Chương 5: Trái tim ngọt ngào nhất

“Good morninggggggg!!”

Giọng hát ngọt ngào từ ManNow là một cách tốt để bắt đầu một ngày mới. Parm mỉm cười và trả lời lại với cô. Bây giờ vẫn là 7h15 sáng, họ đang ngồi ở bàn đá dưới gốc cây trước khoa.

"Cái gì vậy? Có thức ăn gì ăn à?" Cô hét lên ngay sau đó và hỏi về đồ ăn sáng.

“Chờ Team đã, cậu ấy gọi điện nói đang trên đường tới đây” Parm nắm tay cô khi cô đang sẵn sàng tấn công chiếc hộp nhựa trên bàn.

"Haa...đói, Team chưa tới nữa à, cậu ấy chậm quá" ManNow bắt đầu phàn nàn.

"Cậu đang phàn nàn về điều gì?" Đầu cô bị đánh bởi đống giấy tờ tiếng Anh của Team.

"Này...độc ác quá, đánh một cô gái mỏng manh" ManNow quay lại đánh trả.

Hừm...tiếng cãi vã của họ đang làm xáo trộn buổi sáng yên bình.

"Bây giờ ăn được chưa?" ManNow nóng lòng muốn mở nắp hộp đầy bánh mì mềm.

"Có sandwich gà với bơ. Còn đây là sandwich cà chua với cá ngừ. Ăn đi, nó sẽ tăng năng lượng cho các cậu."

ManNow rất vui, nhấc hộp lên như thể đó là một hộp kim cương. Cô quay đầu sang người bạn ngồi bên cạnh mình.

"Parm, hãy kết hôn với mình đi! Mình sẽ kiếm tiền cho cậu và cậu chỉ cần ở nhà và nấu ăn cho mình" ManNow nói với người bạn của mình trong khi ôm cánh tay của cậu.

"Cậu đang cố nói Parm là vợ còn cậu sẽ là chồng?" Team trêu chọc, tay cậu với lấy chiếc sandwich cà chua cá ngừ và ăn nó.

"Thật lỗ mãng!!" ManNow vẫy tay.

"Mình không nói thật sao?" Team thay đổi biểu cảm của mình.

Parm vừa xoa bóp thái dương vừa nghe cuộc trò chuyện bâng quơ của hai người bạn. "Mau ăn đi! Tụi mình chỉ còn nửa tiếng nữa thôi."

Hai người hét lên, cô vội vàng lấy một chiếc sandwich bơ gà và ăn nó.

Trong khi ăn, cả hai đều trở nên yên lặng. Parm mỉm cười khi nhìn thấy họ thưởng thức bữa ăn. Cậu rất vui vì cả hai người họ đều thích ăn đồ ăn cậu làm. Đôi mày mảnh nhướng lên khi Team mở túi và lấy một chai thủy tinh nước cam và đưa cho cậu. Bình lạnh có hơi còn bốc lên.

"Cậu mua nó à? Đây là của quán cà phê XX, phải không?" Parm sững sờ hỏi, nhưng sau đó cậu cầm nó lên, xoay nó sang trái và phải, lật nó lên và xuống và sau đó mở nó ra để uống. Vị của nước cam rất ngọt. Nhưng rồi cậu bắt đầu sặc khi nghe câu nói tiếp theo.

"Không, anh Dean mua cho cậu."

"Khụ...khụ..." Parm lấy khăn giấy mà ManNow đưa cho mình. Cậu nghe xong rồi trợn tròn mắt "Đừng đùa với mình!"

Team nhướng mày "Ai đang nói đùa đâu? Sáng nay mình đến câu lạc bộ và gặp anh Dean. Vậy nên anh ấy đã nhờ mình đưa nó cho người làm món ăn nhẹ lần trước", cậu nói trong khi chuyển một tờ giấy ghi chú cho Parm, trên đó có viết. .

--Cám ơn vì bữa ăn - Dean--

Mặt cậu đỏ lên. Hai người càng trêu chọc, cậu càng thấy xấu hổ. Parm lấy tờ giấy ghi chú và giữ nó trong sổ ghi chép của mình, sau đó lấy một chiếc bánh sandwich và ăn nó. Cố gắng làm dịu trái tim đang đập của mình.

Anh ấy đang cảm ơn mình ư...

Tờ giấy cùng màu mà hôm trước cậu đã đưa cho anh Dean.

Vậy anh Dean thực sự cảm ơn cậu vì điều gì?

***

Hôm nay, Parm cùng với các cô gái trong câu lạc bộ đi siêu thị để mua đồ ăn nhẹ. Ngoài ra còn có một thành viên nam năm ba phụ giúp mang đồ. Công việc của cậu rất dễ dàng, nhưng cậu sẽ phải mua bánh mì cho hamburger, nhiều túi giấy, thịt, trứng, pho mát và rau tươi. Bây giờ mọi người đang chia nhau ra để mua cho các nguyên liệu được chỉ định.

Về phần Parm, cậu chịu trách nhiệm mua nguyên liệu cho món tráng miệng Thái Lan. Hôm nay cậu đã mang nguyên liệu bí mật về nhà rồi. May mắn thay, cậu đã có nó, cậu gọi nó là thành phần bí mật vì nó không được bán ở bất kỳ cửa hàng nào.

"Bột đậu xanh ở đâu nhỉ?" cậu vừa đẩy xe đẩy vừa nhìn quanh. Hiện giờ, cậu đã có hầu hết nguyên liệu, tất cả những gì còn lại là bột đậu xanh. Khi cậu đi đến kệ, nó không còn gì hết.

