Ách, tôi đột nhiên cảm thấy hiện tại bộ dạng của tôi nhất định rất hèn mọn bỉ ổi, cả người đầy hương vị bị bỏ rơi, tặng anh một cái tát, nghĩ muốn xin lỗi lại gặp anh đi bên cạnh một con phượng hoàng, sau đó cũng chính chỗ này, thời khắc này, tôi còn đang đợi chờ câu trả lời của anh.
“Em trở về đi.” Anh nhìn tôi, chỉ nói bốn từ này, sau đó đem tôi đẩy ra.
“Không…” Tôi khó tin nói,
“Anh vẫn không rõ em trở về sẽ thế nào sao? Ông nội của em sẽ lại kéo tay em, trước mặt mọi người, để cho em thừa kế ngôi nhà kia, ông… ông… em gặp ông sẽ không cách nào cự tuyệt…”“Vậy không cần cự tuyệt là được rồi.” Anh nói, ánh mắt chuyển sang phía chồn
“Anh đưa cô ấy đi đi.”Chồn đến gần tôi, tôi khẽ tránh ra, vọt tới
“Lã Vọng Thú, anh cuối cùng đang nghĩ cái gì? Anh hi vọng em trở về? Biến thành một Phượng Hoàng ưu nhã? Hay phải nói là, người anh yêu mến chỉ là thiên kim của Lục gia, chỉ có Phượng Hoàng đó mới xứng với anh?”
Anh chỉ cười, sau đó mở miệng
“Nếu em nghĩ thế thì em trở về đi, anh không phủ nhận, có lẽ để em làm kiếp gà là một sai lầm, mà sai lầm đó đã khiến tất cả mọi người đau khổ…”“Bốp.” Tôi không biết tay mình thế nào lại bay đến đậu trên mặt anh, thânh âm cực kỳ thanh thuý, phảng phất xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng cái tát này.
Lần thứ hai, cảm giác tê dại trên tay truyền đến khiên tôi cảm thấy được sự quen thuộc đáng sợ.
Tôi chán ghét anh đến lúc này vẫn có thể mỉm cười, nụ cười kia khiến tôi có cảm giác tức giận không hiểu nổi.
Anh cắn môi, quay đầu nhìn tôi, kiên quyết rời đi, một giọng nói nhu hoà truyền đến, nhưng cũng là lời nói lạnh lùng nhất
“Anh cho đến giờ cũng không biết tay của em lại cứng đến như vậy…”
“Anh đi đi. Anh cho rằng em và anh vẫn còn như khi em còn bé sao? Anh nghĩ rằng em vẫn cứ ngây ngốc đứng đó đợi anh trở lại sao? Không thể nào.” Tôi kêu lên, khản cả giọng, nhưng bước chân của anh vẫn kiên định, từng bước từng bước, tôi nhì, nước mắt tự nhiên rơi xuống…
Là ai từng nói cho tôi biết, tôi là Lục Tiểu Kê, không phải Lục Phượng Hoàng.
Là ai từng nói với tôi, người anh muốn hẹn hò là tôi, không phải Phượng Hoàng.
Là ai từng cùng ba tôi nói chuyện, tìm lại tôn nghiêm cho tôi.
Là ai nói tôi là bạn gái của anh, không phải con gái người khác.
Là ai vào hôm nay nói cho tôi biết, có lẽ người anh yêu mến chỉ là con gái Lục gia, có lẽ chúng tôi là một sai lầm…
Tôi không còn chút khí lực để gào thét, mềm nhũn ngồi xuống nền đất, cảm thấy trong lòng một sự trống rỗng đáng sợ.
Mang theo cơ thể như vậy, tôi ngồi lên xe Hoàng Thư Lãng, anh ta đưa tay chăm chú nắm chặt tay tôi, trong lòng bàn tay ấm áp mang theo chút cảm giác ướŧ áŧ, tôi nhắm mắt lại, nói với lái xe
“Mời nhanh một chút.”Đầu óc đột nhiên lại có thể nhớ rõ được hai câu thơ lần trước tôi không thể nhớ ra:
Nhất định có những thứ.
Sau khi rời đi.
Là thứ tôi phải buông tha.
Bỗng nhiên cảm thấy hình như cái gì cũng không sao cả.
Xe dừng tại cửa bệnh viện thành phố T, tôi mở cửa xe đi xuống, không khí lạ lẫm khiến mũi tôi hơi ngứa, khẽ hắt hơi, tôi đi vào bệnh viện, đến cửa trước phòng bệnh, cách một lớp kính tôi đã nhìn thấy người trong phòng, tôi sửa sang lại quần áo trên người, đi vào.
“Phượng Hoàng, con đã về.” Mẹ của tôi đi đến, tôi nhìn lướt qua những người trong nhà, những người lạ lẫm trước mặt đồng loạt nhìn tôi, tôi gật đầu hỏi
“Ông đâu?”“Trên giường.” Cha tôi đi đến
“Xem ra con đã nghĩ thông suốt?”Tôi còn chưa trả lời ông, đi vào phía trong phòng bệnh, ông tôi nằm ở đó, bên người còn có người được phong là đại sư quốc văn là có danh nhân giới thư pháp.
“Cháu đến rồi.” Tôi hít một hơi, ông tôi quay đầu nhìn, thanh âm trầm thấp suy yếu
“Phượng Hoàng, con đến rồi..”Tôi tiến lại gần, nhìn cơ thể gầy gò của ông, so với lần trước gặp ông càng gầy hơn, phảng phất giống như một khối gỗ mục, tuỳ lúc có thể vỡ vụn
“Ông nội…” Tôi thấp giọng gọi một tiếng.
