- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)
- Chương 2
Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)
Chương 2
Rượu không say là người tự say, sắc không mê là người tự mê.
Nói tôi uống nước lọc cũng say thì đúng là nói nhảm, có điều quán bar này cũng không tệ, tôi muốn nước lọc cũng cho, tôi cũng chưa thấy giá nước sôi trong menu a.
Nếu người nào đó chạy vào McDonald muốn ăn lưng gà, tôi nhất định sẽ mắng anh ta ngu đần, nhưng tôi đến quan rượu vào uống nước lọc, lại không bị người ta mắng a.
Người đàn ông trẻ tuổi rốt nước cho tôi cười nói “Hình như người không được như ý hôm nay hơi nhiều a…”
Cái rắm… Trong lòng tôi âm thầm mắng một câu, bà đây cũng không có không được như ý, cũng không có thất tình, tôi chỉ là trông thấy người đàn ông mình thầm mến đi cùng người con gái khác, thế thôi.
Tôi sẽ không chỉ vì tiểu thụ kia mà kích động, tôi là ai chứ, là thiên hạ đệ nhất Lục Tiểu Phụng, em gái là Lục Tiểu Kê, Lục Tiểu Phụng giờ đang tắm gió xuân, còn Lục Tiểu Kê tôi chẳng nhẽ không kiếm được một người đàn ông điềm đạm hay sao?
Khi tôi uống đến chén thứ năm, đứng mạnh lên, sau đó thật nhanh ngồi trở lại, tôi nghe thấy tiếng nước đang ọc ọc trong bụng tôi, tôi nghĩ lại mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, có vẻ dạ dày lúc này đã thành một cái túi nước, tôi khẽ nấc, lấy ví vỗ vỗ vào quầy bar nói “Tính tiền.”
Nhân viên phục vụ cười nói “Tiểu thư, nước lọc không tính tiền.”
Tôi gật đầu, được, nước lọc không tính tiền, vừa hay, tôi không có tiền.
Tôi ôm bụng nước đi ra khỏi quán bar, đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, giống như đang xoắn lại, một hồi sau bốc dần lên, tôi vịn vào một chiếc xe đậu cạnh quán ba bắt đầu nôn.
Người đi lại trên đường nhìn tôi chỉ trỏ, tôi nghe có người nói “Cô gái trẻ, uống nhiều quá sao?”
Tôi nôn từng đợt, trong lòng không ngừng nói, ông mới uống nhiều đó, tôi đây chỉ uống nước lọc, không phải rượu.
Đang nghĩ đột nhiên vai bị ai đó vỗ nhẹ vào, tôi nghiêng đầu sang đã thấy người đàn ông khiến tôi bị ám ảnh.
“Cô không sao chứ?” Anh ta cười cười nói.
Tôi nhanh chóng ngồi thẳng lên, tay đưa lên lau miệng, kinh ngạc nói “Không sao…không sao.”
Tôi nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của anh ta, rồi anh ta làm hành động ưu nhã như những nam chính trong tiểu thuyết, lấy khăn tay ra, đưa cho tôi, sau đó tôi ném ra bông hoa si, cuối cùng gian tình được sinh ra.
Có điều hình như anh ta không có mục đích này, đứng từ trên cao nhìn vũng nước tôi nôn ra, có chút văng lên bánh xe, lông mày hơi nhíu lại, tôi chợt nghĩ, anh ta muốn đưa tôi về nhà? Tình một đêm… OMG, tôi không mặc nội y gợi cảm a. {hana: nữ chính này biếи ŧɦái khủng khϊếp}
Ngón tay thon dài của anh ta chỉ vào vũng nước nói “Là cô nôn?”
Tôi cười ngốc gật đầu, anh ta nhìn tôi, sau đó nói “Đây là xe tôi, cô đem lau sạch đi.”
Tôi chưa thấy qua người đàn ông điểm đạm nào mà đứng một bên nhìn con gái lau xe, tôi run rẩy cầm lấy khăn anh ta đưa, lau sạch chỗ nước vị văng lên xe, nghĩ đến đây chính là sản phẩm của mình, càng thêm bực bội.
Tôi cẩn thận liếc nhìn anh ta, nụ cười trên mặt anh ta vẫn không đổi, mặc dù đối mặt với anh mắt kỳ dị của người qua đường nhưng anh ta vẫn mỉm cười, tôi hung hăng lau bánh xem, cái đồ ngưu lang, cười rồi đừng thở luôn đi.
