Chương 10

Trường âm nhạc Nam Đại đã từng nhiều năm liền được chọn là một trong mười địa điểm đẹp nhất thành phố với chiếc khuôn viên tuyệt đẹp. Có lẽ, để bồi dưỡng tài năng nghệ thuật của học sinh mà các khu nghỉ ngơi, hoạt động trong khuôn viên thường hay bị trêu chọc rằng chúng được xây dựng như một khu nghỉ dưỡng.

Bên bờ hồ Thiên Nga, từng đoá hoa thi nhau mượn ánh xuân mà nở rộ, rực rỡ và tươi sáng. Dưới gốc liễu có cậu học sinh đang đắm mình trong chất nhạc du dương của cây đàn Violin. Giữa hồ, có một chú thiên nga trắng đang dang rộng đôi cánh lớn.

Lục Thời Thâm ngồi trên chiếc ghế bên hồ, xoay bút suy tư, mãi vẫn chưa hạ bút trên cuốn sổ sáng tác.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào con thiên nga trắng giữa hồ, như thể thông qua chú thiên nga thấy được một hình bóng khác.

Bài hát chẳng viết được chút nào, giờ đây trong đầu hắn chỉ toàn là điệu múa của Dư Trì.

“Anh Thâm, anh thật sự không ăn sao?” Chu Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh, vừa ăn xong một cái Hamburger, hiện tại trong tay đang cầm một cái Hamburger khác vốn là mua cho Lục Thời Thâm.

Lục Thời Thâm lạnh lùng liếc nhìn người anh em bên cạnh, không nói gì. Chu Hạo Thiên lập tức nhận được tín hiệu, vô cùng đắc ý bóc giấy bọc bánh Burger ra, vừa cắn một miếng lớn vừa nói: “Bài hát chủ đề của ban nhạc chúng ta vẫn chưa được viết sao? Em nghĩ, bài hát lần trước rất hay, đủ hoang dã, đủ bùng nổ.”

“Chúng ta còn có thể làm tốt hơn.” Lục Thời Thâm nói rồi xé bản nhạc đang viết dở xong tập sáng tác, vo thành một quả bóng tròn, ném vào thùng rác đằng xa.

Một đường Parabol tuyệt đẹp, quả bóng giấy thuận lợi rơi thẳng vào thùng rác.

Chu Hạo Thiên ăn xong chiếc bánh Burger chỉ trong vài giây, lại ừng ực uống hết nửa chai nước. Dựa vào sự hiểu biết của cậu về anh Thâm, nếu đã có thể nói ra lời như thế này, chắc chắn đã có một ý tưởng mới hay hơn, nhưng ý tưởng ấy vẫn chưa đầy đủ.

Hắn nghiêng người lại gần hỏi: “Anh Thâm, có chuyện gì có thể để em giúp sức không?”

Lục Thời Thâm liếc nhìn Chu Hạo Thiên, đánh giá một lần từ trên xuống dưới: “Biết múa không?”

“Múa?” Chu Hạo Thiên sững sờ giây lát

“Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.”

“Đừng, không phải chỉ là múa thôi sao, em biết mà.” Chu Hạo Thiên xắn tay áo đứng dậy thề thốt.

“Anh không biết nhỉ, Tinh Tinh nhà em là chuyên ngành khiêu vũ, khi chúng em còn chưa chia tay, Tinh Tinh nhà em..”

“Đừng phí lời, biết múa thì nhanh múa đi.” Đều là múa, hắn không tin chỉ có điệu múa của Dư Trì mới có thể khiến cảm hứng của hắn bùng phát.

“Khụ khụ, em múa một điệu phù hợp với quang cảnh.” Chu Hạo Thiên hắng giọng, làm động tác nhấc váy lên, sau đó kiễng chân bắt đầu múa Ballet, vừa múa vừa ngâm nga giai điệu trong khoang mũi.

Nhấc chân lên, xoay vòng tròn, tay giơ cao, tiếp tục xoay vòng rồi nhảy.

“....” Lục Thời Thâm xem đến ngốc rồi, cuối cùng không nhịn được lấy tay che hai mắt, nhất định là hắn điên rồi mới nghĩ rằng bất cứ người đàn ông nào cũng có thể múa giống như Dư Trì.

