Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sói Con Và Ngọc Trai

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe thấy tiếng, Dư Trì nhìn về phía trước, từ giữa những ngón tay đang che bụng nhỏ của Lục Thời Thâm, ann thấy một màu đỏ tươi chói mắt, ngay lập tức, anh quên đi cả đau đớn trên đầu và cơ thể mình, liền lao đến: “Lục Thời Thâm, họ đã dùng dao sao? Để tôi xem!”

“Không, không có việc gì…” Lục Thời Thâm nghiến răng nói.

“Lục Thời Thâm không động đậy, thở hổn hển vài hơi: “Chờ chút, để tôi nghỉ một chút.”

“Đi bệnh viện.” Dư Trì đỡ hắn, muốn đi ra ngoài con hẻm.

Nhưng khi thấy hắn nhăn mặt đau đớn, Dư Trì không dám tiếp tục đỡ nữa, sợ làm tổn thương vết thương của hắn, cuối cùng cả hai đứng sát bên nhau dưới mưa, nước mưa và máu hòa lẫn, trông thật thảm hại. Một lúc sau, Lục Thời Thâm cuối cùng cũng động đậy.

“Cảm thấy khá hơn chưa?” Dư Trì giọng nói căng thẳng.

Ai ngờ Lục Thời Thâm từ từ lấy ra một chiếc chìa khóa từ túi, lắc lắc: “Chìa khóa của anh để trên xe tôi, tôi mang đến cho anh.”

Thật không thể tin nổi, lúc này mà còn có tâm trạng nói chuyện như vậy...

“Đừng nói về chuyện này nữa, cậu ổn không? Nếu không cử động được, tôi sẽ gọi 115.” Dư Trì dùng một tay đỡ hắn, chuẩn bị sờ vào túi lấy điện thoại.

Lục Thời Thâm kịp thời giữ tay anh lại: “Chỉ là vết thương nhỏ, đầu dao chỉ chích vào da, có vết thương bằng móng tay mà gọi 115, thật mất mặt. Tôi không sao, không cần phải đi bệnh viện.”



Trong phòng khách đơn giản, Lục Thời Thâm ngồi thoải mái trên sofa, hắn cởϊ áσ, lộ ra những đường nét cơ bắp rắn chắc, vết thương ở bụng đã được xử lý sơ qua, băng trắng quấn quanh bụng hắn.

“Dù nói là vết thương nhẹ, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên đi bệnh viện một chuyến vào ngày mai.” Dư Trì cúi đầu sát trùng và bôi thuốc lên vết thương ở tay hắn. Lục Thời Thâm chỉ bị trầy xước ở khớp ngón tay, không làm tổn thương đến xương, hắn thu tay lại, tự lấy băng gạc trên bàn: "Được rồi, tôi tự làm. Anh trước tiên dọn dẹp sạch sẽ, xử lý vết thương trên người anh đi."

Lúc này, Dư Trì tóc tai rối bù, mặt mũi xây xát, quần áo không chỉ rách mà còn dính đầy bùn nước, nhìn từ bên ngoài trông còn thảm hại hơn cả Lục Thời Thâm.

"Được, vậy cậu nghỉ ngơi một chút.” Dư Trì đưa bông ngoáy tai cho hắn, rồi quay vào trong nhà tắm.

Trên người Dư Trì có rất nhiều vết bầm tím do bị đánh đập, mỗi lần cử động mạnh là các cơ lại đau nhói, nhìn khá đáng sợ, nhưng đều chỉ là thương tích ngoài da, không nghiêm trọng, hơn nữa anh đã sớm quen với chuyện này. Những công ty cho vay nặng lãi gần như mỗi năm đều có một hoặc hai lần cử mấy tay giang hồ đến đánh người đòi nợ. Dù mỗi tháng anh đều trả lãi đúng hạn, nhưng đối phương vẫn không định kỳ xuất hiện.