Khi đó lần đầu tiên tôi phát hiện mình lại có thể suy nghĩ độc ác như thế. Tôi là Tiểu Kê lương thiện a, vì sao tôi lại nghĩ như thế, tôi híp híp mắt nhìn anh, hiểu rõ một điều, một cô gái lương thiện có thể trở nên độc ác… Chính là khi cô ấy gặp được một người đàn ông, chính xác mà nói, chính là người đàn ông không thích mình.
Tôi nhìn thấy chân anh ta đi đến, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu tôi, thoáng đánh giá xe của anh ta, nói với tôi “Tốt lắm, cô có thể đi.”
Sau đó tôi cầm khăn tay của anh ta và nhìn anh ta chậm rãi lái xe đi, nhìn nhìn lại khăn tay, vô cùng đáng ghét, muốn ném cũng khó, âm thầm than một tiếng, Tiểu Kê a Tiểu Kê, mày thiếu não à, còn tin tưởng người đàn ông này là người dịu dàng.
Tôi hung hăng đem khăn tay ném vào thùng rác, cảm thấy hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là tình cảm thầm mềm tan vỡ, sau đó hình tượng người đàn ông điềm đạm dịu dàng cũng bị đập nát.
Phẫn nộ từ trước đến giờ chính là chất xúc tác của trí tuệ.
Tôi lập tức nghĩ đến lúc anh ta rời khỏi quán Bar, hủ nữ Chu Tiểu Bạch không ra cùng, không lẽ đã chia tay sao? Trong lòng tôi bỗng cảm thấy vui sướиɠ, đáng đời.
Sáng thứ hai tôi đã thấy một người đàn ông khác đến đón Tiểu Bạch đi làm, tôi hoàn toàn khẳng định, Lã Vọng Thú thất tình, ách. Tôi ngồi ở bồn cầu cười thầm, còn gì so với việc ảo tưởng chuyện mình sẽ ở bên người mình thầm mến đang thất tình, động viên người ta phấn chấn a?
Chính là vận mệnh không hề công bằng, anh ta thất tình, tôi cũng thất tình, thế nhưng tôi còn một cái thất nữa… Thất nghiệp.
Lúc rời khỏi McDonald tôi đã nghĩ, máy thu ngân không phải một cái ngăn kéo nhỏ sao, đóng hay mở, mở đi mở lại nhiều rất phiền toái, không bằng cứ mở thẳng ra có phải mọi chuyện đều thuận tiện không…
Chính là lý luận của tôi không được quản lý chấp nhân, vì vậy tôi đã bị sa thải.
Nếu như nói chuyện này có gì thay đổi thì chính là tôi từ một bán trạch nữ đã hoàn toàn rơi vào cuộc sống trạch nữ.
Đều nói trạch nữ hủ nữ một nhà, vì viết xong tiểu thuyết đammie, tôi đã thông đồng cùng hủ nữ.
Kết quả trong vài ngày tôi liên tiếp bị kí©h thí©ɧ, hủ nữ Chu Tiểu Bạch nghe chuyện tôi bị thất nghiệp đã nói một câu. “Ách… Tôi có việc nhưng đang không đi a.”
Nghe xong lời này tôi vô cùng ghen tỵ, mặc dù lòng dạ đàn bà chính là độc nhất cũng có lúc thông cảm được, sự kí©h thí©ɧ trắng trợn này chính là một đòn chí mạng a.
Đón nhận ánh mắt toé lửa của tôi, Tiểu Bạch nói “Nếu không cô đi làm thế tôi là được rồi, tôi có quen với quản lý ở đó, như thế chúng ta đều tốt, tôi cũng không cần phải áy náy, cô lại có việc làm a.”
Nếu như tôi là người có cốt khí, tôi nhất định ném cho cô nàng một cái nhìn hẹn mọn, sau đó cao giọng nói “Không thấy tôi còn có nghề viết văn đây sao, tôi dù có hai bàn tay trắng cũng không thèm nhận sự bố thí này.”
Thế nhưng tôi không thể, bởi vì tôi quá giàu có, giàu đến mức cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tiền và cốt khí a.
