Chương 28

Lúc xe đến Phượng Hoàng là lúc người tôi đã hạ đường huyết, nhảy xuống khỏi xe là vội tìm thùng rác, Tiểu Lý cũng không khác là mấy, sắc mặt vàng như nến theo sau tôi, đem túi nôn quăng đi mới cảm thấy thoải mái hơn.

Chuyên viên chụp ảnh đã ở tại nhà nghỉ ở Phượng Hoàng, một căn trọ làm bằng gỗ, trèo lên bậc thang còn nghe tiếng cọt kẹt, tôi cùng Tiểu Lý ở cùng một phòng, hai nhân viên nam ở một phòng, Lã Vọng Thú hướng đặc quyền ở riêng một phòng, vào quán trọ tôi và Tiểu Lý đi thẳng đến toilet súc miệng đánh răng, sau đó ngã người xuống giường nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Trên đường lăn qua lăn lại khiến chúng tôi cảm thấy mệt mỏi, cơm tối ăn qua loa rồi lại bò lên giường, lấy sức ngày mai bắt đầu đi chọn cảnh, buổi tối Tiểu Lý đi ngủ sớm, tôi lại có tật xấu là nếu lạ giường thì có lăn qua lăn lại bảy tám mươi vòng cũng không hết, dứt khoát ngồi lên, chạy đến ban công, bên ngoài cũng không tối đen như tôi tưởng tượng, có lẽ lúc này nơi đây đã thành thắng địa du lịch, vì thế dân chúng ở Lâm Giang đã xây những nhà nghỉ chuyên dụng, đèn đuốc sáng trưng, chiếu xuống mặt sông tạo ánh sáng lấp lánh, nhìn lên phía trên, có khác gì ánh đèn neon ở thành thị sao?

Tôi lắc lắc đầu, đúng vậy. Lã Vọng Thú nói tới đây để tìm cảm hứng sáng tác văn chương, nơi này sao? Phượng Hoàng a, nơi này là nơi đã sinh ra tổ tiên của văn học Thẩm Tùng Văn sao, cái gì mà “Biên Thành” a?

Tiểu Kê ta tuy chỉ là người viết tiểu thuyết trên mạng, nhưng kiến thưc cơ bản đó cũng có biết, quả thật tôi là người rất có kiến thức về văn hoá, nhưng chẳng qua dùng sự bỉ ổi hèn mọn bề ngoài che dấu đi thôi.?!

Quả nhiên là đến nơi có văn hoá, những lời nói sâu sắc như thế tôi cũng có thể nghĩ ra, phải nhanh chóng ghi lại mới được, cúi đầu tìm bút lại nhìn thấy bên cạnh có người “Lã… Lã quản lý?”

Ban công của nhà nghỉ này có được thiết kế thò ra ngoài mặt sông, mà Lã Vọng Thú đang đứng dựa ở ban công bên cạnh “Ừ…”]

Anh “ừ” một tiếng, tôi 囧, tôi biết nói gì đây, chỉ cười cười “hắc hắc…” Cười xong cảm thấy mình quá hèn mọn bỉ ổi, tôi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn, ách, không từ mà biệt, Phượng Hoàng này đúng là rất nhiều sao, “Thật nhiều sao.”

Anh ta cũng ngẩng đầu “Cô không phải thích ngắm sao nói triết học sao, tự hỏi làm gì?”|.

Anh đúng là nhớ rõ a, điều này làm cho tôi hiểu được một đạo lý, nhất thời đọc bài thì dễ, đọc bài thời gian dài mới khó khăn. Hơn nữa, lần đầu đọc bài cũng đã phải dùng đến mười lần đọc bài để chống đỡ. “A… Anh xem nhiều sao như thế, nhìn gần như vậy nhưng quả thật rất xa..” Mồ hôi lạnh, tôi nhớ đây là những điều cô giáo mẫu giáo của tôi dạy tôi a.