Nghĩ đến Dư Trì, tim của hắn lại bắt đầu ngứa ngáy.

Không nhịn được lấy điện thoại tìm kiếm WeChat của Dư Trì, hình đại diện của Dư Trì là một chú mèo đen nằm bên cạnh bể cá, trêu chọc chú cá trong bể. Vòng bạn bè của anh trống trơn, không có gì được đăng lên.

Lục Thời Thâm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay chú mèo đen trên hình đại diện, nhảy trở lại giao diện trò chuyện, gõ: “Đang làm gì vậy?”

‘Di Di ---’ không ngờ lại lập tức nhận được câu trả lời: Thật trùng hợp, đang nhìn điện thoại đây.

Lục Thời Thâm đôi mắt loé sáng, tiếp tục hỏi: “Lười biếng trong giờ làm?”

Dư Trì: “Đi xin việc.”

Lục Thời Thâm nói không nên lời, nghĩ không ra Dư Trì thường ngày nhiều công việc như thế, tại sao vẫn phải đi tìm việc, thật sự coi mình là Na Tra tám tay sao.

‘Di Di—’ Dư Trì lại gửi đến một tin nhắn khác: “Không nói nữa, sắp đến tôi rồi.”

Lục Thời Thâm: “Đợi đã, anh còn nhớ vụ cá cược ngày hôm ấy không?”

Dư Trì:???

Như suy nghĩ một lúc, Dư Trì lại trả lời: “Chuyện tay trống ban nhạc?”

Lục Thời Thâm: “Đúng, trong tuần này, tôi đưa theo tay trống của ban nhạc chúng tôi, anh gọi bạn của anh, tìm địa điểm để đấu một trận.”

Dư Trì: “Được.”

Lục Thời Thâm tâm ý mãn nguyện, ở trong túi biểu tượng lựa chọn kĩ càng, tìm được một biểu tượng viết “một lời đã định” rồi gửi qua.

“Anh Thâm của em, này, em đã nhảy lâu vậy rồi, anh không xem à?” Chu Hạo Thiên cuối cũng cũng thoát khỏi lòng tự luyến, một cái mông ngồi xuống bên cạnh Lục Thời Thâm, nhìn qua giao diện trên điện thoại anh: “Ý? Anh đang trò chuyện với ai vậy?”

“Không có ai.” Lục Thời Thâm thoát khỏi giao diện trò chuyện cất điện thoại vào túi như chưa có chuyện gì sảy ra.

“Không có ai vậy đó là ai? Anh Thâm…anh có chuyện gì à…” Chu Hạo Thiên lộ ra nụ cười ranh mãnh, khuỷu tay lén lút chọc vào bụng anh Thâm của anh ấy.

“Có thể có chuyện gì chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“NO~NO~NO~” Chu Hạo Thiên hít thở, ngón tay nhẹ nhàng lắc lư, nụ cười càng thêm gian xảo: “Vừa rồi nụ cười xuất hiện trên mặt anh không bình thường đó, căn cứ vào kinh nghiệm của em, vừa nãy nhất định là anh đang trò chuyện với một em gái đúng không? Hơn nữa đó còn là một em gái mà anh phải lòng!”

Phải lòng? Hai từ này như một cú đấm, đấm mạnh vào ngực Lục Thời Thâm, tối qua hắn bị hai từ này quấy rầy đến không ngủ được, bây giờ bỗng nhiên nghe được, hắn lại không hề cảm thấy ghê tởm.

“Bị em nói trúng rồi? Nhanh nhanh nhanh, mau nói cho em biết rốt cuộc là con gái nhà nào được anh Thâm của em nhìn trúng, để em sớm ngày đi chào hỏi chị dâu.” Chu Hạo Thiên rất hưng phấn, từ nhỏ anh đã từng cùng Lục Thời Thâm mặc chung một cái quần mà lớn lên, anh chỉ từng thấy anh Thâm yêu đương một đoạn thời gian rất ngắn vào thời cao trung, không ngờ rằng hôm nay vạn tuế lại nở hoa, thật không biết là tiên nữ nhà nào.