Tôi gật đầu cười ngây ngô “Được được…” Bởi vì cô ấy nói với tôi công việc đó chủ yếu là ngồi trên ghế xem nam x nam a. {Hana: Nam x Nam là đang nói phim GV – Phim gay đoá}
Có thể nghe được chuyện tốt vậy, tôi mà do dự tôi chính là con ngốc đi.
Quả thật tôi cũng không tin lắm vào hủ nữ tầng dưới, nhưng sự thật chứng minh kỳ tích tồn tại, tôi được thông báo hôm sau đến KL báo danh.
Công ty KL, công ty này xa xỉ cỡ nào a, tôi lần đầu tiên trải nghiệm sự lợi hại của kiến thức bám váy.
Tôi, một Tiểu Kê hèn mọn bỉ ổi, chỉ bằng một hủ nữ, đã có thể vào làm tại công ty này.
Quả thật cũng không phải toàn bộ như thế, Tiểu Kê tôi cũng có bằng đại học chính quy, ra ngoài đường cũng là thanh niên có văn hoá a, chỉ hận ngành học của tôi chính là tài nguyên môi trừng và tài nguyên nhân loại, sau khi tốt nghiệp tôi mới phát hiện, ngành này của tôi, nếu không đi trồng cây thì cũng phải đi lên núi làm tuyên truyền kế hoạch hoá gia đình a.
Vì vậy tôi dứt khoát ở nhà, lên mạng viết văn, những người mới ra trường luôn có một câu “Muốn giàu trước đi trồng cây, ít sinh thêm con nhiều cắt sửa.”
Sai đó tôi mang tâm trạng kích động đến công ty KL. Giờ khắc này không khí tươi mát cỡ nào, nhìn mặt đất xem, nhìn thang máy xem, nhìn cửa sổ xme, nhìn người này… Ngực lớn a.
Chậm đã… Đây không phải Hoàng sóng thần, bạn đại học của tôi sao?
Ở trường đại học cô ấy nổi tiếng toàn trường với Cup F, phóng khoáng đi đến cạnh tôi, ngừng lại “Cô… Lục Tiểu Kê?”
Khoé miệng tôi khẽ nhếch, gật đầu “Đã lâu không gặp.”
“Đúng a…” Cô ta cười “Tốt nghiệp xong hình như cô chưa từng đi họp lớp, ai gặp được cô chứ.”
“…” Tôi biết rõ, tôi bị khinh thường, bản thân tôi sau khi tốt nghiệp đại học ngay một công việc tử tế cũng không có, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà đi họp lớp đây.
Cô ta thấy tôi không nói gì, tiếp tục hỏi “Cô tới đây làm gì?”
Cô ta hỏi thế tôi liền tìm được cơ hội để khoe khoang.
Tôi giả vờ đưa ánh mắt nhìn xung quanh, tuỳ ý nói “Tôi đến đi làm, quả thật công ty cũng không chỉ nhận những người học thiết kế như cô, nhân viên công ty nhiều như thế, dù sao cũng phải mời một người học nhân loại học như tôi a…”
Hoàng sóng thần hừ một tiếng, liếc tôi “Vậy cô đến bộ phận nào làm? Không phải bộ phận vệ sinh chứ?”
“Hừ…” Nếu không phải ở đây tương đối nhiều người, tôi nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, thế nhưng tôi chỉ âm thầm đắc ý. “Tôi được Lã quản lý ở bộ phận quảng cáo tuyển vào, trực tiếp phục vụ trên tầng cao.”
“Lã quản lý?” Hoàng sóng thần nhíu mày, sau một lát kinh hô “Không lẽ cô chính là người thay thế Chu Tiểu Bạch?”
Tôi cảm thấy Hoàng sóng thần đúng là không hổ danh nhân tài, cái này cũng có thể đoán được “Đúng vậy. Không lẽ cô ấy rất nổi tiếng? Cô ấy là ai, nữ chủ tich? Cháu gái chủ tịch? Cháu gái gọi chủ tịch là ông cố?”
Hoàng sóng thần không đáp lời, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, sau đó lộ ra một chút biểu hiện cân nhắc, sau đí đi thẳng vào thang máy, tôi cũng đi theo.
Cho đến ngày nào tôi nhìn thấy một đám chó hoang đang bới xương lăn lộn trên đất, một khắc này tôi hiểu được biểu hiện kia của Hoàng sóng thần muốn nói gì… Vật hợp theo loài.
Hana: Ha ha ha … vật hợp theo loài… *bật ngón cái*
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)
- Chương 2