Cho đến hừng đông, khi tôi rời giường, trước mắt tôi hoa lên, thiên toàn địa chuyển, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đêm qua đến giờ tôi chưa ăn gì cả, dạ dày lúc này đã sắp đói chết rồi.
Trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến một bài thơ, câu văn đầy đủ tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hai câu”
Nhất định có những thứ.
Bản thân ta không thể hiểu…
Nhất định có những thứ.
Bản thân ta bất lực…
Chỉ hai câu này, còn đoạn đằng sau là gì tôi không thể nhớ ra, lật tung tủ lạnh nửa ngày, tìm được một khúc bánh mỳ gặm gặm rồi bỏ chạy đi làm.
Vì chuyện hôm qua khiến tôi cứ lăn qua lăn lại nên sắc mặt cực kém, mắt thâm quầng và sưng vù, nhìn lại sắc mặt hồng nhuận của Lã Vọng Thú, tinh thần vô cùng phấn chấn, thật nghĩ không biết người này có phải tinh lực quá thừa hay không. Mấy lần làm đêm bộ dạng cũng vẫn bình thường, tôi khó hiểu cầm chổi lau nhà hỏi anh “Anh có phải là người nhóm máu O không?”
“Hỏi cái đó làm gì?”
"Vì em cảm thấy tinh thần của anh rất tốt, tinh lực tràn đầy a." Tôi bĩu môi, tôi cả đêm ngủ không ngon là hôm sau mặt mũi đã 囧 hết cả.
"Anh là nhóm máu AB." Lã Vọng Thú ngẩng đầu liếc tôi, nói, "Có điều, sinh hoạt điều độ, bình thường không dễ cảm thấy mệt mỏi, thể lực cũng như thế mà..."}
囧, tôi tại sao lại cùng anh ta nói đề tài này, vì cái gì, vì cái gì! Nếu như lúc này không có ai tôi nhất định học theo Mã ca ca gào thét, thế nhưng tôi hoài nghi tôi những sợi thần kinh nhỏ bé của tôi có chịu nổi kí©h thí©ɧ kịch liệt thế không…
Chờ tôi giặt dẻ lau trở lại, cửa lại bị khoá trái bên trong, tôi sững sờ, nghe bên trong có tiếng nói chuyện, là đang ng4e điện thoại sao. Đến mức nào mà sợ tôi nghe lén a?
Tôi nghe giọng anh không được vui thì phải?
Có điều nghĩ lại, có lẽ sợ người khác không cần thận đi vào, trong lòng cũng thả lỏng một chút, cất chổi lau nhà cùng Tiểu Lý nói chuyện.
Buổi tối tôi theo lệ cũ đến n4à Lã Vọng Thú ăn cơm, Lã mẹ đột nhiên nói “Dì nghĩ nên gặp cha mẹ con một chút?”
Lã cha ngẩng đầu gật "Như thế có vẻ có lễ phép hơn."
Tôi nhanh chóng nói "Không không, hay là không cần gặp."
Lã mẹ cười nói "Cái này sớm muộn cũng phải gặp, có muốn tránh cũng không được."
Tôi nghẹn lời, Lã Vọng Thú nói "Đã chạy không được, vậy sao phải gấp như thế. Nhà cô ấy gần đây có chút việc..."
"Vâng." Tiểu Nguyệt tiếp lời "Tiểu Kê, ông của cô bị bệnh sao?"
"Ách?" Tôi giật mình nói "Làm sao cô biết?"
"Báo." Tiểu Nguyệt nói "Trên báo viết đầy đấy..."
"A..." Tôi gật đầu, nghĩ cũng đúng, ông nội tôi không thể so với tôi được, ông có bệnh sao không thành tin tức chứ, lại còn bệnh nguy kịch nữa, đột nhiên trong lòng tôi trùng xuống, sắc mặt trắng bệch.