Ông đưa tay ra, tôi đưa tay nắm lấy tay ông
“Ông có chuyện gì muốn nói?” Quả thật những lời này tôi không hỏi cũng biết câu trả lời là gì.
Cha mẹ tôi, một số trưởng bối trong nhà đến rồi đi, kẻ cả những nhân vật nổi tiếng kia, còn có phóng viên, tôi lặng lẽ đợi chờ kết quả.
Có một số việc, chắc là cũng không cho tôi kinh hỉ được, cũng sẽ không có gì ngoài ý muốn, hoặc là nói Lục gia thư hương bao đời không cho phép có gì gọi là ngoài ý muốn.
Ông nói
“Phượng Hoàng, con hãy trở về, thừa kế cái nhà này… Sau đó học thư pháp, còn có cả cổ văn nữa, con còn nhỏ.. Chờ con bằng tuổi cha con bây giờ, con có thể quản lý cái nhà này.”Cha của tôi đã đi đến, nói với ông tôi
“Cha, con bé biết rồi.”Sau đó bên cạnh tôi truyền đến những âm thành
“Đúng đó, Phượng Hoàng còn trẻ, học là được.” “Có một người cha như thế còn sợ Lục gia không có người thừa kế sao?” “Thừa kế là chuyện chắc chắn.”Quả thật những âm thanh này lúc tôi rời nhà đi là một giọng khác, trong từng giọng nói đều mang theo sự mỉa mai, liệu lúc này bọn họ có thật lòng nói thế không?
Hoàng Thư Lãng nói
“Phượng Hoàng, anh tin em.”Tôi quay đầu nhìn anh ta, đúng vậy, tôi tin anh ta là thật lòng.
Tôi nhẹ nhàng buông tay ông nội
“Không… Con chỉ đến thăm ông, con sẽ không thừa kế cái nhà này.”Nhiều khi tôi cuối cũng cảm thấy nếu mình đối diện với những chuyện này, sẽ không cách nào cự tuyệt, thế nhưng trên thực tế, tôi đã cự tuyệt.
Quả thật có một số chuyện cũng không khó, Lã Vọng Thú có thể đơn giản để tôi trở về, tôi cũng có thể đơn giản cự tuyệt, tất cả mọi thứ đều có thể đơn giản như vậy, mà có lúc chính tôi đã quá coi nặng.
Thế giới sẽ không cho chúng ta cái gì ngoài ý muốn, nhưng chúng ta có thể tự tạo cho mình thứ gì đó ngoài ý muốn, tôi cự tuyệt.
Trong giây phút đó, chung quanh yên tĩnh giống như khi tôi tặng Lã Vọng Thú cái tát, đôi tay kia lại lần nữa nắm chặt tay tôi, hình như đang dùng hết sức của ông, chặt như vậy, nắm thật chặt.
Nước mắt dâng nơi đáy mắt, cố gắng mở to hai mắt, nhìn người trên giường bệnh, đôi môi khô khốc của ông khẽ động
“Phượng Hoàng, con không thể nói không được…”Tôi muốn tránh bàn tay kia, nhưng một cơ thể thanh niên khoẻ mạnh lại không thoát khỏi bàn tay của một người già ốm yếu, tôi nói
“Không, con muốn nói, bởi vì con không muốn, từ nhỏ con đã không muốn…”Đôi mắt đυ.c ngầu của ông nhìn tôi, tôi nói tiếp
“Con là cháu ông, nhưng không phải người thừa kế của Lục gia.”Cánh tay cứng ngắc chậm rãi buông lỏng
“Thôi…”Hai ngày sau, ông tôi qua đời, trước khi ra đi ông được chuyển về nhà, nằm ở trên chiếc ghế cũ, là nơi ông từng viết chữ.
Những trang giấy trắng nằm lộn xộn trên bàn, chăn nệm trải dưới đất, bút lông ngập mực, nghiên mực đầy mực, ông nằm trên ghế lặng lẽ nhìn chiếc bàn, lặng lẽ nhìn.
Trước khi qua đời tinh thần ông có khá hơn, muốn tôi dìu ông, cố gắng cầm bút, nhưng bởi vì tay quá run rẩy không cầm được, ông nói,
“Phượng Hoàng, con viết một chút đi.”Tôi gật đầu, cầm bút viết mấy chữ, ông nói
“Cầm lên ông xem xem…”Tôi nâng tấm giấy lên, ông nhìn thật lâu sau đó nói
“Chữ đãi?”“Chữ tiểu.” Tôi cười nói.
{Hana: Lần này cũng giống chữ liễu lần trước, chẳng hiểu sao hai chữ này khác nhau thế vào viết thư pháp thế nào lại thấy giống nhau. ha ha 隶书 >< 小篆}“Ha ha…” Ông cười vang, cười vài tiếng liền ho khan, tôi nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ lưng ông, sau khi bình tĩnh lại, ông nói
“Đem chữ này đưa cho ông, tiếp tục viết tên con.”“Dạ.” Tôi gật đầu, đi qua cầm bút tiếp tục viết chữ
“Lục”, lại dừng tay, do dự một chút, tiếp tục viết hai chữ
“Tiểu Kê.”, tôi cầm giấy xoay người lại, sau lưng yên tĩnh doạ người, giấy từ trên tay tôi rơi xuống, dừng trước mặt ghế, mà người nằm trên ghế đã nhắm mắt…
Cả người tôi lạnh toát, một chút hoài bão ấm áp cũng không xuất hiện, tôi vô lực ngã xuống, thất hồn lạc phách…