- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)
- Chương 7
Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)
Chương 7
Nếu nói bình thường Lã Vọng Thú áp bức ta giới hạn ở tầng ngoài thì hiện tại, sự áp bức này đã xâm nhập vào tận bên trong.
Hay nói cách khác hắn chuyển từ áp bức tinh thần qua áp bức vật chất, từ áp bức vật chất sẽ tăng áp bức tinh thần.
Giống như buổi sáng ta vất vả lắm mới làm xong chuyện, Lã Vọng Thú liền gây sức ép cho ta “Ta muốn uống hồng trà, xuống tầng mười mua đi.”
Tầng mười…. hắn nhất định là cố ý, hôm nay buổi sáng công ty mới thông báo, thang máy sẽ bảo dưỡng, buổi sáng tạm ngừng sử dụng, hắn hôm qua cũng không muốn uống hồng trà, hôm nay sao lại muốn uống!
“Quản lý, phòng trà nước có hồng trà, ta đi pha cho ngươi.”
Lã Vọng Thú ngẩng đầu mỉm cười “chính là ta muốn uống hồng trà ở tầng mười, vạn nhất ngươi pha không hợp khẩu vị của ta, ta sẽ không thoải mái, không thoải mái sẽ không làm việc được, không làm được việc ta có thể bị trừ thưởng phạt lương, nếu không có tiền thưởng cuộc sống của ta sẽ khó khăn, khi ấy ta sẽ đi đòi nợ a….”
“Được, được, được…” ta cắt lời hắn “Ta lập tức đi mua.” Tay đưa ra chờ hắn đưa tiền.
Lã Vọng Thú nhìn tay ta “Đưa tay làm gì?”
“Ngươi đưa tiền ta mới có thể mua a.” ta đã đủ nghèo rồi, làm gì có tiền mà mời ngươi uống hồng trà a.
Lã Vọng Thú cười nhạt, buông một câu “Trừ vào khoản ngươi nợ ta đi…”
Giữa trưa, ta mới mang bánh mì ra cắn được một miếng, Lã Vọng Thú thò đầu qua cửa nhìn xung quanh, phát hiện thấy mọi người đã đi hết, cũng không vòng vo mà nói thẳng “Ta làm việc qua trưa, ngươi đi mua bữa trưa cho ta, ta còn muốn một phần trà xanh.”
Bồi thêm một câu “Vần trừ vào tiền nợ…”
Trừ vào tiền nợ… ta âm khí đầy mặt đi mua bữa trưa cho hắn, thật đúng là khóc không ra nước mắt, khổ không nói nên lời.
Ta thật tình nguyện hắn cứ thúc giục ta trả tiền còn hơn, chứ cứ thế này có ngày ta cũng bị hắn bức chết.
Nói thì nói thế, hắn có thể tùy tiện nói, ta lại không thể tùy tiện nói, chỉ có thể ghi nhớ những lần trừ nợ, miễn sao có thể nhanh nhanh giải quyết số nợ để ta thoát kiếp làm cu li.
Lã Vọng Thú cười cười gian tà nhìn ta ôm một bụng tức giận nói “Sợ cái gì… ta đã ghi hết vào sổ rồi, mỗi ngày hai mươi đồng, trừ bỏ ngày nghỉ, nhiều lắm cũng chỉ hai tháng mà thôi.”
Ta hận, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của hắn.
Hôm đó cùng Tiểu Bạch ăn cơm, Tiểu Bạch lấy ra thật nhiều đồ ăn nói với ta “Cái này là mẹ ta gửi đến, thật là khổ, ở tận thành phố T? Cũng không thể tự mình đi một chuyến.”
Thành phố T, nhà của ta cũng ở đấy, nơi này không phải là xa, nhưng đối với ta lại rất xa, “năng tới phương chính là chỉ thước, hồi không đi phương chính là thiên nhai.” (hana: câu này ta không biết câu nào phù hợp nên để thế, đại loại hiểu là, chăm về thì khoảng cách không còn xa, nếu không về thì chính là xa cách nghìn dặm.)
Hôm đó buổi tối ta nằm trên giường miên man suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại liền gọi điện về nhà “Uy…”
“Là ai?” đầu kia truyền đến thanh âm, là mẹ ta, ta thở dài nhẹ nhõm “Là con…”
“Con?” mẹ ta hình như có chút giật mình, quả thật ta đã một tháng hơn không gọi điện về nhà, gẫn nhất hình như là đêm ba mươi. “Có chuyện gì sao?”
“Không…” ta có chút hối hận khi gọi cuộc điện thoại này.
“Có chuyện gì? Đã nhận ra sai lầm và muốn trở lại sao?” mẹ ta hình như nhìn thấu ý ta.
“…” ta nhanh chóng phủ nhận “Con tới bây giờ không hề nghĩ đến.”
“A!” đầu kia khẽ cười một tiếng “Hay là hết tiền?”
“Con không phải không có tiền a? Con hàng ngày sống rất tốt.”
“Gọi điện về là tốt rồi, có điều sao phải đợi ba ngươi ngủ rồi mới gọi?”
