Sau khi Hoàng Thư Lãng rời đi. Hoàng sóng thần cũng đến phòng mang một chút đồ còn lại của anh ta đi, anh ta đến cũng không mang gì nhiều, lúc nằm viện cũng cầm đi không ít, sắp xếp lại cũng chỉ có vài túi.
Sau khi trả phòng, bà lão cho thuê phòng cười đến không khép được miệng vào, khó có người nào mới ở vài ngày mà trả tiền cả tháng, đúng lúc tôi nhịn không được cười thì Hoàng sóng thần nói "Vậy đem tiền nhà chuyển qua cho Lục Tiểu Kê, trả tháng sau cho cô ấy."
Vừa nói xong mặt chủ nhà biến sắc, hừ một tiếng uốn éo lên tầng, đổi lại nụ cười đắc ý trên mặt tôi.
Ăn một phần cơm đơn giản xong, tôi ngồi xe đến nhà Lã Vọng Thú, bởi vì muốn thu xếp đồ đạc nên không thể tiện xe ai đó. Vào cửa, dì Lâm đang xách một túi rác lớn, thấy tôi nói “Hôm nay tổng vệ sinh, thanh lý các vật lẫn lộn trong nhà."
"Vậy chắc rất bận." Tôi khách sáo nói một câu, quả thật chuyện tổng vệ sinh này cũng chăng liên quan đến tôi, việc của tôi chỉ có ba phòng kia.
Bộ dạng Lã Vọng Thú hình như rất thoải mái. Vảy vết thương trên trán tôi cũng đã rơi xuống. chỉ còn một vết đỏ đỏ lưu lại, nội thương không nhìn thấy kia chắc cũng khói hẳn, ngồi ở bàn đọc sách làm việc với máy tính.
Quả thật dọn dẹp căn phòng một người thích sạch sẽ như anh ta cũng không phải chuyện quá vất vả, chỉ cần làm từ đầu thì những lần sau cũng bớt việc, mỗi ngày đều lau khiến căn phòng này cũng chẳng bẩn mấy.
"Cô bị người ta đánh?" Lã Vọng Thú thấy tôi hỏi.
"Không có..." Tôi xoa nhẹ đôi mắt sưng như mắt cá vàng "Đêm qua mải ngắm sao suy tư không ngủ được." Tôi lấy ình một lý do cực kỳ tiểu thuyết.
"A..." Lã Vọng Thú gật đầu "Cô thích xem thiên văn?"
"Đúng vậy đúng vậy..." Tôi gật đầu.
Lã Vọng Thú đưa mắt quăng ra ngoài cửa sổ, "Trong thành phố ô nhiễm như thế mà có có thể ngắm sao, không tệ không tệ...."
"Không phải còn một chòm sao Bắc Đầu sao." Mồ hôi đầm đìa…quả thật không thể thấy sao, trong vườn thú ngược lại có thể thấy tinh tinh. {Hana: Sao = tinh, tinh tinh là kiểu chơi chữ}
Lã Vọng Thú cười "Vậy là do vận khí của cô tốt."
“Gì?"
"Cuối tuần có một quảng cáo muốn thực hiện ngoại cảnh. Vì lần này dùng cảnh là chủ yếu, cô có thể từ từ ngăm những vì sao mình thích." Anh mỉm cười.
"A..." Thì ra một nhân viên vệ sinh tạm thời như Tiểu Kê tôi mà có cơ hội đi du lịch tập thể? Nhìn không thấy có công ty nào có phúc lợi lớn thế nhá, chính là không giống với.... thở dài....!
"Đây là mọi người đã thông qua." Lã Vọng Thú nói "Mọi người cảm thấy cần có người dọn dẹp rác rưởi."
"..." Được lắm, kết hợp lao dịch. Tiểu Kê tôi thật muốn ném ai đó lên sao Hỏa. "Đi nơi nào?"
Lã Vọng Thú ngoắc ngoắc ngón tay, tôi vội ghé vào nhìn, trên máy tính của Lã Vọng Thú có mấy điểm du lịch, bên trên có hai chữ thật to - Phượng Hoàng.
Tôi lắp bắp hỏi "Ai chọn nơi này?”
Lã Vọng Thú cười, tôi lạnh run, quả nhiên là anh ta, “Lã quản lý ánh mắt thật sắc sảo, sắc bén độc đáo.”
"Không cần cô nói tôi cũng biết rõ." Lã Vọng Thú mỉm cười "Lục tiểu thư có thể tại Phượng Hoàng phát triển ý tướng sáng tác văn học."
“Đa tạ Lã quản lý quan tâm..." Nói ra mà tôi muốn nôn.
Còn chưa kịp nôn đã bị dì Lâm chen vào, dì gõ cửa phòng.
"Tiểu Thú, vật này còn giữ không?”
Tôi quay đầu nhìn, cả người cứng lại, trong lay bà cầm một cây ngựa tre dính bụi, thời gian chắc cũng đã lâu khiến màu trúc đã bị chuyển thành vàng, một tay bà dùng khăn lau lau một chút, gậy lại bóng loáng, "Thứ này ở trên tầng, là đồ chơi hồi bé của con, có muốn giữ lại không?"
"Dì để đấy trước đi." Giọng Lã Vọng Thú từ sau lưng tôi truyền đến, người tôi vẫn cứng ngắc, không biết anh ta đang dùng biểu hiện nào để nói những lời này.