“Chị dâu cái gì, đi, đi tìm Tống Đình Tinh, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta” Lục Thời Thâm đút hai tay vào túi quần, vẫn làm ra vẻ mặt như thường ngày.

Tuy nhiên, trời mới biết giờ này tim của Lục Thời Thâm đang đập nhanh như trống trận, hắn quả thật là không dám nghĩ sâu xa, có lẽ hắn thật sự đã rất thích Dư Trì rồi.

Kiểu thích ấy vượt trên cả tình anh em, bạn bè, có lẽ…có lẽ…là thích điệu múa của Dư Trì, bởi vì điệu múa của người đó có thể mang lại cảm hứng cho hắn.

Những điều không có được vĩnh viễn luôn rối loạn, chỉ cần Tống Đình Tinh thắng ván cược, Dư Trì sẽ múa cho hắn xem, thoả mãn linh cảm trong chốc lát, phần tình cảm đặc biệt này sau đó cũng sẽ tiêu tan nhỉ?

……

Trong toà nhà của công ty giải trí Thiên Hương Mộc Nhiễm, Dư Trì đang ngồi trong phòng phỏng vấn, trước mặt anh có ba người tuyển dụng, đang nhìn anh đánh giá một lần từ trên xuống dưới.

“Nhìn tổng thể, bạn quả thực rất phù hợp với tiêu chuẩn người mẫu của công ty chúng tôi. Trước tiên chụp một bộ ảnh đi.” Người đàn ông mập ngồi ở giữa đập bàn đưa ra quyết định, nói với trợ lý bên cạnh:“ Đưa cậu ấy đến Studio chụp ảnh.”

Trợ lý bên cạnh vội vã gật đầu, đi đến trước mặt Dư Trì làm động tác mời: “Dư tiên sinh, mời anh đi theo tôi.”

“Được.” Dư Trì gật đầu.

Thiên Hương Mộc Nhiễm là một công ty giải trí tự truyền thông, ngoài làm chương trình phát sóng trực tiếp và những vở kịch ngắn, hai năm gần đây còn thành lập một nhóm người mẫu trực tuyến. Chủ yếu là người mẫu nam, tỷ lệ hình ảnh đã từng một lần lơ lửng trên đánh giá trực tuyến, bới vậy dù hạng mục độc đáo, nhưng lại thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Studio thứ 5, lấy chủ đề là mùa xuân, bốn mặt tường đều được bày trí thành tường hoa, giống như khung cảnh mùa xuân trăm hoa khoe sắc. Ở giữa phòng đặt một chiếc l*иg lớn màu vàng, xung quanh có hoa hồng leo y như thật.

“Ồ, lần này là hàng hảo hạng nha!” Lúc này, một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh cầm máy ảnh bước vào, anh ta bắt đầu nhìn Dư Trì, nói bằng chất giọng phổ thông không quá lưu loát: “Tên Dư Trì phải không, tôi là nhϊếp ảnh gia cũng là giám khảo cuối cùng của cậu, cậu có thể gọi tôi là Dean.”

“Dean, bây giờ tôi nên làm thế nào?” Dư Trì cũng không định trò chuyện quá nhiều, trực tiếp vào thẳng chủ đề.

Dean lại sờ cằm, tiến sát đến Dư Trì, nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của hắn, cau mày: “Trên mặt cậu còn có vết thương nha…như vậy sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan bức ảnh.”

Không đợi Dư Trì nói chuyện, Dean đứng thẳng dậy, quay đầu lớn tiếng quát:“Thợ trang điểm đâu?! Trên mặt người mẫu có một vết bầm rõ ràng như vậy không nhìn thấy sao?! Tới đây dặm thêm chút phấn!”

Thợ trang điểm cầm đồ hoá trang vội vàng chạy đến, Dư Trì ngồi một bên tùy tiện để cho thợ trang điểm hí hoáy dặm lại phấn, anh cho rằng hôm nay chỉ đến xin việc nên cũng không quan tâm đến vết bầm như có như không ở khoé miệng.

Sau khi dặm lại một lớp phấn mỏng, làn da của Dư Trì đã trắng gần như phát sáng.

