Chương 2: Lời hứa

Sau hai tuần các lớp học của học kỳ đầu tiên bắt đầu, Parm bắt đầu đau đầu với các bài giảng.

May mắn thay, cậu có hai người bạn cũng có tình trạng giống như cậu. Các câu lạc bộ vẫn chưa bắt đầu hoạt động như thường lệ, họ để các tân sinh viên thích nghi với không khí trước. Cậu cũng nghe nói rằng sau khi kỳ học bắt đầu một tháng, các tiền bối sẽ đưa ra thông báo.

Cậu đóng cuốn sách kinh tế vi mô của mình, một cuốn sách rất dày, rồi cất vào ngăn kéo. Kim đồng hồ hiển thị 4 giờ, cậu mở máy tính và vào bắt đầu vào lướt mạng xã hội. Cậu di chuyển chuột để nhấp vào trang câu lạc bộ bơi lội, nơi cậu đã từng là một người hâm mộ thường xuyên. Cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh của chủ tịch câu lạc bộ được thành viên của câu lạc bộ bí mật chụp. Cậu nở một nụ cười và tay cậu di chuyển để chạm vào màn hình. Tim cậu vẫn đập nhanh mỗi khi nhìn thấy anh. Mặc dù biết Dean, nhưng cậu không đủ can đảm để thêm anh ấy làm bạn, một người mà anh ấy chắc chắn không quen biết. Cậu không biết phải giải thích cảm xúc của mình như thế nào, như thể rất vui khi được gặp, nhưng đồng thời cũng rất sợ khi nhìn thấy anh. Cuối cùng, tất cả những gì cậu có thể làm là theo dõi bí mật trên mạng xã hội.

"Kỳ lạ, sao mỗi lần nhìn anh ấy mình đều cảm thấy buồn?"

Parm lầm bầm, gõ tên vào ô bên trên, bí mật nhìn vào mặt người con trai. P"Dean hiếm khi đăng ảnh gì, hầu hết những bức hình của anh đều được bạn bè tag vào. Và trong tất cả những bức ảnh đó, dường như Dean đang tìm kiếm thứ gì đó với cái nhìn trống rỗng. Tất cả những người tag anh ấy luôn hỏi cùng một điều "cậu đang tìm kiếm thứ gì đó?"

Parm lưu hình ảnh, tải xuống máy tính của mình và sau đó đóng nó lại. Nhịp tim của cậu đang khiến cậu cảm thấy nóng hơn cả mùa hè nóng nực nhất. Cậu hành động như một cô gái nhỏ mới yêu lần đầu. Nếu ManNow và Tem biết điều đó, họ chắc chắn sẽ trêu chọc cậu.

"Đủ ... đủ rồi ... Ây Parm, ngủ đi" Parm tát vào má mình và nhắm mắt lại, không bao lâu cậu chìm vào giấc ngủ như "người đẹp ngủ trong rừng".

//--

"Này anh Korn" cậu nói trong khi đặt đôi chân của mình xuống hồ bơi.

"Gì?" Korn cau mày.

"Nếu chúng ta đầu thai, anh cho rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sao?"

Người được hỏi cụp mắt xuống, rồi búng ngón tay lên trán người yêu mình "em đọc tiểu thuyết nhiều rồi."

"Âyyy" Intouch xoa trán "Em hỏi anh, anh cứ việc trả lời."

Anh dịu dàng nhìn chằm chằm và nhẹ nhàng trả lời "nhất định phải gặp."

"Có thật không?" người yêu của anh đối diện với cái nhìn ngạc nhiên.

"Thật!" anh trả lời trong khi nắm lấy đôi tay nhỏ "sẽ tìm kiếm em cho đến khi chúng ta gặp nhau."

Intouch giữ tay lại như một câu trả lời. Viền mắt anh trở nên ấm áp.

"Nếu em sống ở đất nước khác?"

"Anh sẽ đi máy bay để đến gặp em."

"Đồ giàu có!"

Korn chỉ nhíu mày "In cũng sẽ tìm anh."

Hai thanh niên dang tay ôm, sờ trán "hứa

hẹn đến khi gặp lại sẽ tìm nhau nhé?"

"Ừm ... hứa."


--//

Bang! Prak!

"Trời ạ!" Parm thức giấc sau âm thanh lớn của cánh cửa đóng sầm vào mỗi buổi sáng bên cạnh. Nguyền rủa vì bị ngã từ trên giường "mình có nên mua giường lớn hơn để không bị ngã mỗi khi giật mình không?"