Dì Lâm bó thứ đó xuống, đóng cửa đi ra ngoài, tôi nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng đau rát
"Tôi đi uống nước."
"Cô biết?" giọng nói trầm ấm của Lã Vọng Thú một lần nữa vang lên.
"Gì?" Tôi xoay người mở to đôi mắt cá vàng giả như không biết nhìn anh "Lã quản lý nói gì cơ?"
Chính là hành động quá giả tôi nhìn bóng mình trong mắt Lã Vọng Thú mà cả người lạnh run, có chút khẩn trương.
"Tôi biết lý do vì sao cô xuất viện." Lã Vọng Thú tùy ý nói, ánh mắt lại chuyển lên màn hình máy tính, giống như chỉ là một lời thông báo, anh từng bước từng bước vạch trần tất cả mọi bí mật của tôi, từ yêu mến anh ta, đến thân phận Lục Phượng Hoàng, rồi đến nghe lén, tôi còn tưởng mình là con chuột đắc chí, quả thật đã sớm rơi vào sự thôi miên của con mèo.
"Ách..." tôi cố gắng cười ra tiếng "Thì ra anh chính là cậu bé kia..." Giống như tôi gặp lại một người bạn học hồi mẫu giáo vậy.
Lã Vọng Thú khẽ hừ một tiếng, “Cứ như thế?”
"Còn thế nào nữa?" Tôi nhếch môi nói "Chẳng lẽ muốn tôi ôm đầu khóc rống?"
Anh lắc đầu "Nghĩ như cô là tốt nhất."
"Nếu không anh cho là thế nào?" Tôi trả lời, liếʍ liếʍ môi dưới, cảm thấy vô cùng khô khốc.
"Xin lỗi, khi đó tôi đã không trở lại." Anh nhẹ nhàng thả ra mấy chữ, đem những chấp nhất thua thiệt của tôi hoá thành hư vô.
Xin lỗi...
Có phải tôi đã chờ những từ này?
Tôi cổ gắng mở to hai mắt, không muốn cho nước mắt chảy xuống. Xoay người cầm ngựa tre kia. "A... cái này a, tôi đều đã không nhớ bộ dang thể nào, có điều Lã quản lý, tôi thật không nghĩ anh đã từng có thời cưỡi cái này ha ha.." Tôi cười to, không phải giả dối, nghĩ đến con người đầy bụng phúc hắc như anh ta cưỡi ngựa tre, mới nghĩ đã muốn cười.
"Khi đó còn bé..." Lã Vọng Thú nói, ánh mắt chuyển về phía sau lưng tôi, để cả người tôi không tự nhiên.
“Đúng vậy, khi còn bé, quá choáng váng." Tôi nói "Vật này nên bỏ đi a, bẩn đến nỗi chỗ nào cũng có bụi còn làm được gì." Tôi mượn cơ hội trốn mở cửa đi ra ngoài.
"Giữ đi." Lã Vọng Thú nói "Từ nay về sau nếu có gì bị lăn vào gầm tủ gầm giườg có thể dùng nó khều ra."
".. Lã quản lý thật biết cách tận dụng a." Tôi cảm thán nói.
Anh không nói gì, tôi nhân cơ hội lau lau mắt "Khi còn bé cùng giữ gìn a." Tôi cầm ngựa tre đưa lưng về phía anh ta, thật không biết làm thế nào xoay người.
“Sao đứng im ở đó vậy?"
Tôi cảm thấy được anh ta cố ý, cố ý để tôi khổ sở, có lẽ tôi khổ sở anh ta sẽ thấy thoải mái?
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng “Lã quản lý, anh có phải cảm thấy tôi thích anh rất đáng cười, tôi lưu giữ mãi đoạn ký ức này rất buồn cười, có lẽ tôi đúng là buồn cuời?"
Cũng không để ý đôi mắt cá vàng của tôi chày nước mắt khó coi thế nào, tôi nghiêng đầu qua, đã chẳng còn là bí mật tôi còn trốn gì nữa?
Không lẽ còn muốn to chút son, trát chút phấn cho nửa che nửa không sao?
Tôi hèn mọn bỉ ổi nhất cũng đã bị anh ta nhìn thấy, tôi còn sợ gì.
Tôi cho là anh ta sẽ nói gì đó, hoặc tôi tình nguyện để anh ta nói gì còn hơn là im lặng, anh ta đứng đậy, đi đến gần, kéo tôi lại, một cảm giác ấm áp dừng trên trán tôi.
Một khắc này tôi hiểu được, tôi cũng Lã Vọng Thú tranh đấu, tôi mãi mãi không bao giờ thắng.
Loại tranh đấu này, ai yêu, người đó thua.
Mà tôi từ đầu đã thua, anh ta khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười "Lễ tình nhân hôm đó cô đem nước miếng phun lên xe tôi, hôm nay là ngày tình nhân trắng, tôi trả lại cho cô, chúng ta coi như sổ sách rõ ràng, đã ký."
Một cái hôn, hai lượt sổ sách, tôi có thể thắng nổi sao?
Ánh mắt của tôi nhìn lướt qua mặt anh, chạm đến lịch, ngày mười bốn tháng ba.
Không có chocolate tình nhân, tôi đưa anh ta nước miếng, đến ngày tình nhân trắng, anh ta trả tôi một lời xin lỗi cũng nước miếng?
Không lẽ tôi buôn bản có lời?