Từ ngày phải lau xe đó, tôi phát hiện ra Lã Vọng Thú này mười phần là kẻ giả nhân giả nghĩa, thế nhưng điều làm tôi hoảng sợ chính là, sự giả nhân giả nghĩ này của anh ta chỉ mình tôi hiểu rõ.
Đây chính là người được trời giáng xuống trong truyền thuyết hay sao? Muốn chính tôi vì nghĩ diệt thân, hi sinh đi vạch trần sự giả nhân giả nghĩ của anh ta sao.
Thế nhưng tôi chỉ nhớ kỹ nhiệm vụ cao cả này, mà quên đi việc đầu tiên là phải rút gân anh ta, lột da anh ta…
Cơ thể hẹn mọn bỉ ổi nhỏ bé của tôi có khi nào đợi được đến khi người nào đó bị vạch trần hay không?
“Lục tiểu thư.” Lã Vọng thú nhẹ nhàng mở cửa, ưu nhã cười “Tôi làm đổ trà ra sàn, thật không cố ý, lại làm phiền đến cô rồi.”
Nhìn một cái, đúng là sự dịu dàng giả tạo.
Nhìn đi nhìn lại những nhân viên nữ xung quanh “A, Lã quản lý, anh không bị bỏng chứ.” “Có muốn nghỉ một chút hay không?” “Tôi có cao bạc hà a.”
Lã Vọng Thú mỉm cười nói “Không việc gì, chỉ là muốn phiền Lục tiểu thư lau dọn một chút a.”
Tôi giận dữ mang cây lau đi vào, cửa vừa đóng, Lã Vọng Thú ngồi lại trên ghế “Lau sạch một chút, quần đùi hoa.”
“Tôi không phải tên là quần đùi hoa.” Bà đây giận nhá, cứ không có ai, cái người kia lại gọi tôi là quần đùi hoa.
Lã Vọng Thú ngẩng đầu chớp mắt, “Tôi có nói là tên đó của cô sao?”
“..” Được lắm, nếu như ngày nào đó anh đối với Hoàng sóng thần gọi một tiếng đại đầu sỏ, đến khi đó tôi mới tin là anh ta không phải đang gọi tôi.
Anh ta cười dịu dàng nhìn tôi “Không lẽ Lục tiểu thư hiện tại thật sự mặc quần đùi hoa sao?”
“..” Được, đồ ác độc, trời oi… Xin cho con một chút năng lực nhẫn nại đi a.
Đợi tôi lau xong, kéo cửa ra ngoài, một giọng nói đầy tính cảm kích len theo khe cửa truyền vào bên trong tai tôi “Lục tiểu thư, thật sự là cảm ơn cô.”
Vừa vặn Hoàng sóng thần từ phòng bên cạnh đi qua, dò xét nhìn mặt Lã Vọng Thú, “Cái này không phải công việc của cô ấy sao? Lã quản lý sao phải khách khí thế.”
Vì tiền lương, vì tiền lương, tôi cắn răng niệm chú với bản thân, cười mang cây lau nhà đi ra.
Qua vài ngày tôi cuối cùng có thể nghiệm ra chân lý từ lời của Tiểu Bạch, người này quả thật chia con gái thành hai loại, em gái đáng yêu và hèn mọn bỉ ổi đáng ghét, mà tôi không may rơi trúng loại sau.
Mà nữ nhân viên trong công ty này trong mắt Lã Vọng Thú đều thuộc dạng thứ nhất, dịu dàng chăm sóc, thành công trở thành bạch mã hoàng tử của tất cả nhân viên nữ trẻ trong công ty KL này, hoặc có thể coi là một người anh lớn.
Giống như khi tôi đứng cạnh thùng rác của công ty, nhìn hàng chữ đáng ghét trên tường, tôi nhớ lại lúc trước, trên đó viết “Thiên cổ tuyệt đối… Mạc Sầu nữ Mạc Sầu tại Mạc Sầu ven hồ.” {Hana: chả hiểu gì}
Tôi cân nhắc đây chính là thùng rác văn học trong truyền thuyết, cúng bái a… Có điều văn thơ này nên đối thế nào đây, tôi nhịn không được lại tiếp tục suy nghĩ tìm đáp án, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng còi xe, tôi nghiêng đầu nhìn, đi ra khỏi gara là chiếc xe quen thuộc, Lã Vọng Thú đang từ từ đi ra, khom người nhìn chữ trên tường bên cạnh thùng rác, cười một chút “Ơ, gà hèn mọn bỉ ổi gà hèn mọn bỉ ổi tại hèn mọn bỉ ổi bên tường.”
Sai đó tôi nhìn xe anh ta từ từ đi ra, nhìn lại cái “Thiên cổ tuyệt đối”, cùng với những uế vật chung quanh, vô cùng đáng ghét.
Nhìn rách chán rồi lại muốn nhìn con gián, muốn hay không phối hợp chút a?
“Duyên phận a…” Tôi cảm thán một câu.
“Mau mau… mang… đi…” Hoàng sóng thần mở lớn miệng thở phì phò, con gián này ba phút trước xuất hiện tại góc phòng làm việc, chính xác mà nói, là góc váy của Hoàng sóng thần, do đó dẫn đến một tiếng thét chói tai.
Tôi nhìn thấy cup F của cô ta phập phồng, lại nhìn xuống bên dưới, cũng phập phồng, nhìn ngực cô ta phập phồng khiến cái mặt sưng lên, vì thế tôi xung phong nhận việc, đẩy cửa đi vào, “Tới đây.”