"Chết tiệt! Đã 8 giờ" Parm vội vàng đứng dậy và chạy vào phòng tắm. Cậu có lớp lúc 9 giờ sáng.

Parm mở quần áo ra, ném vào rổ, chuẩn bị vào bồn tắm, nhưng đột nhiên thấy lạ thì dừng lại, cậu xoa mặt rồi vội vàng đi tới trước gương xem.

Một giọt nước mắt ấm áp chảy trên má cậu.

"Ây, cái gì thế này?" cậu lau nước mắt "lại mơ thấy ác mộng à? Thật là xấu hổ!"

Nhưng tại sao bây giờ lại thấy buồn?

***

Parm chạy nhanh sau khi bước xuống xe, suýt chút nữa bị kẹt xe, may mà cậu đến kịp lúc. Cậu gọi cho bạn của mình để mua bữa sáng giùm mình và sau đó đợi cô ấy trong lớp học với Tem.

"Ôi, mình chết mất!" Parm khập khiễng bước đến lớp. Cậu suýt khóc vì hạnh phúc vì giảng viên vẫn chưa đến. Giảng viên này là một người khó tính, đến muộn năm phút, cửa sẽ bị khóa và không thể vào lớp.

"Bình tĩnh, mình đã mua cho cậu sandwich và sữa" ManNow là một người bạn tốt và sẵn sàng mang thức ăn cho bạn của mình. Cậu mỉm cười với cô khi gắm ống hút, và bắt đầu ăn chiếc bánh sandwich.

"Tối hôm qua, Team có xem trang của trường đại học không?" ManNow hỏi với một đôi mắt sáng.

"Hả? Không" Team trả lời trong khi Parm lắc đầu vì miệng cậu bận ăn sandwich.

"Ồ, chờ đã." ManNow lấy máy tính bảng và mở trang của trường đại học mà cô ấy đã đề cập và đưa nó cho hai người.

Trang web của trường đại học là một trang dành cho sinh viên để đăng tất cả các loại môn học. Được phân tách theo lớp, nhưng không tách biệt với trang chính thức của khoa, thường đăng thông báo cho sinh viên, bao gồm thông báo từ tất cả các lớp. Trong khi đối với sinh viên, họ thường đăng các câu hỏi về các kỳ thi, có vấn đề gì với trang của trường đại học? Đó là về các tân sinh viên đẹp trai và xinh đẹp được đăng ở đây. Những gì ManNow nói về là, cô ấy mở khi đọc "những chàng trai dễ thương và đẹp trai từ năm nhất", tất cả đều là những bức ảnh được chụp bí mật hoặc hỏi trực tiếp.

"Này!!!!" Team hét lên khi thấy ảnh mình đi xe máy nằm trong trang, bên dưới có chú thích.

[Nong Tem, năm thứ nhất; da ngăm đen ở khoa kinh tế ]

Parm và ManNow cười nhạo người bạn của mình đang ở trong tình trạng khó xử.

"Quên đi, này Parm, nhìn này" bên cạnh Team, Parm đang dựa vào hàng rào thấp cười tươi.

"Này! Đây là lúc chúng ta nói chuyện hôm qua" Parm nói với vẻ bối rối.

"Ha, em Parm khoa kinh tế năm 1. Gương mặt sáng sủa, rất dễ thương." Team đọc caption, Parm nghe thấy thì cười ồ lên.

"Đây, còn nữa ... Cặp đôi năm nay là Team và Parm" ManNow vừa đọc vừa cười.

"Không phải!!!" Parm và Team hét lên cùng một lúc. Parm xoa xoa cánh tay của mình mà cảm thấy rùng mình khi tưởng tượng cậu cùng với Team, không thể nào!!!

***

4:30 chiều, bài giảng kết thúc, Team duỗi người, cảm thấy sảng khoái như được sống lại từ cõi chết.

"Câu lạc bộ của cậu bắt đầu chưa?" Team vừa hỏi vừa cất đồ đạc vào túi, cất bút xanh đỏ vào túi áo.

Parm lắc đầu "chưa, sẽ bắt đầu vào tuần sau."

