Lần thứ ba Tranh Nhược đến tìm ta, ta đang tìm một nơi trên giường mà ánh nắng có thể chiếu xuống để phơi bụng.
Khi Tranh Nhược đi vào, cái hắn nhìn thấy đầu tiên là một chú chó sói siêu lười đang nằm ngủ, đã thế còn thường dùng chân để gãi bụng.
Tranh Nhược nhíu mày nhìn thức ăn đã lạnh ngắt trên bàn, sau đó gọi ta dậy: “Sao lại không ăn cơm”
Ta y như một chú chó sói già tàn tật chẳng buồn mở mắt mà hờ hững trả lời: “Đồ ăn dở.”
Huynh trưởng là tên lừa đảo, huynh ấy lừa ta đến cái chỗ quỷ quái này. Khi ta về ta nhất định sẽ uống sạch đống rượu Thanh Mai mà huynh ấy cất giấu như của báu đó.
Ai ngờ một giây sau, ta bỗng nhiên bị Tranh Nhược véo tai, cơn đau khiến ta phải thốt lên gọi mẹ.
“Hòa thượng ngốc, ngươi bị điên sao? Mau thả tai ta ra!” Ta tức giận hét lên, nhưng tiếng kêu của ta không như tiếng sói kêu mà lại nghe như tiếng của một chú mèo con.
“Có ăn không?” Tranh Nhược nheo mắt.
Lúc này Tranh Nhược chẳng đáng yêu gì cả, hắn không hề giống chú cừu non nữa.
Vốn dĩ ta định học theo các anh hùng hảo hán trong sách là ưỡn ngực hất đầu nói với hắn một câu “không ăn”, nhưng thấy hắn thế này ta đã sợ hãi.
Ta bực bội gật đầu, nhìn Tranh Nhược cái rồi đi ăn cơm.
“Tranh Nhược.”
“Sao?”
“Thật ra ta cảm thấy ngươi ngon hơn cơm.”
Chắc hắn đã hoảng sợ trước ánh mắt phát sáng nhìn hắn chăm chú của ta nên tai đã đỏ lên, tuy rằng sắc mặt thì vẫn như thường.
Hôm sau khi Tranh Nhược tới nữa, hắn cầm theo một hộp đồ ăn.
Ta rất cảm động, rồi ta dùng móng vuốt hất bay nắp hộp.
Ta đang rất mong chờ, nhưng khi nhìn thấy củ cải với cải thảo thì bảo mong chờ đã tan bay theo gió.
Ta quên mất Tranh Nhược là một hòa thượng.
Hắn ăn chay mà.
Ta nhìn Tranh Nhược đang rất mong chờ sự cảm ơn từ ta, nghĩ chắc đây là lần đầu Tranh Nhược nấu cho người, à không là cho chó sói ăn. Vậy nên cái sự buồn rầu khi phải ăn củ cải với cải thảo cũng đỡ hơn một chút.
Nhưng mà… Ta nên nói như thế nào để Tranh Nhược biết chó sói không ăn chay đây?
Nhưng đến ngày thứ năm Tranh Nhược đưa cơm cho ta, ta không nhịn nổi mà phải giả vờ nằm ngủ.
Đêm lạnh lẽo lắm.
Là chó sói nhưng phải ăn củ cải và cải thảo suốt năm ngày, trong lòng ta cũng rất lạnh lẽo.
Cuối cùng ta cũng đã nghĩ thông.
Tên hòa thượng ngốc Tranh Nhược này biết Nam Phong Quán là đâu thì sao lại không biết chó sói không ăn chay đúng không?
Tên hòa thượng ngốc Tranh Nhược này…
Sớm muộn gì ta cũng đem hắn đi nấu canh để ăn thôi.
Hôm sau khi Tranh Nhược đến tiếp, ta cười tít cả mắt bày số thức ăn mà hắn mang đến lên bàn.
“Tranh Nhược à, ngươi mệt mỏi cả ngày rồi. Đây là thức ăn mà ta nấu cho ngươi đấy, ngươi mau nếm thử đi.” Ta cười sắp đơ cả mặt mới chờ đến khi Tranh Nhược múc một muôi canh.
Mau! Ăn đi! Ta trông mong nhìn Tranh Nhược, còn suýt lắc đuôi sói luôn đấy.
Tranh Nhược thở dài thả muôi xuống, nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Lang à, ngươi đúng là sói đuôi to.”
Đây là lần đầu Tranh Nhược gọi tên ta.
