Chương 44: Đại kết thúc 3

Ngày đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lục Chính Đàn, ông nội của Tiểu Kê.

Tuy khuôn mặt ông tiều tuỵ, con mắt đã đυ.c ngầy, thế nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước.

Mà tôi lại là một người không kiên định.

Lúc Tiểu Kê nhìn tôi kiên định nói “Em phải rời khỏi nhà.”

Ông của cô ấy kiên định nói cho cô ấy biết “Con phải về nhà.”

Mà tôi, chỉ là một quần chúng, không, tôi là người đã đồng ý dẫn cô rời đi.

Có một số lần tôi đã rất kiên định, tôi kiên định người tôi yêu chính là Tiểu Kê, không phải Phượng Hoàng, thế nhưng khi tôi nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại của người có ánh mắt kiên định.

Lời của ông nói chỉ xoay quanh hai chủ đề, đầu tiên, ông ta hi vọng Tiểu Kê có thể ở cùng ông ta đến giây phút cuối cùng.

Điều này tôi đồng ý, bởi vì so với bất kỳ ai, tôi chính là người hiểu rõ nhất cảm giác khi người thân của mình rời đi mà mình không ở bên đau đớn thế nào, năm đó bà nội tôi xoa đầu tôi nói “Tiểu Thú à, đi chơi một lát rồi về nhé, bà nội cho con tiền mừng tuổi.”

Nhưng mà, năm đó tiền mừng tuổi tôi còn chưa nhận được, đã vĩnh viễn không còn nhận được nữa.

Có lẽ chỉ đau xót nhất thời, nhưng tiếc nuối sẽ còn mãi mãi.

Tôi không muốn cô ấy tiếc nuối.

Điều thứ hai, ông chỉ hỏi tôi một câu “Cậu cảm thấy Phượng Hoàng coi cậu là gì, một cái bàn đạp để rời khỏi nhà sao?”

Tôi không trả lời, ông cũng không đợi câu trả lời của tôi đã cúp điện thoại luôn.

Tôi ngồi trên ghế trong văn phòng, ngây ngốc sửng sốt thật lâu, tôi nghĩ đến những điều chúng tôi đã nói với nhau, cô không hỏi tôi có yêu cô ấy không, có muốn mãi mãi, thiên trường địa cửu bên nhau không, cô ấy chỉ hỏi “Lã Vọng Thú, anh dẫn em đi sao? Vĩnh viễn không cần quay lại cái nhà kia..”

Mà câu trả lời của tôi “Anh sẽ dẫn em đi.”

Tôi là cái gì, là người đưa cô ấy rời đi, thế thôi sao?

Không… Tôi tự nói với mình, ông Tiểu Kê quá đặc biệt, hơn nữa tôi với cô ấy cũng không phải loại người hay dỗ ngon ngọt trong tình yêu.

Nhưng tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, quan trọng hơn là, cha mẹ cô ấy không thích tôi.

Có lẽ có người sẽ nói vì chút tôn nghiêm này mà mất đi người mình yêu đáng giá sao?

Có thể có nhiều thứ không thể vứt bỏ, giống như tôn nghiêm.

Cho nên khi cha mẹ của tôi nói muốn đi gặp cha mẹ cô ấy, tôi đã từ chối, tôi sợ.

Tôi không muốn bản thân đã bị chịu nhục sẽ phải chịu lần hai, tôi càng không muốn cha mẹ tôi bị nhục nhã, quan trọng nhất là, nếu như cha mẹ của chúng tôi phản đối, tôi không biết tôi và Tiểu Kê có tương lai nữa hay không.

Cô ấy có thể tiêu sái rời khỏi nhà, mà tôi lại không có được quyết tâm như thế.

Khi tôi áp chễ được suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, tiếp tục hẹn hò cùng Tiểu Kê, đến khi tôi nhận được điện thoại của người đó, ông ta hỏi tôi đã nghĩ thông suốt chưa, tôi đã không thể trả lời.

Ông ta tiếp tục hỏi, cậu có thấy Phượng Hoàng ở trước mặt chúng tôi bảo vệ cậu không? Hoặc là nói, Phượng Hoàng hoàn toàn không muốn để cậu gặp chúng tôi, bởi vì cậu chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp.

Sau đó là rất nhiều tiếng động bề bộn.

Mỗi ngày một lần điện thoại như thế, giống như mỗi đêm đều gặp phải ác mộng kinh khủng.

Dây dưa không dứt.

“Cậu tiếp nhận con bé là Tiểu Kê, vì con bé hứa hẹn sẽ thay đổi gì đó sao?”

“Cậu nói cậu đồng ý để con bé trở lại bên tôi, những lời này cậu đã nói với con bé hay chưa?”

“nếu không cậu hãy thử một lần xuất hiện trước mặt chúng tôi, xem con bé bảo vệ cậu thế nào?”



Tôi nói Lục Tiểu Kê em hãy về với ông nội em đi, cô ấy không về.

Tôi nói Lục Tiểu Kê, anh đưa em đi gặp ông em, cô ấy nói muốn tự đi.

Tôi nói Lục Tiểu Kê, chúng ta đi gặp cha mẹ em đi, cô ấy nói đừng…

Và tôi đã quyết định..

Lúc Tiểu Kê, anh mang em đi, nhưng là em không cho anh quyết định?