“À à…” Anh lên tiếng “Sau đó thì sao?”

Tôi thật muốn hét lên không có sau đó, nhưng vẫn là tiếp tục nói “Những vì sao này mọi người cảm thấy nó rất sáng, nhưng thật ra nó cực kỳ âm u và gồ ghề…” Cô giáo tiểu học của tôi đã dạy a, tôi đã không phụ lòng cô.

“Sau đó?”

Còn sau đó? Mồ hôi rơi, “Đương nhiên chỉ có sao thì mới thấy sao sáng, nếu trăng lên thì sẽ….”

Anh không nói gì, tôi cuối cùng thở nhẹ ra, bài đã có thể bỏ.

Có lẽ tôi là người may mắn, nhưng ở cùng Lã Vọng Thú chính là thời gian bất hạnh nhất của tôi, anh mở miệng “Triết học không phải từ hiện tượng đến bản chất sao? Cô nói hiện tượng nửa ngày rồi, nguyên lý triết học là gì?”

".." Nguyên lý... Chính là tôi đang nói láo a.

Thấy tôi không nói gì, lời nói ác độc của Lã Vọng Thú đã thành công một cách đầy vinh quang, lúc này chỉ cần tôi mặt dày kéo sang chủ đề khác, tiến hành vòng tiếp theo của trò chơi "Khinh bỉ Lục Tiểu Kê."

Chính là lần này tôi còn chưa mở miệng, Lã Vọng Thú ngược lại đi trước một bước, vấn đề của anh ta vừa đưa ta tôi 囧, được lắm, cho dù anh bình thường lạnh lùng, độc ác, Tiểu Kê tôi trên phương diện nào vẫn có thể nghĩ đến điều tốt một chút, ình chút an ủi về tâm lý, dù sao ngoài miệng độc ác, nhưng hành vi cũng không đến mức âm hiểm, vô nhân tính, thế nhưng hôm nay anh ta đưa ra một câu như thế, chẳng lẽ muốn đuổi cùng gϊếŧ tận sao? Không phải cũng đã từng hôn thoáng qua tôi sao, cùng lắm tôi trả lại cho anh là được chứ gì?

Lã Vọng Thú thấy tôi giống như nghe không hiểu lặp lại lần nữa “Lục Tiểu Kê, chúng ta hẹn hò đi?”

Tôi không trả lời luôn, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lung linh, “Lã quản lý, anh cảm thấy tôi có phải như những vì sao kia không, nhìn bề ngoài lấp lánh nhưng bên trong vô cùng u ám?”

“Cô chẳng lẽ không phải bên ngoài u ám, thực tế cũng âm u sao?” Lã Vọng Thú đề cao giọng nói.

“…Tôi là nói lúc đầu.” Tôi nói mọt câu “Anh không phải từ trước đã gặp tôi rồi sao?”

“Ách..” Lã Vọng Thú uốn éo đầu, “Chuyện này ai mà nhớ rõ.”

Có lẽ là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều, từ sau khi chuyện tôi là Phượng Hoàng lộ ra đến giờ, vì sao tôi lại cảm thấy thái độ của anh ta với tôi thay đổi, tuy nhiên anh anh ta đang cố trở lại lúc mới gặp người kia, có thể là có chút chuyện, biết là biết, xảy ra cũng đã xảy ra, đã không cách nào trở lại.

Nụ hôn kia, cuối cùng là cho Phượng Hoàng, hay cho Tiểu Kê?

Tôi không biết, rõ ràng đều là tôi, lại làm tôi cảm thấy hồ đồ, tôi chân thành nói "Lã quản lý, người anh muốn hẹn hò là tôi, hay Lục Phượng Hoàng?"

Anh trầm mặc, cách một lúc trả lời "Lục Tiểu Kê, cô biết không? Không ai chối bỏ cô, mà chính cô không đi ra khỏi cái bóng của Lục Phượng Hoàng, nếu chỉ là một cái tên, thì không thể giam cầm một con người..."