“Chúng ta có nên đến thăm không?” Lã cha hỏi, tôi vẫn không trả lời, Lã Vọng Thú noi “Hay là đừng đi tốt hơn, có lẽ, gia đình cũng không chào đón chúng ta.”
Tôi quay đầu nhìn anh, tuy ngày đó đúng là cha mẹ tôi không đúng, nhưng tôi không nghĩ Lã Vọng Thú sẽ nói ra như thế, còn đang ở trước mặt cha mẹ anh nữa, làm cho tôi cảm thấy khó xử, mà anh hìn4 như chẳng cảm thấy gì.
Lúc ra về tôi nói “Sao anh lại nói thế? Bác và dì không biết chuyện, anh nói như thế…”
“Không lẽ đây không phải sự thật?” Anh hỏi tôi.
“Sự thật đúng là thế, nhưng mà…”
“Sự thật là được rồi.” Anh nói.
Tôi đột nhiên không biết nói gì, nhưng vết thương của tôi nhân lúc tôi không chú ý đã lặng lẽ tràn ra, mạnh mẽ và dữ tợn.
Lúc Hoàng Thư Lãng gọi điện đến, tôi đang cùng Lã Vọng thú ăn cơm trưa, tôi đứng dậy đi đến toilet nhận điện, anh ta nói ông tôi muốn tôi trở về.
Tôi nói “Tôi có thể đi gặp ông, nhưng chính là thời điểm cuối cùng, còn lại tôi sẽ không trở về.” Thời điểm cuối cùng kia, ông mềm lòng thì sẽ cho tôi tự do, nếu tôi mềm lòng tôi sẽ thất bại.
Mà ông sẽ không mềm lòng.
Mà tôi, không cách nào có thể hạ quyết tâm.
“Phượng Hoàng, em..”
“Hoàng Thư Lãng.” Tôi gọi anh ta “Anh biết chuyện cha mẹ tôi sắp xếp đúng không.”
“Đúng.” Anh ta nói, tôi tiếp “Anh nghĩ thế nào? Anh cảm thấy anh có thể đồng ý?”
Anh ta trầm mặc một hồi, sau đó nói “Phượng Hoàng, em biết được anh ái mộ em đã lâu…”
“Không.” Tôi chặn lời anh ta “Người anh ái mộ chính là thiên kim nhà họ Lục, không phải tôi.”
“Vậy em tin tưởng anh ta thật sự yêu mến Lục Tiểu Kê sao?” Hoàng Thư Lãng đột nhiên kêu lên, hình như rất gấp “Nếu như em không phải Lục P4ượng Hoàng, cái gì cũng không phải, em tin là anh ta sẽ thích em sao? Anh thừa nhận, anh thích em một phần cũng vì gia thế của em, thế nhưng cũng không hẳn thế, anh đã dần dần yêu mến ở cùng em.”
“Tôi tin thế.” Tôi đáp, cúp điện thoại.
Lúc đi ra, Lã Vọng Thú đang dùng đũa khuấy thịt trong bát tôi, tôi nói “Có lẽ buổi chiều em sẽ đến bệnh viện xem lần nữa.”
Anh đột nhiên nói “Em về thì nên ở lại lâu một chút, hôm đó không phải cũng không gặp được lâu sao…”
Tôi giật giật môi nói “Nhưng em không thể, em không muốn trở về, làm Phượng Hoàng.” Tôi cũng không còn muốn ăn gì nữa, “Nếu như em đồng ý với ông rồi biến mất không làm, có lẽ em sẽ áy náy cả đời.”
“Em đúng là rất giữ chữ tín.” Anh trêu chọc nói.
“Đó là đương nhiên.” Tôi nhướn mày nói “Tiểu Kê em ghét nhất chính là không tuân thủ lời hứa.” Tôi híp híp mắt nhìn anh ta “Cho nên a, những lời anh nói với em em đều nhớ kỹ, muốn chạy em sẽ đem anh làm thịt.”