Tôi đi đến, vấn đề này tôi có thể giải quyết hay không?
Hoàng sóng thần nói với tôi, “Lục Tiểu Kê, chúng ta đều là chị em đồng nghiệp tốt a….”
Tôi ban đầu muốn để cô ta và con gián nhỏ bồi dưỡng chút tình cảm, nghe xong lời cô ta nói, tôi ngẩng đầu, tôi bực mình a, bởi vì tôi lại không nhìn thấy mặt cô ta.
Chị em đồng nghiệp tốt.. Tôi bỗng nhớ đến thời đại học bi thảm của mình, khoa môi trường và nhân loại học của tôi rất ít được chú ý, thêm nữa đại học S vốn không để ý đến khoa không tiềm năng, cái hệ này lập ra chỉ là để nhiều khoa, chỉ rải rác vài người, còn một nửa là đã chuyển khoa khác, nếu không thì cũng vừa học vừa làm, cuối cùng người chăm chỉ học chỉ có mình tôi, sau đó vì tiết kiệm tài nguyên, tất cả các môn của chúng tôi đều được xếp học chung với khoa kinh tế, mà tôi từ đó bắt đầu chịu đủ thứ đả kích từ Hoàng sóng thần, cho đến tận giờ, tôi còn muốn ngồi xổm trước mặt cô ta, dùng tay bắt gián a.
“Hoàng sóng…” Tôi thử nói một câu “Nếu không tôi phun thuốc diệt côn trùng a?”
“Cô phun thì váy của tôi làm thế nào?” Hoàng sóng thần kêu lên.
Tôi giận a, quần áo của cô ta ngay cả thuốc diệt côn trùng cũng không thể phun, không lẽ muốn tôi dùng tay không bắt sống nó sao? Tôi nâng cằm lên căm tức nhìn ngực Hoàng sóng thần, vươn tay niết xuống dưới, Hoàng sóng thần cuống lên “Lục Tiểu Kê, váy của tôi.”
Tôi vươn tay nói “Không có cách nào khác, tôi đã xua cả nửa ngày nó cũng không chịu đi.”
Lúc tôi rửa tay xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh vừa hay gặp Lã Vọng Thú đi qua, anh ta nhướn mày, “Không tệ lắm, nghe nói cô mới biểu diễn màn tuyệt kỹ bắt gián?”
“..” Được lắm, là ai tuyên truyền?
Lã Vọng Thú không nói tiếp đề tài này, nhưng tôi có thể nhìn ra trong mắt anh ra có một loại cười gian, cười gian cũng không phải mấu chốt, quan trọng ở đây là tôi có thể nhìn ra. Anh ta cố tình thể hiện ra.
“Đi vào phòng làm việc của tôi lau sàn.” Anh ta ném lại những lời này rồi đi thẳng về phía trước.
Tôi mang theo chổi lau đi theo sau, vào văn phòng, anh ra không nói gì, chỉ ngồi ghế nhìn cái gì đó, tôi cũng chẳn muốn nhìn anh ta, chỉ muốn thật nhanh làm xong việc, sớm được giải phóng, chết sớm siêu sinh sớm.
Dù có thả lỏng hết cỡ tôi vẫn thấy được một loại ánh mắt hèn mọn bắn về phía sau đầu tôi, tôi quay đầu lại nhìn, lại thấy lông mày của anh ta co lại “Lã quản lý, có chuyện gì sao?”
Anh ta nhếch miệng “Sao cô lại ngoáy mũi thế hả?”
“Gì?” Tôi sững người, tôi quả thật đang cầm chổi lau nhà, một tay ngoáy mũi, cái mũi ngứa ngứa, không lẽ lấy cây lau nhà ngoáy sao? “Cái này có chuyện gì sao?”
Anh ta lộ ra vẻ mặt chán ghét “Sao có thể trực tiếp dùng tay như thế?”
Tôi cố gắng tiêu hoá những lời này, mấu chốt chính là từ dùng tay, chắc là thế đi, vì vậy tôi nói “Nếu không… Lã quản lý cho tôi mượn tay của anh ngoáy đi?”
Lã Vọng Thú 囧
Một giây này, tôi cảm động, nước mắt của tôi ở trong vành mắt lưu chuyển, tôi cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này, chờ được chứng kiến thời khắc lịch sử này.. Lã Vọng Thú giờ này đang 囧
Sau nhiều lần giao chiến, Tiểu Kê tôi cuối cùng cũng phát hiện, muốn đối phó anh ta thì phải càng thêm đáng ghét, càng thêm hèn mọn, càng thêm bỉ ổi, càng thêm biếи ŧɦái.
Sự kiện ngoáy mũi khiến tôi dành chiến thắng với Lã Vọng Thú, Lục Tiểu Kê tôi lần đầu giao chiến thắng lời, điều này giúp tôi có được tinh thần vững chắc cho nhưng lần phản kích tiếp theo.
Buổi tối tôi hưng phấn nói cho hủ nữ biết thẳng lợi của tôi, Chu Tiểu Bạch hít một hơi nói “Ai, cuộc sống khó tránh khỏi vận mệnh làm thụ, thế nhưng cũng phải có khí chất của nữ vương a.”
Những lời này khiến tôi suy nghĩ thật lâu, cảm thấy rất có triết lý, sinh ra đã không thoát khỏi vận mệnh hèn mọn bỉ ổi, vậy cũng cần phải bảo vệ địa vị hèn mọn bỉ ổi đến cùng a.