Ta thấy Tranh Nhược vẫn là một tên hòa thượng ngốc.
Như việc hắn nói muốn mua ta, nhưng ta là chó sói mà cũng giật mình khi nghe thấy giá tiền, huống chi là người nghèo khó như Tranh Nhược.
Nhưng hắn lại ôm chặt cái l*иg nhốt ta không chịu thả, việc này khiến ta rất cảm động.
Vì thế, ta và hòa thượng ngốc Tranh Nhược cùng bị nhốt vô l*иg.
Nghe hai người đó nói là khi đến nơi đã tính trước thì sẽ thả Tranh Nhược ra.
Nhưng hình như tên hòa thượng ngốc Tranh Nhược này chẳng biết cái gì là nguy hiểm cả, sau khi bị nhốt vào l*иg hắn cứ chà lên mặt sói của ta.
Hắn còn liên tục sờ chân và đuôi của ta.
Nhưng ta biến thành thế này là vì sư phụ hắn, thế nên ta đã đổ bao cơn tức lên đầu hắn.
Nhưng Tranh Nhược đâu có biết tại sao ta lại dùng đuôi hất hắn, hắn chỉ biết là ta đang tức giận thôi.
Tên hòa thượng ngốc này mím môi im lặng ngồi bên cạnh ta, hắn lấy lòng chải lông cho ta rồi lại tết đuôi sam.
Lúc này ta lập tức nổi điên.
Ta không cần hắn làm thế này.
Nhưng ta vừa nhảy một cái thì đã đối mặt với Tranh Nhược.
Hơi thở của ta tỏa lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của hắn, còn là kiểu mũi chạm mũi nữa chứ.
Tuy bây giờ ta đang trong hình sói nên không có đầu mũi.
“Tiểu Lang à, người đừng có giận được không?” Tranh Nhược đỏ mặt, bất đắc dĩ thở dài.
Ta híp mắt, lời hắn nói cũng chân thành đấy.
Vì vậy ta cà lên mặt hắn, ý bảo hết giận.
Lúc này Tranh Nhược lại đỏ mặt.
Thật ra ta cứ đoán rằng Tranh Nhược bị bệnh gì đó, vì hắn cứ hở tí lại đỏ mặt.
Hiện tại là lúc hai tên buôn động vật ăn cơm và nghỉ ngơi nên họ chẳng hơi đâu mà để ý đến chúng ta.
Ta ghét bỏ nhìn củ cải và cải thảo trong chiếc chén bể của chó sói rồi lẩm bẩm trong lòng.
Chẳng lẽ con người không biết sói không ăn chay sao? Hay do thịt đắt quá?
Tranh Nhược phát hiện sự ghét bỏ của ta: “Tiểu Lang ngươi đói rồi sao?”
Ta đỏ mặt, cúi đầu không nhìn hắn.
Không lâu sau, một bàn tay trắng như ngọc vươn tới trước mặt ta.
Sắc mặt Tranh Nhược đầy anh dũng và liều chết: “Ngươi cắn đi, ta không đau đâu.”
Hòa thượng ngốc đúng là hòa thượng ngốc.
Ta liếc nhìn hắn, tuy bàn tay ngọc ngà này đúng là rất hấp dẫn sói, nhưng ta đâu phải là chú sói không có tình nghĩa.
Tranh Nhược nhìn xuống: “Tiểu Lang chê ta.”
Câu nói này của hắn khiến ta hết hồn trợn mắt lên, chẳng lẽ hắn muốn ta cắn một cái thật sao?
Nếu là thế thật thì cảnh tượng này máu me quá, chính ta cũng không dám tưởng tượng nữa là.
Hòa thượng ngốc Tranh Nhược bị điên rồi sao?
Sau cùng ta vẫn bị người ta mua đi.
Người mua ta là một đứa bé bảy tám tuổi ăn mặc giàu có, bên cạnh nó còn có người hầu đi theo.
