Từ toilet trở lại, trong phòng có tiếng ồn ào, cách một cánh cửa. tôi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nhà tư bản ác độc đấu với tú tài nhu nhược, thật sự không có liên quan đến tôi. Vì vậy tôi quyết định an vị bên
ngoài ghế chờ cô y tá bưng điểm tâm đến, hai người bọn họ cãi nhau thật tốt, tốt nhất là không cần pim ăn, để ta đây ăn hết. Ðúng lúc cô y tá bưng cơm đến, hình như cũng không nhìn thấy tôi ở ngoài cửa, giống
như tôi không tồn tại sao? Cuộc đối thoạt tạm dừng, hai cô y tá vừa đi vừa nói chuyện với nhau "Mình nói cho cậu biết, phòng 708 đúng là toàn cực phẩm soái ca a."
"Đúng, cho nên hôm nay tôi mới xung phong đưa cơm đến đây."
"Còn cô gái kia?"
"Không liên quan, cô gái kia vô cùng... hèn mọn bỉ ổi, không cần phải để ý đến."
Bọn họ quả thật không đếm xỉa đến tôi mà đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại, mang theo ba phần ăn, đem con người bỉ ổi hèn mọn là tôi ném ngoài cửa.
Được lắm, bọn họ là cực phẩm, tôi đây là hèn mọn, hèn mọn bỉ ổi sẽ không chất với cực phẩm rồi? Tục ngữ nói rất đúng, Thượng đế đóng cửa lại, TMD, mình có thể tự mở ra, tôi đứng dậy muốn đi vào, không đếm
xỉa đến ai, tốt xấu gì cũng là cơm của tôi a.
Tôi đi vào nhìn thấy Lã Vọng Thú dựa vào thành giường cười với cô y tá đang…đút cơm cho anh ta, tôi nhìn thấy anh ta chân tay bình thường, không nhất thiết phải đút cơm như thế, cô y tá giúp anh ta giải thích
"Xương sườn bị thương, không nên ngồi thẳng, cầm đũa không tiện 1ắm.”
Lã Vọng Thú từ trước đến nay chưa từng cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ, hơn nữa cô y tá xinh đẹp như thế, đàn ông nào không khuất phục đây, tôi đây có thể hiểu, một cô y tá đột nhiên nói "Cơm trên tủ đầu giường,
tay chân cô không sao tự mình ăn đi."
Tôi một không muốn bọn họ đút, hai không muốn bọn họ đút, có điều tôi cũng đồng cảm với chồn nhỏ, thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của anh ta ửng hồng, một cước lăn một vòng ba trăm sáu mươi độ sang
phía bên kia của giường "Không thể làm, nam nữ thụ thụ bất thân."
Điểm này của Chồn phù hợp với hình tượng thư sinh, nhưng cái người như thể mãi mãi sẽ không phải chén trà của tôi được. Thấy tôi đi đến, Chồn lập tức nói "Có thể đút cho tôi ăn chỉ có một mình Tiểu Kê thôi."
Tôi híp híp mắt lườm anh ta. "Tôi tuyệt đối không đút cho anh." Bò lên giường ăn cơm, quay đầu nhìn thoáng qua Lã Vọng Thú, nghênh tiếp ánh mắt của anh ta, ánh mắt của anh ta lập tức hướng lên trần nhà,
giống như chỉ vô tình nhìn lướt qua tôi.
"Tiểu Nguyệt hôm nay không tới sao?" Tôi húp một ngụm cháo rồi hỏi.
"Không biết." Anh ta trả lời, tích chữ như vàng.
"Có phải tôi đã gây ra chuyện gì với anh?" Tôi nhịn không được hỏi, nói như vậy trừ khi chán ngán, lý do trốn tránh một người chỉ có thể là đã làm việc gì trái với lương tâm tuy nhiên lý do này cũng không đúng,
nhưng tôi cảm thấy anh ta nữ Vương thụ như thế, chán ghét người có nên trực tiếp làm rõ hơn là trốn tránh không.
Lã Vọng Thú mạnh mẽ quay đầu nhìn, mỉm cười một chút. "Cô nghĩ rằng tôi là cô sao?" Tuy lời nói rất cay độc, nhưng ánh mắt anh ta có tia sáng lóe lên, không sắc bén như bình thường, hình như có chút do dự.
Tôi chẳng muốn cùng anh ta tranh cãi, cũng chẳng cãi nổi, thế là im lặng, chuyên tâm chán nản nhai bánh bao.
Tuy nhiên lời anh ta nói cũng còn thiếu, tôi với Chồn cũng chẳng có tiếng nói chung. Có điều trong phòng bệnh khá là nhàm chán, rảnh rỗi quá chắc tôi chết mất, thật may bác sĩ đã nói mấy ngày nữa là tôi có thể
xuất viện, việc này làm tôi nhìn thấy chút ánh sáng lúc rạng đông.