“…” ta trầm mặc không muốn nói chuyện này, mẹ ta hình như cũng hiểu được, chuyển đổi đề tài nói “Hoàng Thư Lãng còn đang hỏi chúng ta khi nào con trở về đấy.”
Ta mới nghe cái tên này, thật nhanh kết thúc đối thoại “A… có người gọi cửa, con đi mở cửa, bai bai a.”
Gác máy ta lăn qua lăn lại trên giường, còn dây dưa không dứt a. ta là Tiểu Kê, hắn là Thử Lang, ta với hắn nếu ở cùng một chỗ không phải hắn khắc tử ta sao. (hana: bạn Tiểu Kê tên có nghĩa là gà, còn anh chàng kia có nghĩa là sói, ở bên nhau đúng là con gà sẽ bị sói thịt a.)
Ta nhìn đồng hồ trên điện thoại đã 00:59
Người sống trong xã hội, phải trái thật khó phân biệt.
Một ngày này ta còn xem là đúng dịp, hôm này xem ra Lã Vọng Thú nói mỗi ngày hắn tính toán tiền nợ quả là không phải nói dối.
“Đi căn tin mua hồng trà, loại vừa thôi.”
“Đi mua cơm, không cần mua củ cải.”
“Đi mua kẹo cao su.”
“Đi mua trà xanh, ly cỡ vừa… không, ly nhỏ là được.” hắn cười nhạt “Bằng không tiền sẽ vượt quá, không tính toán được.” (hana: *thở dài* quá bệnh)
Năng lực tính toán thật tốt a, bái phục a….
Ta giữa trưa ở văn phòng gặm bánh quy, nước mắt như mưa, ta đã ăn quá nhiều bánh quy, bởi ta không có tiền, tiền đều bị tên Lã Vọng Thú kia từng ngày từng ngày bòn rút a.
Hắn có nói thế này “So với việc đòi ngươi một lần thì có vẻ làm khó ngươi, không bằng mỗi ngày trừ một ít, chậm rãi cũng thu đủ, ngươi không những còn tiền mà còn có thể luyện tập thể lực a.”
Ta xắn tay áo, nhìn thấy cánh tay gầy gò, cố gắng dùng sức lắc lắc đầu, không biết đến bao giờ mới quẳng được ngọn núi tư bản chủ nghĩa trên đầu đi đây.
Giờ khắc này ta nghĩ đến Mao chủ tịch, hào quang bắn ra bốn phía, Mao chủ tịch…..
Nông nô đang bị áp bức như thế này, ta có thể đợi được đến ngày Mao chủ tịch tới giải cứu hay không đây, ta phải phản kháng, ta muốn phản kháng. Nếu không đợi đến khi biên tập đưa cho ta nhuận bút, hay đợi đến khi phát lương, tấm thân gày này chắc đã sớm tan thành tro bụi a.
Một hôm nào đó, ta đứng tại văn phòng của Lã Vọng Thú, hắn đang xem tư liệu được tập hợp lại, hình như hắn muốn nghỉ ngơi, này đúng là đã đến giờ của hắn, người nào đó suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng “ Đi, ta muốn ăn bánh mì, xuống căn tin mua bánh mì.”
“Được!” ta cười đáp lại, rời khỏi văn phòng.
Chỉ chốc lát, ta một tay cầm bánh mì một tay che che mũi tiến vào “Quản lý, bánh mì đây.”
Lã Vọng Thú ánh mắt sửng sốt “Ngươi…” hắn đưa ngón tay chỉ vào tay trái đang cầm bánh mì của ta “Ngươi không phải dùng tay phải sao?”
“Nga…” ta ngoan ngoãn gật đầu “Không thể trách ta a, ta bình thường chỉ dùng tay tái cầm lấy, kết quả là cô bán hàng đưa bánh mì cho ta, ta tay trái cầm bánh mì, nên chỉ có thể dùng tay phải a.”
“…” Thanh âm của Lã Vọng Thú có chút âm khí “Ngươi…. Dùng tay bịt mũi cầm bánh mì?”
“Có sao đâu!” ta chỉ vào bánh mì nói “Bên ngoài không phải có túi bóng sao? Hơn nữa hôm nay ta bị cảm và hắt xì, nếu không làm thế sẽ có thể giây nước miếng lên bánh mì a.”
Lã Vọng Thú mặt mày xám ngoét, đem bánh mì đặt sang một bên, từ đấy về sau không hề bảo ta làm chân sai vặt.
Bởi ta trải qua thời gian trường kì dò xét mới phát hiện, người kia, mắc bệnh sạch sẽ.
Đối phó với mấy người mắc bệnh sạch sẽ chỉ có một biện pháp, chính là ở bẩn.
Đối phó với loại người giả nhân giả nghĩa chỉ có một cách, phải nói trắng ra.
Đối phó với loại giả vờ tao nhã chỉ có một biện pháp đó là phải thật hạ lưu.
Mà đối phó với Lã Vọng Thú phúc hắc chỉ có một cách, đó chính là phải thật đáng khinh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)
- Chương 7