"Vì vậy, cậu và ManNow có thể là cổ động viên của mình tại câu lạc bộ bơi lội. Hôm nay có buổi tuyển thành viên và sau đó chúng ta hãy cùng nhau đi ăn lẩu" Parm ngừng ghi chú từ bảng trắng, tim đập nhanh.

"Hãy xem nào, ây Parm. Mình muốn nhìn thấy những chàng trai đẹp trai" ManNow khoác tay và kéo cậu.

"Mình có thể từ chối không?" Parm trả lời và cười. Nhưng hai người buộc cậu phải đi và không được từ chối.

"Không được!!!!!" họ trả lời cùng một lúc và cười, và sau đó ngay sau đó tiếng cười trở nên lớn hơn vì họ đùa giỡn với nhau.

***

5 giờ chiều, lúc này hồ bơi trong nhà của trường đại học đã chật cứng người. Parm và ManNow đang tìm một chỗ ngồi, nhìn xung quanh với vẻ hào hứng.

"Rất nhiều người quan tâm chỉ là một vòng loại trừ, phải không?" Parm nghi ngờ hỏi, vì Team nói đây chỉ là đợt tuyển thành viên từ năm nhất, ai thực sự có năng lực sẽ là đại diện của trường đi thi đấu bên ngoài.

"Câu lạc bộ bơi lội cũng có đội tuyển quốc gia đã giành chiến thắng rất nhiều cuộc thi" ManNow giải thích về câu lạc bộ bơi lội.

"Hmm ... tốt hơn chúng ta nên hy vọng cho cậu ấy."

Lúc này, mười nam sinh mặc đồ bơi tiến lên, cùng nhau đứng ở bên cạnh hồ bơi, Win đang giải thích điều gì đó.

"Eeeee ... Team là tuyệt nhất" ManNow vừa rút điện thoại ra chụp ảnh vừa khen bạn mình khiến Parm nghe xong không thể nào chịu được.

"Thật trẻ con" Parm cười và nhắm mắt lại, nhưng bị cô đánh cho đến khi cậu phải cầu xin được tha.

"Woww, chàng trai này thật tuyệt!" ManNow đánh vào tay bạn mình để gây sự chú ý vào thân hình cao ráo. Dean trong bộ đồ bơi với chiếc áo choàng có in phù hiệu trường, tay cầm tài liệu đi về phía Win. Hai người nói chuyện một lúc sau đó vẫy tay chào năm đầu tiên để khởi động và chuẩn bị cho vòng loại trừ.

Chủ tịch câu lạc bộ bắt đầu di chuyển cơ thể để khởi động, Dean không quan tâm chút nào đến tiếng la hét và những người xì xào xung quanh vì anh đã quen với việc bị theo dõi tại cuộc thi.

"Chờ đã, cuộc thi diễn ra như kế hoạch, phải không? Vòng đầu tiên chọn ra năm người giỏi nhất, và sau đó sẽ cạnh tranh lại, phải không?" Win vừa nói vừa cầm tài liệu. Sau đó họ cùng nhau đi dạo.

"Ừ, top 2 sẽ là thành viên chính, sẽ tiếp tục luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi bơi lội vào cuối năm. Trong khi 3 người còn lại sẽ dự bị." Dean chỉ vào chỗ đánh dấu đỏ trong tài liệu.

"Năm nay có nhiều người bơi giỏi quá. Tốt hơn năm ngoái nhiều; sẽ tốt cho việc thay các anh năm 4 sắp tốt nghiệp" Win, người có mái tóc vàng tiếp tục nói, nhưng người nghe thì lờ đi.

Dean, một thanh niên cao 186cm, đang nhìn về phía chỗ ngồi. Làn da rám nắng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của anh, đặc biệt là thân hình cường tráng, vạm vỡ, đẹp trai và sáng sủa.

Ngập tràn những người ủng hộ, những người biết rất ít về anh ta, ngoại trừ dòng máu lai từ Trung Đông. Anh có một em trai năm thứ hai khoa kiến

trúc, và một em gái năm nhất khoa văn.

Khuôn mặt của anh rất sắc sảo và ngọt ngào, mọi người nói rằng anh ấy rất nóng bỏng. Đôi mắt anh nhìn quanh như đang tìm kiếm một người mà mình quen biết, đôi mắt anh quét qua biết bao nhiêu người như đang tìm kiếm một ai đó.

“Này, cậu vẫn đờ đẫn như mọi khi” Win vừa nói vừa quơ quơ đống tài liệu trước mặt “cậu tìm được thứ mà mình cần tìm chưa?”

