Đột nhiên quyết định xuất viện cũng không phải quá đột ngột, bởi tôi có lý do của mình.
Từ bệnh viện về đến nhà, nhìn căn phòng tịch liêu tôi đột nhiên khóc, cảm giác mình giống một tên hề, một nghệ sĩ không biết gì về kịch bản, lần lượt cố gắng làm cho người ta bật cười, lần lượt bị thử, còn cho là mình có khả năng khiến người khác bật cười, thật ra chỉ là một kẻ ngu xuẩn.
Tôi chỉ biết cười lạnh.
Giống như lời cuối cùng Lã Vọng Thú nói, “Thanh mai trúc mã? Đáng tiếc đến giờ cô ấy vẫn không phải loại phụ nữ anh thích.”
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên nhớ đến rất lâu về trước, tôi lần đầu tiên nghĩ muốn làm phượng hoàng, tôi bị ý nghĩ của mình doạ sợ, cho đến khi tạt thẳng nước lạnh vào mặt tôi mới bình tĩnh trở lại.
Tôi là Lục Tiểu Kê, trước kia, hiện tại, tương lai cũng vẫn thế.
Ngày hôm sau, tôi đúng giờ đi làm, trên trán có một vết sẹo mờ mờ, bị tóc mái che đi, vết bỏng khi còn bé đã mờ đi, vết sẹo mới này chắc cũng nhanh mờ thôi.
Vào công ty đã nhìn thấy Hoàng sóng thần, “Lục Tiểu Kê, nghe nói cô nhập viện, vậy gần đây có gặp anh của tôi không.”
“Anh ta ở bệnh viện.” Tôi trả lời.
“Cái gì.” Hoàng sóng thần lập tức thét lên “Anh tôi sao lại phải vào bệnh viện?”
“Anh ta và tôi ở chung phòng bệnh, anh ta leo thang bị ngã gãy chân.” tôi nói cho cô ta biết, lời chưa dứt Hoàng sóng thần đã vội chạy đi, lao nhanh đến mười mét mới quay đầu lại hỏi “Bệnh viện nào?”
Tôi trả lời cô ta, thấy cô ta vội vàng chạy vào thang máy, có lẽ đây chính là tình cảm gia đình, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật cô độc, thật đáng thương.
Tiểu Lý thấy tôi thì chạy chối chết đến “Tiểu Kê, cô đã về rồi sao. Nghe nói cậu và Lã quản lý đi xe thì bị tai nạn giao thông?”
“Tin tức của cô thật nhanh.” Tôi cảm thán nói.
“Ai mà chẳng biết.” Tiểu Lý nói, “Là em gái Lã quản lý đi khắp nơi nói mà.”
Đã hiểu, gà mẹ cũng có tổ chức, giúp nhau truyền tin, không biết tôi và Lã Vọng Thú khi còn bé quen nhau có phải là sẽ trở thành bát quái tiếp theo hay không?
“Gần đây mấy người rất nhàn rỗi sao…” Tôi giận dữ nói một câu, Tiểu Lý không tính toán, tự mình nói “Ai nói? Bận chết được, mới có một công ty đặt hàng, Lã quản lý ại nhập viện, chúng tôi đều bị quay như chong chóng a.”
Tôi hàm hồ trả lời vài câu, trong công ty không có Lã Vọng Thú, cuộc sống của tôi đột nhiên thiếu vắng, dù sao thiếu đi sự bắt bẻ của anh ta thú vui cũng giảm đi một nửa. {Hana: Hai người này có sở thích tự ngược}
Tôi đột nhiên nghĩ, khi anh ta trở lại tôi có nên từ chức hay không. nếu là làm nhân viên vệ sinh, nơi nào chẳng giống nhau?
Tiểu Kê tôi dù không có cốt khí, nhưng cũng không thể không có tự trọng.
Tuy không phải tát thẳng vào mặt tôi, nhưng cũng khiến tôi bị thương. Cảm giác ở ngày tình nhân hôm đó khiến tôi tỉnh ngộ, quả thật không có, khi đó Lã Vọng Thú với tôi chính là một người đàn ông điềm đạm, mà hôm nay anh ta chính là Lã Vọng Thú, anh ta nói, tôi cho đến giờ vẫn không phải loại con gái anh ta thích, từ bé đến giờ.
Cho nên tôi bị ném tại đó, khóc lâu như thế anh ta cũng không quay lại, lý do đơn giản như thế, nhưng lại rất rõ ràng.
Đủ để tôi ở lúc năm tuổi kia ôm cái đầu cháy trốn trong nhà không dám ra ngoài, hiện tại lại như một con rối chuyên mua vui nhưng cũng không thể có vị trí trong lòng anh ta.
Tôi cho rằng anh hờ hững là khoan dung với tôi, nhưng thật ra không phải.
Có đôi khi hờ hững chính là hờ hững, khó trách lần kia anh ta nói là do tôi tự kỷ, nhưng đúng thế thật, tôi là một người phụ nữ thất bại, không tự biết mình, mà giờ, chắc tôi đã biết.
Sau khi ăn trưa, Tiểu Lý xách một túi gì đó, tôi quay đầu nhìn qua, da đầu run lên, là giấy và bút mực.
“Mua mấy thứ này làm gì?” Tôi hỏi Tiểu Lý.
“Quảng cáo lần này muốn dùng thư pháp, chung tôi muốn thử luyện tập một chút.” Tiểu Lý đổ mực ra, đẩy qua một nam nhân viên “Anh trước đi.”
