Ta nghe qua một câu nói, tiểu nhân hưng phấn, tất có họa.
Hôm nay xem ra những lời này có thể áp dụng cho Lục Tiểu Kê ta.
Nhưng cái khiến ta nghĩ không ra chính là, ta không hề hưng phấn a, ta chỉ là nói nhiều một chút, sao có thể khiến họa tìm đến đây!
Buổi sáng trong toilet, đồng nghiệp Tiểu Lí đi tới, thuận miệng nói một câu “Ai…. Ta chắc phải đến hiệu sách một chuyến.”
Ta trả lời “Ngươi muốn mua sách gì a?”
“Ta trên mạng đang theo dõi một bộ tiểu thuyết, viết XX, gần đây đã xuất bản, ta muốn đi mua để xem kết thúc a.” Tiểu Lí vào WC nói.
“XX a…” ta tiếp một câu, không phải trang web ta biết chứ “Ta có biết không, sách của ta cũng mới xuất bản đấy!”
Chỉ một câu như vậy, chỉ một câu như vậy a!
Tiểu lí ở trong văn phòng thét lên “Sách của Tiểu Kê đã xuất bản! Trong số chúng ta có tiểu thuyết gia nha!”
Lời này còn chưa dứt, toàn bộ văn phòng một trận nhốn nháo, bình thường có quen hay không đều không quan trọng, giờ đây thật náo nhiệt.
“Kia nên mời cơm khách nha!”
“Không thể tưởng tượng tổ trưởng tổ bảo vệ của chúng ta lại có tài như vậy a!”
Không sai, Lã Vọng Thú kia cấp cho ta một cái chức vị vô cùng xa hoa, tổ trưởng tổ bảo vệ, nhưng cũng chỉ là chức vụ bé tí kém cỏi, bởi tổ trưởng hay tổ viên cũng đều là ta.
Mà mấy người này căn bản cũng chẳng quan tâm ta viết gì, mục đích của họ đơn giản là – có cơm ăn!
Lẽ nào cứ có tiền nhuận bút là phải mời khách sao, mà có mời cũng không phải mời bọn họ, huống chi nhuận bút giờ đã không còn mấy đồng, một vài người thôi cũng không đủ để họ no bụng ấy chứ.
Tiểu Lí nói “Chúng ta cũng đừng khiến Tiểu Kê mất bông hoa đồng tiền lớn, mọi người vui là chính. Đến quán đối diện ăn tảng thịt bò là được rồi.”
Tốt lắm, Tiểu Lí a, ngươi thật sự là chị em tốt đi, ta hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, cẩn thận nghĩ lại không biết mấy chuyện trước kia không chừng là nàng truyền ra, ngay cả lần ta khiêu chiến với đại thúc đáng khinh kia cũng đi nói cho Lã Vọng Thú, ta cuối cùng cũng nhìn ra bộ mặt thật của nàng, mà cái khiến ta nhìn ra chính là – quán thịt bò đối diện, muốn đốt của ta bao nhiêu tiền a!
“Tiền nhuận bút cũng không nhiều…” ta nói một câu, cũng chỉ có mấy ngàn, đóng tiền thuê nhà xong ta cũng chỉ còn có một nửa a.
“Quán thịt bò kia cũng không phải loại sang.” Tiểu Lí nói, tự mình bắt đầu điểm danh “Chúng ta có mười người, kêu thê Lã quản lý cùng Hoàng quản lý, người cũng không nhiều a!”
Còn gọi hắn cùng đi? Ta khóe miệng méo xẹch.
Vừa hay Hoàng sóng thần đi tới, Tiểu Lí gọi nàng lại “Hoàng quản lý, Lục Tiểu Kê có sách mới xuất bản, lấy nhuận bút, giữa trưa muốn mời chúng ta đi ăn thịt bò a.”
Ánh mắt Hoàng sóng thần đảo qua mặt ta, dừng lại một chút nói “Ta không đi được, giữa trưa còn có hẹn ăn cơm với khách hàng.”
Nàng vừa thốt ra những lời này ta lập tức ném cho nàng một cái nhìn đầy biết ơn, Hoàng tỷ tỷ, ngươi đúng là bạn học tốt của ta a, rất thông cảm cho ta.
Đang nói chuyện thì Lã Vọng Thú đẩy cửa đi ra, Tiểu Lí tiếp tục mở lời mời gọi, ta quả thực hoài nghi nàng là bà của ta, sao có thể gà mẹ như vậy a!
Lã Vọng Thú hình như rất có hứng thú, cười nói “Được lắm a, ta cũng thích nào nhiệt.” sau đó mỉm cười tránh đi.
Không nghĩ Tiểu Lí kia không chỉ thích làm chuyện gà mẹ gà con, còn thật tình đối với Lã Vọng Thú thở dài “Ai, Lã quản lý vĩnh viễn vẫn ôn nhu như vậy a!”
Ta vừa nghe xong, cảm giác trống rỗng trong dạ dày trào lên, Lã Vọng Thú, ngươi chính là quản lý a, ngươi cái gì còn chưa có nếm qua, chẳng qua chỉ là bữa tiệc thịt bò nhỏ nhoi, cái gì mà nào nhiệt chứ.