Den chỉ phủi tay và thở dài "bắt đầu thôi".

Sau khi nhận được lệnh của anh, Win cầm còi trong khi tay cầm đồng hồ bấm giờ.

"Sẵn sàng …. Bắt đầu!!!" tiếng còi thổi cùng lúc các chàng trai nhảy xuống nước.

Parm nhảy lên khỏi âm thanh lớn của tiếng còi, hơi thở nặng nhọc. Cảm thấy gần như mất điện, tầm nhìn của cậu mờ đi. Khi Dean đứng dậy và quay lại, cậu hoảng hốt và nhanh chóng trốn đi. Cậu cảm thấy thực sự xấu hổ.

"Nhìn kìa, Team đã dẫn đầu rồi" ManNow lắc cánh tay khiến Parm quay lại nhìn. Cậu bắt đầu tập trung vào cuộc thi.

Team dẫn đầu cho đến vòng thứ hai. Những tiếng hò reo vang dội tạo nên bầu không khí sôi động. Parm và ManNow hét to để cổ vũ cho Team. Đúng như dự đoán, Team được chọn là một trong những thành viên chính phải tập luyện cho cuộc thi thể thao của trường đại học vào cuối năm.

***

"Thật ngầu!" Parm nói với Team sau khi cậu vừa thay quần áo xong. Họ gặp nhau ở cạnh hồ bơi, trong khi khán giả dần rời đi. Nhiều thành viên của câu lạc bộ vẫn đang bơi, thỉnh thoảng lại có tiếng người lớn huấn luyện.

"Sẽ như thế này đến cuối học kỳ, vì sắp tới sẽ có cuộc thi cấp khu vực" Team nhún vai xoa bụng "Đói bụng rồi, đi ăn lẩu thôi. Nhanh lên!"

ManNow vẫn đứng nhìn và không ngừng tìm kiếm đàn anh đẹp trai.

"Anh Dean đâu?"

"Đang nói chuyện với anh Win tại bàn đó, đanh thảo luận về lịch tập. Có chuyện gì vậy ManNow? Cô gái nhút nhát ngày đầu tiên đâu rồi?"

ManNow cười "Cậu biết rõ quá vậy Parm"

"Không phải như vậy!!!" Parm đang uống từ trong chai, nghe cô nói cậu bị sặc và làm ướt áo.

"Tại sao lại là mình?" Parm bối rối và quay lại lấy chiếc khăn trên vai Tem.

"Trong suốt cuộc thi, mắt cậu cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt."

Parm mỉm cười trong khi trùm khăn lên mặt và cúi xuống. Cậu đổ lỗi cho khuôn mặt đỏ bừng của mình vì cậu bị sặc, không phải vì mùa hè nóng bức.

"Ohhoo" Team chọc ghẹo bạn mình, ngồi xổm xuống mà bụng cứ càu nhàu thật khó chịu.

"Rất đói."

"Lẩu, muốn ăn lẩu..."

Tiếng ồn ào từ đám đàn em khiến hai đàn anh vừa đi ngang qua bể bơi cũng phải dừng lại nhìn.

"Ồ, Team vẫn chưa về nhà à?" Win tiếp cận đám đàn em chuẩn bị đi.

"Nhóc con, em thật đáng yêu, em tên gì?" anh ấy hỏi học sinh năm nhất, người rất dễ thương với sự hứng thú.

Chủ tịch câu lạc bộ sững người. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào chàng trai mà Win đang tán tỉnh. Nụ cười và tiếng cười của cậu sưởi ấm trái tim anh, khao khát, quyến rũ như lấp đầy khoảng trống trong tim anh cho đến khi anh cảm thấy trái tim mình tràn ngập. Như thể trái tim anh sẵn sàng nổ tung vậy ...

"Có chuyện gì vậy?" Win bất ngờ la lớn với vị chủ tịch lạnh lùng và dữ tợn giờ đang đứng lặng người với đôi mắt ngấn lệ, như thể nó sẽ trào ra bất cứ lúc nào.

Dean lắc đầu, chớp mắt, lau đôi mắt nóng bỏng của mình "không có gì, có cái gì đó vào mắt của tao."

~Hãy hứa ... rằng chúng ta sẽ tìm thấy nhau cho đến khi gặp lại nhau!~