“Anh làm sao?” Nam nhân viên cười nói, cử động bút “Ai tới vẽ đi?”
Đoàn người đều nở nụ cười, Tiểu Lý nói “Một người có kinh nghiệm cũng không có? Đều đã học đại học ra, không phải sao?”
Nam nhân viên nói “Đại học cũng không dạy thư pháp, cũng không có mấy người học thư pháp, học thiết kế đâu có liên quan gì đến thư pháp đâu.”
“Dựa vào.” Tiểu Lý chửi một câu “Em cũng chưa có học qua.”
Tôi nâng bút lên, đưa thẳng cần trúc lên nhìn “Bút rất tốt.”
“Tiểu Kê, cô hiểu thứ này sao?” Tiểu Lý giật mình hỏi.
“Tôi…” Tôi vội vàng buông bút, nhưng Tiểu Lý lại lấy bút nhét vào tay tôi “Đến đây, viết chút đi.”
“Tôi không biết.” Tôi ném bút xuống, ngòi bút xoẹt qua người tôi một nét mực dài, nhất thời không khí trong phòng tĩnh lặng, một tiếng gót giày thanh thuý vang lên.
Là tiếng của Hoàng sóng thần “Lục Tiểu Kê cô ghi một chút đi, ông của cô không phải Lục Chính Đàn sao?”
Lời của cô ta lọt vào tai tôi, cũng sẽ lọt vào tai người khác.
“Lục Chính Đàn!” Tiểu Lý ré lên, “Đùa sao, Lục Tiểu Kê là cháu của ngài ấy?”
Khoé miệng tôi xấu hổ cong lên một cái, bọn họ giật mình cũng chẳng có gì lạ, có đôi khi đến tôi còn cảm thấy kỳ lạ là tại sao mình lại được sinh ra trong một gia đình như thế.
“Vậy cha cô chính là đại sư cổ văn Lục Vĩnh Khiêm?” Lại một giọng nữa vang lên.
Tôi bình tĩnh gật đầu, một khắc này tôi hiểu được sự bình tĩnh của Lã Vọng Thú, bởi vì tôi đối với anh ta mà nói, chắc cũng giống như gia đình tôi với tôi vậy, không còn gì nữa, không muốn đề cập đến.
Đúng vậy, đai sư thư pháp chính là Lục Chính Đàn ông tôi, đại sư cổ văn Lục Vĩnh Khiêm chính là cha tôi, bọn họ đều đã là nghệ nhân ở lĩnh vực mình theo đuổi, cũng là nhân vật nổi tiếng trong xã hội này, bọn họ tuỳ tiện tuôn ra một chữ cũng đủ để báo trí trắng trợn tuyên dương.
Nếu như nghiên cứu sâu xa hơn, bất kỳ tều đại nào, Lục gia ở phương diện nào cũng đều là thư hương thế gia, không làm quan thì cũng là đại văn nhân.
Điều khiến bọn Tiểu Lý giật mình chính là, con gái một gia đình như thế lại làm nhân viên vệ sinh Tiểu Kê hèn mọn bỉ ổi.
Đúng vậy, tôi chưa từng xuất hiện trước công chúng dù chỉ một lần, thậm chí trên báo có đăng hình người nhà cũng không có hình tôi, bởi vì tôi không gánh trọng trách làm rạng danh gia tộc, và cũng không thể vì gia tộc này mà làm nó tiếp tục rạng rỡ vinh quang.
Người quen thân đều biết, con gái Lục gia không cứu được, từ nhỏ đã không thể là một người có tư chất, từ nhỏ đến lớn cuối cùng trở thành một người bình thường trong xã hội.
Truyền thống thư hương của Lục gia đến đời tôi đã bị chặt đứt, bọn họ đều nói thế.
Hôm nay tôi liên tục không muốn sống, danh tiếng đó mang trên người tôi thật nặng nề, xấu xí không chịu được.
“Ha ha ha…” Không khí xung quanh bị đè nén đến mực tôi không thở nổi, tôi phá vỡ cục diện bằng tiếng cười lớn “Cái này không nên là bát quái, không có gì… ha ha ha…” Có thể tiếng cười của tôi nghe rất vô lực, mặc dù tôi đã dùng rất nhiều lực, dần dần không cười nổi nữa. “Tôi đi thay quần áo, các người cứ tiếp tục viết đi.” Tôi cố nặn ra mấy chữ này, xoay người đi thẳng đến toilet.
Chuyện trước năm mười chín tuổi của tôi một lần nữa tái diễn, mọi người từ giật mình đến thắc mắc, cuối cùng là trầm mặc, tái diễn từng lần từng lần không mệt mỏi.
Cho đến khi tôi rời khỏi nhà, đổi tên tôi mới cảm thấy mình chính thức được sống, sống vì chính mình.
Tôi lên mạng viết tiểu thuyết, ở trong một cái ổ nhỏ bé ở thành phố S này, làm nhân viên vệ sinh công ty KL, nhưng tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, tôi là Lục Tiểu kê, không phải cháu ai, cũng không phải con của ai, mà tôi là chính tôi.
Hana: Đã tiết lộ nguyên nhân bạn Gà bỏ nhà đi hoang… hô hô.. mấy chương này nhìu thông tin ing…còn tới nửa cuốn nữa, viết gì mà lắm thế….