Lãnh Thiên Long cùng Hàn Linh Hương đến bệnh viện thăm Lâm Linh Chi. Chưa kịp bước vào đến cửa thì nghe thấy tiếng ồn ào của Lãnh Thiên Ngôn
- "Namy mà không quay lại với tôi thì cô không xong với tôi đâu."
- "Thế anh định làm gì tôi?" Lâm Linh Chi vênh mặt lên khıêυ khí©h Lãnh Thiên Ngôn
- "Cô...cô..tức chết tôi mất thôi."
Lâm Linh Chi vẫn nhe nhởn cười lớn. Lãnh Thiên Ngôn tức giận nắm tất cả mười ngón tay vào đập xuống bàn, mặt đen lại nói
- "Cô còn dám cười."
- "Cây chỉ tươi khi còn có lá, tôi chỉ cười khi con đó đá anh."
- " Được, cô hay lắm. Namy mà không quay lại với tôi thì cả đời này cô sẽ thuộc về tôi."
Lâm Linh Chi nghe Lãnh Thiên Long nó vậy nụ cười trên khuôn mặt liền tắt. Hàn Linh Hương cũng Lãnh Thiên Long cùng bước vào cười. Cô và anh không ngờ nhìn họ lại hợp nhau đến vậy. Hàn Linh Hương đi đến ngồi bên cạnh Lâm Linh Chi
- "Chi, cậu thấy đỡ hơn chưa?"
- "Lẽ ra mình đỡ lâu rồi nhưng có cái tên ấu trĩ nào đó cứ xuất hiện trước mặt phiền ấu khiến mình vẫn còn mệt."
- "Cô, cô nói ai là tên ấu trĩ. Tôi chăm sóc cô 3 ngày qua mà cô dám nói tôi thế. Anh hai, chị dâu xem cô ta thật quá đáng mà." Lãnh Thiên Ngôn tức giận không thể đánh chết cái cô gái trước mặt này
- "Tôi nói anh đó, thật là phiền chết." Lâm Linh Chi bĩu môi rồi quay sang ôm Hàn Linh Hương mè nheo nói
- "Linh Hương, mình nhớ cậu quá. Đi sang Italy cũng không nói với người ta một câu."
Lãnh Thiên Long thấy Lâm Linh Chi ôm cô liền ghen, bước tới thật nhanh kéo cô ra khỏi vòng tay của Lâm Linh Chi. Lâm Linh Chi thấy Hàn Linh Hương bị kéo ra liền tròn mắt nhìn.
- "Này anh đừng nói tôi ôm vợ anh anh cũng ghen nhá."
Lãnh Thiên Long ném cho Lâm Linh Chi một cái ánh mắt nhìn sắc bén, anh nói
- " Đúng."
Lãnh Thiên Ngôn cùng Lâm Linh Chi không ngờ Lãnh Thiên Long một người không gần nữ sắc lại là một người cuồng vợ
Hàn Linh Hương ho nhẹ rồi nhìn Lâm Linh Chi nói
- "Chi, mình đã bắt Lâm Lan Ngọc với Thẩm Nhược Nam rồi. Cậu muốn xử lý chúng như nào?"
- "Mình, mình cũng không biết."
Nghe Lâm Linh Chi nói vậy cô liền lắc đầu, vừa nói vừa đẩy Lâm Linh Chi vào phòng tắm thay đồ
- "Cậu đúng thật là, hiền quá rồi người ta hại mà chưa sáng mắt. Đi thay quần áo đi rồi mình đưa cậu đi."
Lâm Linh Chi đi vào phòng thay đồ. Đúng lúc điện thoại cô rung lên. Là Hạo Nam gọi, cô bắt máy
- "Alo."
- "Alo, chủ tịch. Tôi đã hoàn thành xong, 3 phút nữa mọi thứ bắt đầu."
- "Ừ, tốt lắm. Hạ lệnh xuống, toàn thể nhân viên hôm nay được nghỉ làm tặng 1 ngày lương."
- "Vâng thưa chủ tịch."
Cúp máy, cô cười một cách gian mãnh khiến Lãnh Thiên Ngôn rùng mình. 3 phút sau, Lãnh Thiên Ngôn đang lướt báo thì thấy tin tức nóng hổi, tất cả chuyện xấu được che giấu bởi chợ đen với toàn bộ chứng cứ ăn gian hối lộ thuế và tài chính của tập đoàn làm quỹ riêng của Lâm Chí Tài. Lãnh Thiên Ngôn nhìn cô nói
- "Chị dâu, là chị làm sao?"
Cô không nói gì chỉ gật đầu một cách lạnh lùng
- "Thật đáng sợ, từ những chuyện bị xóa sạch chứng cứ chị cũng tìm ra được. Thật khâm phục."
Đúng lúc Lâm Linh Chi thay quần áo xong. Lâm Linh Chi bước ra với bộ quần áo thể thao adidas, mái tóc tím soăn lọn to được thả ra, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi đỏ tươi. Khiến người ta nhìn vào không nghĩ đó là người bệnh. Lãnh Thiên Ngôn thấy Lâm Linh Chi bước ra liền si mê nhìn. Lãnh Thiên Ngôn không ngờ Lâm Linh Chi xinh đẹp đến vậy.
- "Chúng ta đi thôi." Lâm Linh Chi đi đến kéo tay Hàn Linh Hương đi