Nguyên nhân của việc này chỉ đơn giản là muốn làm cho những người nợ như họ cảm thấy sợ hãi, để họ càng làm việc cật lực kiếm tiền trả nợ.

Cũng đã từng thử báo cảnh sát, nhưng công ty cho vay nặng lãi tìm đến đều là những tay côn đồ có thâm niên, rất khéo léo. Hôm nay anh báo cảnh sát, vài ngày sau họ lại đổi thành một bọn khác đến, và ra tay còn ác hơn lần trước.

Vì vậy, khi những tay giang hồ xuất hiện trong con hẻm, Dư Trì đã rất rõ ràng rằng hôm nay bất kể thế nào thì đối phương cũng sẽ ra tay, thà rằng ngồi chờ chết không bằng dùng nắm đấm để nói chuyện. Anh không ngờ rằng lần này lại liên lụy đến người khác, thậm chí còn dùng cả dao.

Dư Trì thở dài, vết thương rách trên đầu chảy máu hòa lẫn với nước chảy xuống cổ, anh ngẩng đầu dưới vòi hoa sen, để nước nóng chảy xuống mặt.

Không thể kéo dài thêm được nữa, phải nhanh chóng giải quyết món nợ với công ty cho vay nặng lãi...

Trong phòng khách, Lục Thời Thâm dang tay dựa vào lưng ghế sofa, nhìn lên trần nhà, nghe tiếng nước vọng lại từ trong phòng, rơi vào suy tư...

Rốt cuộc, những người đàn ông trong con hẻm đó là ai? Trông có vẻ như là những tay giang hồ lang thang trên phố.

Tại sao Dư Trì lại đánh nhau với mấy tay giang hồ đó? Liệu có phải anh ta lại cướp bạn gái của ai đó, nên mới gây ra rắc rối tối nay không?

Lục Thời Thâm nghĩ đến khuôn mặt rực rỡ, thu hút của Dư Trì, cảm thấy điều đó không phải là không có khả năng!

Cộc cộc cộc—tiếng dép lê đi trên sàn nhà tiến lại gần ghế sofa, Lục Thời Thâm quay đầu lại, thấy Dư Trì mặc áo phông ngắn tay, đang lau tóc ướt.

“Vết thương trên đầu anh không được để dính nước, đúng không?” Lục Thời Thâm theo phản xạ nhắc nhở, nhưng mắt hắn không rời khỏi khuôn mặt của Dư Trì, làn da anh ấy quá trắng, khiến vết bầm tím ở khóe miệng trở nên rõ ràng, trông giống như một bức tranh đẹp bị rơi mực, khiến người ta nhìn mà khó chịu.

“Không tắm thì ngủ sao được? Dù sao thì qua hai hôm vết thương cũng sẽ đóng vảy.” Dư Trì không quan tâm, vứt chiếc áo phông và quần đùi treo ở cổ tay qua cho anh, “Đồ của tôi, cậu mặc có thể sẽ hơi chật, nhưng tạm dùng một đêm đi.”

“Ừ.” Lục Thời Thâm cầm lấy quần áo, mân mê mép áo phông một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Cậu có vết thương ở bụng, tối nay đừng tắm, tôi để khăn tắm mới trong phòng tắm, cậu làm ướt rồi dùng...” chưa nói xong.

Lục Thời Thâm đột ngột chen ngang hỏi: “Anh không phải là lại cướp bạn gái của ai đó thật đấy chứ?”

“Gì cơ?” Dư Trì ngạc nhiên khi bị hỏi, sau đó không nhịn được, dựa vào ghế sofa cười lên, “Đúng vậy, phải làm sao đây? Nợ tình nhiều quá, nên mới thường xuyên bị người khác đuổi đánh như vậy mà.”

Lục Thời Thâm nghe ra sự châm chọc trong câu nói, biết rằng từ miệng người này khó mà hỏi được sự thật, nắm chặt quần áo đứng dậy: “Hừ, tin anh thì ngu! Tôi ngủ ở đâu?”