Ngày nào Chồn cũng bị y tá đưa đi chụp X quang, chân anh ta có vẻ không tốt lắm, trong phòng còn lại hai chúng tôi, về sau tôi nhớ lại, hình như mỗi lần không có Chồn ở đây Lã Vọng Thú luôn tìm tôi nói chuyện,
giống như hiện tại, tôi đang nhàm chán xem tạp chí, anh ta mở miệng “Cô đã từng đốt pháo hoa đêm giao thừa sao?"
“Đúng..." Tôi kỳ quái quay đầu nhìn anh ta "Làm sao anh biết?”
“Hàng năm đều không phải sẽ đốt pháo hoa vào đêm giao thừa sao?" Anh ta nhàn nhạt nói. "Lã quản lý anh đúng là thâm tàng bất khả lộ."
Tôi cảm thán một câu, hỏi anh ta "Có ý gì?"
Tôi đặt tạp chí xuống, quét mắt qua người anh ta một lượt. "Tôi còn tưởng anh là người có chiều sâu, giờ mới phát hiện anh nhàm chán đến vậy." Tôi bẻ ngón tay nói "Từ khi nằm viện đến giờ, lúc thì anh im lặng ba
ngày sau đó nói đến chuyện nhà của nhân viên ở đâu? Hôm nay lại nói đến chuyện pháo hoa đêm giao thừa. Đầu anh có bị đập vào đâu không?"
Lã Vọng Thú cười, "Có đôi khi người thông minh quá lại muốn thử suy nghĩ theo tư duy một kẻ ngốc.”
Tôi quyết định đổi chủ đề để chặn lại sự xấu hổ của mình "Anh thật sự cảm thấy cô gái nào cũng giống em gái của anh sao?"
Anh chần chờ một chút "Bởi cô gái nào cũng đáng yêu như vậy."
Được, tôi chính là bị các người khinh bỉ "Toàn bộ? Không có ngoại lệ sao?"
Anh ta nhìn thẳng tôi một hồi "Cô cho rằng cô cũng đáng yêu như những người khác sao?"
".." Chết tiệt, đồ ác độc, tôi chính là cái ngoại lệ đó, tôi bắt đầu hối hận vì sao phải truy anh ta chứ, hoặc là nói chuyện gì đó khiến anh ta không thể mở miệng là tốt rồi "Lã quản lý, anh đừng có nói chuyện với tôi
nữa là tốt rồi."
"Khó mà làm được." Lã Vọng Thú ra vẻ giật mình. "Không nói lời nào sẽ bị kêu là chột dạ, tôi lại không phải kiểu người đấy, đây chính là cô nói, Lục tiểu thư."
Một khắc này tôi hiểu được câu, tự gây nghiệt, không thể sống.
Chỉ trong chốc lát, Chồn đã trở lại, chúng tôi cũng đã nói nói chuyện xong, nói chân không sao mấy ngày nữa là được rồi, xem ra ba chúng tôi vào cùng ngày chắc cũng sẽ ra cùng ngày, tôi vốn nghĩ thế, có điểu về
sau tôi lại là người ra viện sớm nhất, mang theo một miếng gạc trắng trên đầu.
Ngày đó Tiểu Nguyệt đến thăm Lã Vọng Thú đúng lúc tôi đi mua báo, lúc trở lại chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Nguyệt "Anh, anh đang nói cô ấy chính là cô bé kia?"
Tôi duỗi tay định mở cửa, cánh tay rất gần tay nắm cửa, nhưng lại không động vào.
Sau đó tôi đứng đó làm theo tình tiết trong tiểu thuyết - nghe lén, quả thật cũng không thể nói là nghe lén, tôi là quang minh chính đại nghe, chỉ là không có dũng khí mở cửa vào thôi.
Bởi vì tôi nghe thấy Lã Vọng Thú nói "Ðúng vậy, khi đó anh đến nhà bà ngoại chơi chính là cô ấy giúp anh đốt pháo hoa."
"Anh sớm như vậy đã nhận ra Tiêu Kê rồi?" Tiểu Nguyệt nói.
"Anh gần đây mới biết." Giọng Lã Vọng Thú rất bình tĩnh, rất nhiều lần tôi mơ được gặp lại cậu bé hôm đó, tuy chỉ là ảo tưởng nhưng tôi rất kích động, tuyệt đối sự bình tĩnh của anh ta, giọng của anh ta không một
chút sợ hãi.
"Anh nói cho cô ấy biết không?"
"Cái này đâu phải dễ mà nói." Giọng Lã Vọng Thú vẫn bình ổn như thế. "Có điều khi còn bé cũng chỉ gặp qua một lần.”
"Dây là duyên phận a." Tiểu Nguyệt nói "Thanh mai trúc mã, thật là tốt quá."
Tôi hít sâu một hơi. Xoay người chạy thẳng vào toilet, nhanh chóng dấp nước vào mặt, nước lạnh như băng thấm vào miếng gạc chạm đến da, tôi đi ra khỏi toilet vừa vặn nhìn thấy y tá đang dìu Chồn. Anh ngoắc
tay vẫy tôi "Tiểu Kê."
Tôi đi tới, đối với y tá bên cạnh nói "Tôi muốn xuất viện."