Ngày đó trong đêm gió lạnh, trên mặt nước Đà Giang sóng gợn lăn tăn, mãi cho đến đêm dài tĩnh lặng, những ngọn đèn kia mới tắt đi, trả lại trên sông một mảng yên tĩnh, không hề có ai...

Rạng sáng hôm sau, cửa phòng đã bị gõ vang, tôi đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là một đồng nghiệp tên Tiểu Trương, trên mặt có chút giật mình "Tiểu Kê, cô mặc quần áo thật nhanh, tôi vừa gõ cửa đã thấy mở luôn."

“Cái này là tuyệt kỹ của tôi.” Tôi cười nói, quả thật căn bản không cởϊ qυầи áo, việc gì phải mặc lại?

“Sáng sớm bên dưới ít người rất thuận tiện.” Anh ta vứt lại một câu “Năm giờ rưỡi xuống tầng ăn sáng.”

Tôi đóng cửa quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, đúng năm giờ, tôi đi qua gọi Tiểu Lý ngủ nướng, “Gì… Sao đó?” Tiểu Lý mắt nhắm mắt mở lầm bầm “Không dậy nổi không dậy nổi… gϊếŧ tôi đi.”

Tiểu Trương đến báo cho chúng tôi sớm như thế chắc nghĩ đến con gái chúng tôi thích trang điểm rồi chọn quần áo này nọ, nhưng trên thực tế tôi chỉ mất ba phút đã rửa mặt xong, tuy nhiên phải mất đến hai mươi bảy phút để gọi Tiểu Lý rời giường.

Khi chúng tôi chạy xuống thì đã muộn, Tiểu Trương nói “Oa, thật thiệt thòi cho tôi khi đi gọi cô sớm như thế, vậy mà vẫn chậm sao?

Tiểu Lý đôi mắt mờ sương đứng dựa vào tôi tiếp tục ngủ, tôi ngước mắt nhìn thấy Lã Vọng Thú, cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt hướng lên một chút, Tiểu Trương nói “Tiểu Kê, cô trợn mắt làm gì?”

“…” Đúng là quá khinh người, đây rõ ràng là mị nhãn.

Anh vừa nói thế Lã Vọng Thú càng nhìn chăm chú hơn, vì che dấu mình, tôi nhanh chóng đem mị nhãn quăng đi, ném ra khuôn mặt 囧, giống như mới bị thua cổ phiếu vậy, khoé miệng Lã Vọng Thú thoáng hiện một tia cười “Xem ra gọi sớm quá nên bị thế.”

Tôi nổi giận, đây chẳng phải vì đêm qua cùng anh ta nói chuyện hẹn hò sao?

Không thể nói nổi.

Nghe nói là muốn tạo nên một hiệu quả như tranh thuỷ mặc, nhân lúc buổi sáng để tiến hành chụp ảnh, rác rưởi cũng chẳng có gì, tôi nhàm chán. Hôm qua nửa đêm gió mát quá không ngủ được, sáng nay cũng quá phấn khích, không nghĩ đến giờ lại rảnh thế, trong đầu miên man, bắt đầu mệt rã rời, ngáp liên tục ba cái.

Lã Vọng Thú bu lại "Tối qua không ngủ được?"

Tôi ngáp một cái, tí sặc "Ha ha... không hề, tôi ngủ như heo." Khó có thể nói ra tôi vì tư xuân mà khó ngủ a.

"Vậy là tốt rồi." Anh khẽ cười, "Nghĩ ra đáp án chưa?"?

"Cho tôi lý do." Tôi trả lời, anh hai ơi, không thể mang người ta ra đùa thế được. Trước nói không thèm nhìn đến Lục Tiểu Kê tôi, tự nhiên giờ lại nói muốn hẹn hò, có điều "Cô ấy không phải mẫu người anh thích?" Lời này không phải anh ta đã nói sao.