Dư Trì vẫn không ngừng cười, vai nhún nhún chỉ vào phòng của mình.

Đêm đã muộn, Dư Trì nhường phòng mình cho Lục Thời Thâm, còn bản thân thì vào phòng của mẹ mình để qua đêm. Hôm nay anh rất mệt, ngay cả cơn đau trên cơ thể cũng không cản được cơn buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, trong phòng bên cạnh, Lục Thời Thâm lại không dễ ngủ như vậy. Hắn nằm trên giường của Dư Trì, lăn qua lăn lại, hít một hơi thật sâu, cảm thấy xung quanh đâu đâu cũng có mùi của người đó.

Không phải là mùi nước hoa, mà là một mùi hương nhẹ nhàng, như sự pha trộn giữa bột giặt và sữa tắm, ngửi rất dễ chịu, nhưng lòng hắn lại cảm thấy bồn chồn khó chịu.

Lục Thời Thâm mở to mắt trong bóng tối, băn khoăn tự hỏi, trước đây hắn cũng không có thói quen không ngủ được trên giường lạ, sao tối nay lại không thể chợp mắt?

Có phải do giường quá mềm không?

Hắn nhảy mạnh lên như một con cá trên thớt, giường phát ra tiếng kêu cót két, cái đệm này cứng hơn cả sàn nhà!

Sáng hôm sau, Lục Thời Thâm thức dậy với hai quầng mắt thâm quầng. Hắn không mặc áo, vì quần áo của Vũ Trì đối với hắn có hơi chật, nên hắn chỉ mặc một chiếc quần ngắn và bước ra khỏi phòng.

Trong phòng khách có mùi thức ăn thơm phức, Dư Trì kéo rèm bếp lên: “Cậu dậy đúng lúc, rửa mặt xong thì qua ăn sáng.”

“Ừ.” Lục Thời Thâm trả lời lười biếng.

Chốc lát sau, Lục Thời Thâm ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một bát mì nóng hổi, bên trong có vài lát rau và hai quả trứng rán, đơn giản nhưng khiến người ta rất có cảm giác ngon miệng: “Chỉ có một bát thôi? Anh không ăn à?”

“Tôi ăn rồi. Cậu từ từ ăn, ăn xong thì tự về nhà.” Dư Trì đã mặc áo khoác, lại đeo khẩu trang che đi vết bầm trên mặt.

“Còn anh thì sao? Sáng sớm đã đi đâu?” hắn nhíu mày, càng cảm thấy người này thật sự quá thoải mái, họ mới quen nhau được bao lâu? Lại có thể yên tâm để hắn ở lại nhà mình một mình như vậy?

“Tôi đi làm chứ, đại thiếu gia.” Dư Trì đã mang giày, khi rời đi còn không quên nhắc nhở: “À, trước khi về nhà cậu tốt nhất nên ghé bệnh viện kiểm tra một chút.”

Cạch, cửa đã đóng lại, đại thiếu gia Lục Thời Thâm nhìn vào không gian trống trải ở hành lang một hồi lâu, rồi mới quay đầu ăn bát mì trên bàn. Cơn mưa đêm qua như đã rửa sạch thành phố, trời sáng nắng, mây trắng trôi lững lờ, gió thổi cũng nhẹ nhàng.

Công việc của Dư Trì rất nhiều, ngoài việc nhảy múa ở quán bar và dạy học ở trung tâm đào tạo nghệ thuật, những lúc khác anh còn bận rộn với đủ loại công việc tạm thời trong thành phố.

Trên mạng xã hội của anh có một nhóm, mọi người trong nhóm sẽ chia sẻ thông tin tuyển dụng việc làm tạm thời. Chỉ cần thời gian và mức giá phù hợp, Dư Trì sẽ nhận việc.