Xem xét tình hình trong văn phòng, xem ra từ chối không được rồi, nhưng ta là trên người cũng không mang nhiều tiền như vậy, chính xác phải nói là ta chẳng có nhiều tiền như vậy mà mang a.
Ta đành đến chân cầu thang gọi điện cho Tiểu Bạch “Tiểu Bạch, cho ta mượn chút tiền đi.”
“Ngươi muốn làm gì a?” Tiểu Bạch hỏi.
“Ai… bọn họ nghe nói ta lấy nhuận bút, muốn ta mời cơm, nhưng mà ta mới chỉ nhận được một phần, cũng đem đi đóng tiền phòng gần hết a, ngươi cho ta mượn, đợi khi sách bán ra, ta lấy tiền sẽ hoàn lại cho ngươi.” Ta chán nản giải thích.
“Ta còn sợ ngươi không trả ta sao chứ?” Tiểu Bạch đại lượng nói.
Tiểu Bạch, ngươi mới thật sự là chị em tốt a, ta thật cảm động.
“Chính là… ta cũng không có tiền a.” Tiểu Bạch ngập ngừng nói.
Ta hận…. không có tiền sao còn nói như vậy a.
“Ta giúp ngươi hỏi người khác, một lát ta gọi lại cho ngươi.” Tiểu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói.
Ta rùng mình một chút “Nhanh như vậy? Sẽ không phải ngươi đi vay nặng lãi chứ?”
“Sao có thể a.” Tiểu Bạch nói “Một lát giúp ngươi kiếm ra.”
“Ai… được, cảm ơn ngươi.” Mặc kệ thế nào, có tiền rồi tính sau đi.
Thật sự càng không có tiền càng bận rộn, ta vừa gác máy,quay đầu lại đã thất tên Lã Vọng Thú đang đi lên lầu, cũng không biết hắn nghe được đến đâu, nghĩ lại nếu hắn có nghe thấy cũng không sao, cho hắn áy này chết đi! Dùng tiền của Tiểu Kê đáng thương là ta lấp đầy cái dạ dày hắn, trù cho hắn trúng độc mà chết đi.
Giữa trưa một đám người vô cùng Happy thẳng tiến đến nhà ăn huy hoàng, ta chỉ thấy trong lòng đau xót, tim cũng đau mà đầu cũng đau a.
“Ai, Tiểu Kê, ngươi thế nào sao lại không ăn gì thế.” Gà mẹ Tiểu Lí nói.
Ta cười cười phá lệ xấu hổ, rối rắm trăm bề khiến bánh mì tắc trong miệng, chưa từng nghe qua ăn của người khác thì vui, ăn của mình thì khổ sao.
Lã Vọng Thú cùng đám nhân viên hi hi cười nói chuyện, ta chỉ hận không thể cầm dao xả thịt hắn ra thành trăm ngàn mảnh, trực tiếp đem đến cho đầu bếp chế biến luôn.
Ăn xong một bữa cơm, ta vẫn như trước, thân mang cục nợ, thật may là Tiểu Bạch ượn tiền, cũng bớt một phần phiền não.
Rời quán ăn. Sau khi thanh toán, ta nhìn phía trước mọi người cười nói, trong lòng chỉ thấy cay đắng, mời cơm khách nhưng những người kia lại chẳng hề biết bản thân cuốn sách mình xuất bản viết về cái gì.
“Chúc mừng ngươi có sách xuất bản.” đang suy nghĩ thì bên tai truyền đến một câu, ta quay đầu liền thấy Lã Vọng Thú, trong lòng kích động lập tức thanh tỉnh, nhưng nói mất hứng chính là giả, bởi vì trước khi xuất bản sách chính hắn khiến cô không thoải mái, có điều cũng không có ai nói với cô một câu chúc mừng, thành ra hắn chính là người đầu tiên.
Ta mạnh miệng nói “Nói chuyện với ngươi thật tục…”
Hắn cũng không giải thích, chỉ cười yếu ớt “Ngươi nói xem lời ta nói có gì tục, ta nói lời cao nhã, chẳng qua ngươi nghe không hiểu.”
Ta lúc trước còn có phần cảm kích hắn một chút, hắn đúng là sao có thể nói lời hay đây.
“Nhớ rõ còn nợ tiền a.” Lã Vọng Thú đột nhiên buông câu này, cười cười rồi nhanh chóng đuổi theo mọi người, ta đầu óc ong ong, gọi ngay cho Tiểu Bạch “Tiểu Bạch, tiền là ngươi mượn ai á?”
“Là tiểu thụ a.” ở đầu kia Tiểu Bạch đang ăn gì đó nên nói không rõ.
“Vì….vì sao lại là hắn?” giờ ta tình nguyện để Tiểu Bạch đi vay nặng lãi a.
“Không vì sao a.” Tiểu Bạch nói “Ta không có tiền, cũng không thể mượn người khác rồi mang qua cho ngươi, không bằng trực tiếp nói tiểu thụ cho ngươi mượn, như vậy ngươi có trả cũng tiện a.”
Tiện a… ta khóc, phảng phất thấy cuộc sống của chính mình ngày càng bi thảm.