Khi bị bắt đi ta kiên quyết không chịu, hai tay hai chân và miệng đều víu chặt l*иg sắt.
Tranh Nhược cũng muốn cùng sống cùng chết với ta.
Ai ngờ tên buôn động vật lại đập ta ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, bên cạnh ta không có Tranh Nhược đâu nữa.
Hiện tại ta đang nằm trên một chiếc giường được bày biện rất tỉ mỉ.
Đến đây rồi ta mới phát hiện, người mua ta là Cửu hoàng tử đương triều.
Hình như tên Cửu hoàng tử này thích ta lắm nên đi đâu cũng mang ta theo.
Giờ đây, ta ở hoàng cung rất khí phách.
Tối nay, Cửu hoàng tử ôm đuôi ta và chia sẻ tâm sự của nó cho ta nghe.
Ánh trăng vương trên mắt hắn khiến nó càng xinh đẹp.
Đúng là càng nhìn càng thấy thích… Càng nhìn càng giống một người…
Cửu hoàng tử khiến ta chậm rãi nhớ lại một chuyện rất lâu trước đây.
Lúc ấy đứa bé đó cũng tầm tuổi như Cửu hoàng tử trước mặt ta.
Mười năm trước cả nhà ta dời đến kinh thành.
Các huynh trưởng của ta thích biến thành người rồi đến khu phố phồn hoa chơi đùa.
Khi đó ta chỉ là một chú chó sói nhỏ bảy tuổi thôi, nhưng ta không hề cảm thấy mấy cái nơi ồn ào đó có gì hay mà chơi cả.
Ta cảm thấy những người ăn mặc rách rưới, trước mặt có cái chén bể và bị người trong kinh thành gọi là “ăn mày” mới thú vị nhất.
Thế nên ta thường giấu phụ vương mà biến thành đứa bé để đi chơi với những người đó.
Lần đó ta gặp phải một bạn nhỏ ăn mày rất thú vị.
Đứa bé đó rất đẹp, khi trợn mắt nhìn ta thì đáng yêu lắm.
Có lúc ta sẽ biến thành con nhà buôn cho đứa bé đó tiền, có lúc lại biến thành ăn mày để chơi với đứa bé đó.
Là sói yêu nên ta không thấy tiền bạc có ý nghĩa gì cả, chỉ biết khi cắn chúng thì cứng ngắc thôi.
Thấy đứa bé đó rất yêu quý mấy đồng bạc trong chiếc chén bể nên khi đó ta muốn cướp xem thế nào.
Ai ngờ khi ta cướp được cái chén, ta đang định cầm tới để nhìn.
Thì đứa bé đó bỗng cắn lên tay ta khiến ta đau đớn gào khóc.
Một cái chén thôi mà cần phải cắn mạnh đến thế sao?
Hai người, à không đúng, là một người và một con sói yêu giằng co một lúc lâu, chẳng ai chịu nhả miệng mà cứ cắn mãi lên tay người còn lại.
Sau đó hai chúng ta thành kẻ thù, mỗi lần gặp nhau đều sẽ ẩu đả.
Sau đó nữa huynh trưởng nói chuyện ta giả làm đứa ăn mày đi chơi cho phụ vương biết, từ đó ta không thể đi ra ngoài nữa, ta cũng không gặp lại đứa bé đó nữa.
Ta không ngờ lúc này ta lại nghĩ đến chuyện đã lâu như thế.
Ta chép miệng ăn một quả nho.
Ta tính, năm nay chắc đứa bé đó bằng tuổi Tranh Nhược.
Khoan đã, Tranh Nhược?
Nghĩ đến đây, toàn thân sói của ta đều chấn động.
Phải nói là Tranh Nhược và đứa bé năm đó cũng hơi hơi giống nhau.
Ta lắc đầu không thể tưởng tượng nổi.
Không trùng hợp thế chứ?