Hôm nay, công việc của Dư Trì là mặc trang phục thú nhồi bông phát tờ rơi ở phố thương mại. Công việc này được anh nhận tuần trước, mặc trang phục thú nhồi bông cả ngày có thể kiếm được từ 300 đến 400 tệ. Bây giờ vẫn là tháng Tư, thời tiết chưa nóng, công việc này coi như khá nhàn.

Buổi tối, Dư Trì cầm vài trăm tệ vừa kiếm được đi đến máy ATM tự phục vụ của ngân hàng để gửi tiền, rồi chuyển toàn bộ 3 vạn tệ mà Lục Thời Thâm đã chuyển cho anh vào hôm qua cho công ty cho vay nặng lãi.

Thực ra, sau mười năm lãi suất kép, số tiền Dư Trì đã trả cho công ty cho vay nặng lãi không biết đã vượt qua gốc bao nhiêu lần.

Họ như những con đỉa hút máu, có thể vắt kiệt mọi gia đình đang sa lầy.

Giờ đây, mẹ anh ngày càng lớn tuổi, không thể chịu đựng nổi những đợt đòi nợ của công ty cho vay nặng lãi. Nếu một ngày nào đó họ tìm đến gây rắc rối cho bà thì sẽ làm thế nào?

Anh không muốn trải qua những ngày tháng bị đập phá trong nhà nữa. Có lẽ, anh nên tìm một công việc lương cao để trả hết nợ.

Dư Trì thở dài, tất cả những phiền muộn đều theo hơi thở đó mà bay đi. Anh lại như mọi khi, tỏ ra bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, trên đường về không quên mua một gói thuốc lá giá 10 tệ.

Quán nướng bên cạnh đã mở cửa, Dư Trì ngửi thấy mùi thịt nướng khiến hắn bụng đói cồn cào. Anh vội vã nhét thuốc lá vào túi, quyết định về nhà nấu một bát mì.

Cạch, Dư Trì mở cửa nhà, bên trong sáng rực. Anh thấy Lục Thời Thâm nằm thư giãn trên sofa, tay cầm một cuốn sách đọc.

“Ô, về rồi à.” Lục Thời Thâm đặt cuốn sách xuống, chào hỏi người vừa vào. “Cậu sao còn ở đây?” Dư Trì thay giày bước vào nhà, tiện thể liếc nhìn băng gạc quấn quanh hông Lục Thời Thâm, vẫn là cái băng mà hôm qua anh quấn. Có vẻ như cậu nhóc này không chỉ không về nhà, mà ngay cả bệnh viện cũng không đi.

“Đây không phải là vì anh mà.” Lục Thời Thâm nói một cách chính nghĩa, ngồi dậy mở một hộp thiếc lớn trên bàn, ngay lập tức mùi cá nướng cay xộc lên. “Đến ăn đi, vẫn là món cá nướng của hôm qua.”

"Họ sẽ không tìm đến gây rắc rối nữa đâu." Dư Trì đang nói đến bọn du côn đó. Dù tối qua bọn chúng đã bị thua, nhưng hôm nay anh đã chủ động trả một phần tiền, cho dù là vì tiền thì bọn họ cũng sẽ tạm thời yên ổn.

Lục Thời Thâm không hỏi thêm nguyên nhân, từ dưới đất lại lấy ra vài chai bia, rót ra: "Nào, uống vài ly?"

"Được."

Hai người vừa ăn cá nướng vừa uống bia, thật sự giống như bạn bè, vừa nhậu vừa trò chuyện. Dù Dư Trì không nói ra, nhưng trong lòng anh vẫn rất cảm ơn Lục Thời Thâm rất nhiều.

Chẳng bao lâu, hai người đã uống hết vài chai bia, Dư Trì lại từ dưới giường lôi ra một chai rượu trắng không biết đã để ở nhà bao lâu.

Tối nay, không say không về...
« Chương TrướcChương Tiếp »