Tại quán trà, tôi làm một thính giả.

Nhìn cha mẹ tôi và cha mẹ cô ấy một câu lại một câu đấu võ mồm, mà nhân vật chính là cô cũng vẫn không nói gì.

Chỉ cần cô ấy nói một câu, tôi hi vọng cô ấy có thể nói một câu “Con muốn cùng Lã Vọng Thú ở cùng một chỗ.”

Nhưng cô ấy chưa từng nói, cô chỉ nói “Con sẽ không trở về.”

Mà tôi, cũng không cách nào hạ quyết tâm.

Có lẽ từ khi bắt đầu tôi đã tiếp nhận cô ấy, chính là sai lầm, chúng tôi rõ ràng là Phượng Hoàng, vậy mà cô ấy lại chỉ cần một người đưa cô ấy đi.

Tôi lần nữa khiến cô ấy trở về, cô ấy cự tuyệt, tôi trực tiếp hỏi “Có lẽ, em chỉ coi anh là một cái bàn đạp để em có thể trời khỏi ngôi nhà kia…”

Mà cô ấy tặng tôi một cái tát.

Là bị tôi nói trúng, hay tôi đã sai rồi?

Mà chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi đột nhiên phát hiện, trong khi chúng tôi ở cùng nhau có quá nhiều thứ đan xen, nhớ lại chuyện lúc bé, tôi nhiều năm mơ mộng, nguyện vọng rời nhà của cô, những thứ này đều khiến tôi mơ hồ.

Đến cuối cùng là yêu hay cần?

Tôi cần thoả mãn nguyện vọng nhiều năm, cô ấy lại cần rời khỏi gia đình, những điều này chắn giữa chúng tôi, khiên tôi không nhìn thấy tình yêu, tình yêu của tôi với cô ấy, và tình yêu của cô ấy đối với tôi.

Đều không nhìn thấy.

Ngày đó tại cổng công ty KM, chị học chung trường đại học với tôi, cũng là chị gái của tổng tài cồng ty KM muốn tôi cho đi nhờ một đoạn, đúng khi chúng tôi chuẩn bị lên xe, tôi nhìn thấy cô ấy, cũng nhìn thấy Hoàng Thư Lãng.

Anh ta nói, ông nội Tiểu Kê chỉ còn khoảng thời gian bảy mươi hai giờ.

Mà cô ấy lại không muốn về, cô ấy lại hỏi tôi, đợi chờ đáp án từ tôi.

Tôi còn có thể nói gì, ngoài việc làm cô ấy trở về, có nhiều thứ khi mất đi vĩnh viễn cũng không quay lại được.

Mà tôi lại không muốn giải thích với cô, mặc dù tôi nhìn ra ánh mắt chất vấn của cô, chính tôi đã không muốn nói, bởi vì tôi cảm thấy để chúng tôi có một khoảng thời gian yên tĩnh cũng không phải chuyện xấu.

Rời xa.

Bởi vì cô là phượng hoàng biến thành gà, cho nên chúng tôi nhất định đã sai lầm.

Còn nhớ rõ khi biết cô ấy là Phượng Hoàng, tôi cho rằng mình và Tiểu Kê có thể một lần nữa bắt đầu, thế nhưng trên thực tế lại không phải, sau khi chúng tôi hiểu rõ nhau, mới có khả năng bắt đầu lại một lần nữa.

Nước quá trong sẽ không có cá, chuyện quá nhiều thì không thể yêu.

Lần tiếp theo nhìn thấy cô ấy là ở nhà cô ấy, đã là bảy ngày sau ngày ông nội cô ấy mất.

Về sau nhớ lại những cuộc điện thoại kia tôi đã nghĩ, tất cả đều được gọi vào chập tối, ông ấy chỉ múôn xúi giục chúng tôi để khiến Tiểu Kê hoàn thành tâm nguyện của ông.

Mặc dù tôi đã đoán ra, tôi vẫn cam tâm tình nguyện bị xúi dục, bởi vì nếu như giữa chúng tôi không có vấn đề gì, vậy những ngôn ngữ xúi dục đó chỉ là ngờ ngẩn, mà trên thực tế những vấn đề này là những thứ chúng tôi phải đối mặt.

Có lẽ đây là lúc tốt để rời xa, để cho mỗi người bình tĩnh hơn, sau đó có thể nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn.

Gặp cô ấy tôi đã cảm thấy cô ấy không sao, bởi vì cô ấy luôn giống như năm đó, ngây ngốc ngồi đợi tôi, mà giờ lại không.

Cô ấy đối mặt với tôi có thể bình tĩnh nói, đột nhiên lại khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Cô ấy bình tĩnh như thế có phải để xác minh lời ngày đó “Em sẽ không ngốc nghếch đợi chờ anh.”

Tôi bối rối bỏ chạy, thế nhưng nếu ông trời cho tôi thêm một lần lựa chọn, tôi vẫn sẽ để cô ấy trở về.

Bởi vì giờ so với khi nhìn không rõ cũng tốt hơn.

Mà hôm nay, nếu như không có chuyện gì, còn có thể yêu sao?

Cô ấy cho tôi hai cái tát, khảm sâu trong da thịt, không cách nào quên.

Nếu như cô không còn ngồi xổm tại đó khóc đợi tôi, tôi nên làm gì bây giờ?