“Lục Tiểu Kê.” Người nào đó hét lên một tiếng thật dài, tôi bị kéo lên, ném đến một gian phòng, đồng chí Lã Vọng Thú mặt đầy hắc tuyến
“Em em em… sao có thể biến phòng thành thế này.”Tôi nhìn thoáng qua
“Chuyện này thì sao… người viết tiểu thuyết phòng lúc nào chẳng loạn.”“A…” Lã Vọng Thú kéo dài giọng
“Theo như em nói, những đại văn hào hẳn là phải có hẳn một nhà kho chồng chất rác rưởi?”“Đúng vậy đúng vậy.” Tôi gật đầu
“Anh cấp cho em cái kho, không khéo em sẽ thành đại văn hào.”Người nào đó hèn mọn nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười
“Em đã kiên trì vậy, vậy tối nay em ngủ ở gara đi.”“..” ôi, lại thua rồi, tôi ôm cổ người nào đó đu tới
“Cho em một cơ hội nữa, em nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ, đảm bảo sạch bóng như mới.”
Anh xoay người, đưa cho tôi một chiếc kính lúp
, “Anh chờ xem biểu hiện của em.”Tôi cầm kính lúp, soi lên sàn nhà
“Có thể đổi lại chút không?”Lã Vọng Thú kiên định lắc đầu “Anh nghĩ Lục Tiểu Kê tiểu thư em còn chưa nhớ rõ hai chuyện, đầu tiên, phòng này là phòng tân hôn của chúng ta, thứ hai, hôm nay em đã thề sắc son với Tiểu Bạch là đợi đám cưới xong sẽ mời đến nhà chơi, em chuẩn bị đón khách thế này sao?”
“Em sai rồi..” Tôi nâng kính lúp, đi hai bước lại quay đầu trở lại,
“… Cái này là thư phòng của em, có thể khoá lại a?”“Được rồi.” Lã Vọng Thú đáp
“Em đem thư phòng khoá lại, anh liền khoá luôn cửa chính.”“Không nói còn hơn.” Tôi bĩu môi, người nào đó cười nói
“Hiểu là tốt rồi.”
Hiểu là tốt rồi, tôi cái gì cũng hiểu, chính là không rõ tâm tư nữ vương này, người nào đó ỏ phía sau mang theo vui vẻ nói
“Ngàn vạn lần không cần đoán tiếp theo anh định nói gì, chỉ số thông minh của em không hợp.”Tôi nổi giận, quay đầu trừng mắt với anh
“Được, không phải ngủ gara sao?Anh đừng tưởng em khôngdám, Tiểu Kê em nhất định ngủ, em không chỉ ngủ hôm nay mà là ngủ mỗi ngày, không trở lại.”Sau khi nói ra những lời này, sắc mặt Lã Vọng Thú đại biến, đuổi theo
“Anh cùng em quét dọn là được rồi.”Tôi đắc ý hừ một tiếng, cầm kính lúc đặt lên tay ai đó
“Cầm chắc a, em xem anh làm thế nào.” Lã Vọng Thú nhìn tôi nhếch miệng cười ngây ngô, hèn mọn nói
“Tiểu nhân đắc chí.”“Hắc hắc…” Tôi quay mặt nhìn anh
“Vậy anh thì là gì, nữ vương bị áp bức?”
“..” Cuối cùng lịch sử cũng ghi lại thời khắc này, đồng chí Lã Vọng Thú không nói nên lời.
Toàn thư hoàn…