Kể từ sau khi cưới, Tranh Nhược luôn ở bên cạnh ta.
“Tranh Nhược, đây là thứ gì vậy?” Có một ngày ta tò mò hỏi.
Sắc mặt Tranh Nhược như đang chê ta “thứ này mà cũng không biết sao?”, nhưng hắn vẫn cười nói với ta: “Đây là đậu đỏ, đậu đỏ đậu tương tư.”
Thì ra đây là đậu đỏ…
Ta cảm thấy đậu đỏ rất đẹp nên đã bảo Tranh Nhược dùng nó để tết thành một sợi dây chuyền cho ta.
Tranh Nhược vẫn cứ vui vẻ đồng ý với yêu cầu của ta như bình thường vậy.
Hôm sau, khi Tranh Nhược đã tết xong và đưa cho ta thì hắn lại đỏ mặt.
Nhưng mà hắn thường đỏ mặt nên ta cũng không để ý lắm, ta chỉ chuyên chú nhìn sợi dây chuyền đậu đỏ.
Mỗi khi Tranh Nhược tụng kinh, hắn cũng sẽ nhìn sợi dây chuyền đậu đỏ của ta.
Đậu đỏ đậu tương tư, Tiểu Lang nhớ Tranh Nhược.
Mọi chuyện… đều rất tốt.
“Tranh Nhược.”
“Sao vậy?” Ánh trăng bàng bạc in lên một bên mặt hắn, chàng trai khí chất thanh cao và tài hoa xuất chúng.
Có chàng trai nhà nào mà không phong lưu?
Chàng trai nhà ta không phong lưu đấy.
Chàng trai nhà ta chỉ thích mỗi mình ta thôi.
“Tranh Nhược, sau này ta cũng phải tết cho Tranh Nhược một sợi.” Ta cười nói với hắn.
Vậy thì… lúc nào ngươi cũng sẽ nhớ đến ta.
“Được.” Tranh Nhược dịu dàng sờ đầu ta.
(Hết)