Nhϊếp ảnh gia Dean lúc này mới vừa ý gật đầu: “Ừm…thật hoàn hảo, bây giờ ta có thể bắt đầu chụp rồi, người mẫu, cởϊ áσ ngoài của cậu ra đi.”

Dư Trì hiểu rõ cách chụp ảnh của công ty, hơn nữa, anh là con trai, cũng không ngại cởi ra cho người khác xem, huống chi là còn chưa cởi hết.

Thế nên Dư Trì nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo, chỉ là anh quên mất, so với vết bầm trên môi thì cơ thể hắn càng đầy rẫy những vết thương mảng xanh mảng tím. Dường như có thể dùng “nhìn thấy mà phát hoảng” để hình dung.

Nhất thời, mọi người trong Studio đều sửng sốt.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, lúc này Dư Trì mới nhớ đến vết thương trên người, anh mỉm cười xin lỗi: “Thật ngại quá, quên mất chuyện này, hay là hoãn lại buổi chụp…”

Lời của anh còn chưa dứt, Dean đột nhiên bước tới ôm lấy anh: “Ôi…bảo bối, cậu nhất định rất đau nhỉ.”

“Vẫn ổn.” Dư Trì hơi ngại, hắn làm việc ở quán Bar, gặp được không ít người ngoại quốc rất nhiệt tình, bọn họ luôn một lời không hợp liền muốn ôm hôn, mặc dù đã nhìn quen nhưng vẫn không chống đỡ nổi ông chú người nước ngoài đã quen với những hành động như vậy: “Được, vậy chúng ta dọn dẹp một chút rồi bắt đầu chụp, thân thể thú vị thế này chính là tư liệu sống nha…tôi lại có linh cảm rồi!”

Dean buông anh ra, vội vàng dặn dò thợ trang điểm: “Lau phấn trên mặt cậu ấy đi, mỹ nam mình đầy thương tích cùng sức sống bừng bừng hoa tươi…chủ đề có bao nhiêu tà đạo chứ”

“....” Dư Trì cạn lời

So với tưởng tượng của Dư Trì, việc quay chụp diễn ra thuận lợi hơn nhiều, cuối cùng anh ký hợp đồng cùng với công ty, ảnh chụp hôm nay sẽ được đăng lên Website của công ty. Tiền công của buổi chụp đầu tiên đã lên đến 6 vạn, Dean nói, nếu phản ứng sau đó tốt, anh ấy sẽ tiếp tục mời chụp ảnh, giá cả dựa vào mức độ phổ biến.

Ra khỏi công ty, tâm trạng của Dư Trì có chút vi diệu, nhưng nghĩ đến chụp thêm vài lần có thể trả hết nợ vay nặng lãi, amh lại thở phào nhẹ nhõm.

Đứng ở cửa ra vào của công ty rút một điếu thuốc, Dư Trì lấy điện thoại gọi cho Tống Đình Tinh.

Điện thoại chưa đổ được vài hồi chuông, đầu bên kia đã bắt máy: “Anh Trì, nhớ em rồi?” Giọng nói mềm mại của Tống Đình Tinh truyền đến từ điện thoại.

“Ừ.” Dư Trì vứt bỏ tàn thuốc trong tay, cười quay trở lại chủ đề: “Tuần này khi nào em rảnh, anh dẫn em đi gặp mấy người bạn trong ban nhạc.”

“Nếu là anh gọi, em chắc chắn là lúc nào cũng rảnh rồi.”

“Vậy buổi tối thứ sáu?”

“Được rồi.” Tống Đình Tinh vui vẻ đồng ý, rồi dường như nghĩ đến cái gì đó, tiếp tục nói: “Đúng rồi, gần đây em đã tham gia một ban nhạc, bây giờ ban nhạc của chúng em đang ở trong phòng Band luyện tập, hay là anh qua đây xem xem?”

Bây giờ Dư Trì thực sự không có việc gì, nhìn thời gian vẫn còn sớm, tất nhiên đồng ý: “Được, gửi địa chỉ cho anh, lát nữa anh sẽ qua đó mở mang một chút.”