Anh ta mỉm cười "Nếu tôi yêu mến, vậy trực tiếp kết hôn thôi."

“…” Xem ra tôi còn chưa được thích “Không thích sao có thể hẹn hò?”

“Chính là hẹn hò thử xem có thể yêu nhau hay không.”

Tôi là vật thí nghiệm sao? Thí nghiệm xong, không yêu được thì nhún vai nói với tôi, a tôi không có thích cô… Sau đó mở đường rời đi, “Đúng là logic cường đạo.”

Lã Vọng Thú không đáp trả, chỉ cười “Nếu hẹn hò, tiền nợ sẽ coi như không còn.”

Tiền tiền tiền.. Quá tục, Tiểu Kê tôi tuy vô sỉ, nhưng không lẽ lại là loại người cúi đầu vì tiền hay sao? Thật là tôi.

Là tôi.

Tôi chính là người như thế.

Bởi vì tôi muốn tồn tại, tháng trước gặm bánh quy tôi đã không còn muốn nhớ nữa, đúng là ác mộng a.

Lã Vọng thú nhìn mặt tôi 囧, căn bản không đợi tôi trả lời đã nói "Tính từ giờ đi."

“Tôi còn là Lục Phượng Hoàng?” Tôi lần nữa hỏi vấn đề này, trong lòng bắt đầu bất an, tôi cũng muốn mình cao cao tại thượng tự khẳng định một đáp an, nhưng tôi không làm dược, bởi vì đã trải qua quá nhiều thất vọng, tự ti của tôi đã sớm trở thành một loại thái độ ăn sâu trong lòng, nếu như nói cái nhà kia là để lại dấu ấn gì cho tôi, thì chính là điều này.

Nhiều khi, hi vọng vòn chưa kịp nảy sinh tôi đã đem bóp chết.lk]??

Anh nhìn tôi, hình như muốn nói lại những lời hôm qua, nhưng lần này anh cho tôi một lời khẳng định rõ ràng, tôi nghe thấy trái tim mình đập không ngừng, trong tiếng tim đập còn len lỏi dũng khí hi vọng của tôi.

“Lục Tiểu Kê, chúng ta hẹn hò đi.”

Ách, tôi cũng chẳng lỗ gì, sao không đồng ý đây, cái này cũng không phải chỉ là vấn đề tiền, tôi nói với chính mình như thế, hơi gật đầu, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng… Ngượng ngùng, tôi còn đang là cô gái hai tám hoài xuân a. Tôi phóng khoáng gật đầu “Được, Tiểu Kê từ nay bao phủ anh, ha ha ha…”

Lã Vọng Thú bất đắc dĩ cười, bên kia Tiểu Lý nghe được tiếng cười nhìn đến, sắc mặt tôi biến đổi, ho khan một tiếng, đi tới "Có rác không, có giấy lộn không, có mảnh sành không?"

Đến trư, tôi dùng đũa gắp mấy miếng rau đưa vào miệng nhai mấy cái, đần độn vô vị, không phải nói chuyện yêu đương ăn gì cũng thấy ngọt sao, tôi ăn một chút muối sao vẫn thấy mặn a?

Điện thoại khẽ kêu, lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lã Vọng Thú “Xin phép được mời Lục Tiểu Kê tiểu thư sau khi ăn xong đi dạo, tại đường XX.”

Tôi đang nuốt vào cổ họng, sặc, phun…

Nhanh chóng đem cơm nhét vào bụng, điên cuồng chạy về lấy gương nhỏ ra soi, trong gương là khuôn mặt thon gầy, cũng không tệ, không tê, coi như có tinh thần, tóc đại khái cũng ổn, quần áo…cũng tạm được. Tôi vuốt vuốt tóc, khoé miệng lơ đãng cong lên, cố g ắng muốn đem miệng mình kéo xuống, nhưng vẫn nhịn không được mỉm cười..

Ngốc, thật khờ.