Tranh Nhược lẳng lặng ngồi đó, mặt mày sáng sủa nhưng lại hờ hững như dòng nước.
Hắn đã là một chàng trai mười tám tuổi.
Tại sao lại luẩn quẩn đi làm hòa thượng vậy?
Đây là Tranh Nhược của ta.
Thật ra hắn không hề ngốc…
Sau đó, ta không chịu nổi đồ ăn của Nam Phong Quán nữa nên đã chạy ra ngoài.
Trước khi đi, ta còn nhổ nước miếng trước cửa Nam Phong Quán rồi mới ngang ngược đi mất.
Nhưng mấy hôm sau, ta đã biết cái gì gọi là sói phải cụp đuôi.
Ta gặp sư phụ của Tranh Nhược. Ông hòa thượng đó vừa nhìn là biết ta chính là sói yêu, thế là ông đuổi đánh ta cả một đường.
Ta không hiểu tại sao ông ấy lại không thích ta, ông cứ nói gì mà “người và yêu không thể cùng tồn tại”.
Nhưng ta nghĩ, đây chắc là vì ta đã đào mộ tổ tiên của ông ấy.
Dù sao thì mấy năm nay ta đã làm không ít chuyện xấu như thế này.
Khi sư phụ của Tranh Nhược suýt đánh cho ta phải biến lại hình sói thì ta đã tức giận.
Mấy ngày qua, nếu không vì ông ta là sư phụ của Tranh Nhược thì ta đã xông lên với ông ta từ lâu rồi.
Cừu thì nhịn được, nhưng sói thì không!
Ta xắn áo lên đánh nhau với ông.
Kết quả…
“Ui chao, ông nói xem con chó sói này bán được bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Chưa biết nữa đây. Ta thấy lông trên người con chó sói này phát sáng luôn đấy, nhưng nó lại nằm thoi thóp trong l*иg, chắc nó không bị bệnh mà chỉ là một con chó sói ngu ngốc thôi.”
Ông mới ngu! Cả nhà ông đều bị ngu!
Ta bị nhốt trong l*иg uất ức sụt sịt.
Sự thật chứng minh, ta thua sư phụ của Tranh Nhược.
Hôm đó sau khi đánh nhau với ông ta, ta đã bị thương nặng.
Hết cách nên ta chỉ đành trốn ở chân tường miếu Thành Hoàng để dưỡng thương, ai ngờ lại bị đám buôn bán động vật bắt mất.
Có thể thấy được sói phẩm của ta tệ đến mức nào.
Nghe thấy vị khách trước mặt bảo ta suy nhược nên ta đã liếc mắt lên nhìn, ta bị đánh bại mà không suy nhược sao?
“Ôi, con chó sói này vừa liếc mắt với ta.” Một tên buôn gầy còm trong đó ngạc nhiên như thấy heo biết bay vậy đó.
“Làm gì có chuyện đó! Ông nhìn lầm sao? Mắt của ông ấy, người vật cách xa hơn mét thì không nhận ra mà. Để tôi xem.” Tên buôn mập mạp nheo mắt, gương mặt béo mụp của ông ta cứ lắc lư trước mặt ta.
“Ồ, đúng là biết liếc đấy. Thần kì quá.”
Nhìn hai người này, ta càng nhìn càng thấy bực nên quyết định dùng bộ móng của ta cào một cái, nhưng lại bị chiếc l*иg lạnh lẽo ngăn cản.
Ta uất ức khóc “hu hu”, ôi, sói bị nhốt trong l*иg nên buộc phải khuất phục.
“Sao nào? Ngài đây có muốn mua không?” Tên buôn mập mập hỏi.
Ta uể oải nhìn, sau đó lập tức lên dây cót tinh thần.
Tranh Nhược đang sờ cằm như đang suy nghĩ đánh giá ta, chẳng biết hắn đứng đó nhìn bao lâu rồi.
“Muốn mua không?”
Ta chờ mong nhìn hắn, mong rằng hắn nhận ra ta.
Nhưng hình như trong mắt con người, chỉ cần cùng một loại thì con vật nào cũng trông như nhau cả.
Nhưng ta tin hắn có thể nhận chú chó sói thông minh vô bờ, siêu phàm thoát tục là ta!
“Ta mua con này. Ta thấy khá thích nó, ôm ngủ rất thích hợp.” Tranh Nhược cười, ánh mắt khi hắn nhìn ta vô cùng dịu dàng.