"Này, không được" cậu nhìn quanh quẩn rồi nhìn lên, cuối cùng nhìn thấy hộp bột đậu xanh trên kệ trên cùng. Cậu mím môi vì cao quá, vươn tay, nhón chân nhảy lên nhưng lo lắng túi bột sẽ rơi và đổ.

"Không có nhân viên gần đây à…" cậu cố gắng vươn tay một lần nữa nhưng không thành.

"Này, chúng ta còn cần gì nữa không?"

"Các loại thuốc thông thường đã được mua. Không có đồ uống có cồn" giọng nói trầm nói với người bạn của mình.

"Chỉ một chút thôi, đừng quá nghiêm túc, Dean."

"Yeah, say xỉn, và sau đó chết đuối. Ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Chỉ có nước ngọt và nước."

Giọng nói rất quen thuộc khiến Parm cứng người. Cậu không dám quay lại hoặc thậm chí bỏ cánh tay của mình xuống. Cậu rất muốn nguyền rủa chiếc kệ, hy vọng mình có thể trở thành một ninja hoặc một con tắc kè hoa để trốn thoát.

"Vâng, vâng, nước ở kệ trước" giọng của anh Win dường như xa dần. Cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói của họ nữa, Parm chỉ đứng im nhắm mắt chờ tim đập trở lại bình thường trong khi tự hỏi tại sao mình cũng phải nín thở. Nhưng cũng không lạ lắm vì siêu thị này nằm gần trường Đại học trong khi anh Dean và anh Win còn phải mua đồ cho buổi cắm trại ngày mai nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu lại duỗi tay ra, nhón gót và...

Hừm ??? !!!

Parm chớp mắt vài cái khi một bàn tay to lớn đột ngột xuất hiện, với lấy túi bột đậu xanh và đưa cho cậu. Cậu quay người lại, sẵn sàng mỉm cười và nói cảm ơn nhưng khuôn mặt của cậu đυ.ng vào một khuôn ngực rộng.

"Xin lỗi" có dập mũi không nhỉ? Haa...cậu rêи ɾỉ trong lòng rồi ngước mặt lên nhìn..thật ngạc nhiên.

Anh Dean…

Mọi thứ xung quanh cậu dường như dừng lại đột ngột. Còn anh chỉ thở dài thườn thượt. Anh không nghĩ rằng cậu bé nhón chân lấy đồ là người mà anh luôn mong gặp.

Không nói ra được lời nào, đôi mắt của hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Khuôn mặt của họ ở khoảng cách rất gần cho đến khi họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau và ngửi thấy mùi cơ thể.

Nhiều cảm giác từ đâu tuôn ra.

Em nhớ anh

Anh nhớ em

Hai trái tim đập nhanh không ngừng.

Parm cảm nhận được sự ấm áp trong mắt anh, cảm giác quen thuộc hiện lên trong kí ức đang dần phai mờ của cậu, nụ cười, tiếng cười, cảm giác, nụ hôn, cái ôm, tất cả mọi thứ xuất hiện trong giấc mơ của cậu đều được hình thành...là người đàn ông này.

Cảm giác rất nhớ anh, nhớ đến mơ hồ. Cậu không biết phải giải thích thế nào về cảm xúc hiện tại của mình.

Dean nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi sáng nay trở nên đỏ bừng. Đôi môi run rẩy, đôi mắt trong veo của cậu trở nên ngấn lệ, và trước khi bộ não kịp xử lý bất cứ điều gì, bàn tay của anh đã từ từ cử động.

Chỉ cần chạm vào nhau một chút thôi mà cơ thể cậu ấy đã run như bị điện giật. Cảm giác mờ dần bắt đầu hiển thị rõ ràng như thể các động tĩnh xuất hiện trên màn hình TV đang tìm kiếm một tín hiệu phù hợp.

//--

Anh, anh có yêu em hay không?

Thực sự rất yêu em.

--//

Người thanh niên cao lớn xoa mặt với cảm xúc bối rối. Anh thở dài thườn thượt, kìm nén cảm giác muốn ôm chặt lấy người trước mặt và nói lời yêu thương vô bờ bến.

...Làm thế nào mà nó có thể? Bởi vì...họ chưa biết nhau...

Sự lúng túng bắt đầu chiếm lấy Parm như thể cậu muốn đào một cái hố và chôn mình vào trong. Chàng thanh niên cao lớn bắt đầu cảm thấy bối rối không biết mình phải làm gì. Quên đi! Anh chưa bao giờ cảm thấy chết lặng như thế này trước đây!!!

"Ừm..." Dean quyết định bắt chuyện.

"Ê Dean, mày đang ở đâu rồi? Để tao tự xách nước đấy à, chết tiệt! Tao không thể mang hết được, này!!!" Phó chủ tịch câu lạc bộ đang hét lớn, quay lại chỗ họ để tìm kiếm và hét ầm lên.

Parm và Dean bị sốc. Chủ tịch câu lạc bộ quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói và khi anh quay lại, cậu bé với đôi mắt ngấn lệ đã biến mất trong nháy mắt, khiến anh choáng váng.

"Mày đang làm gì đấy?" Win vỗ vai bạn mình, người đang đứng ngồi không yên. "Tìm cái gì vậy? Chúng ta trở về đi!" người mới đến không biết sự tình, ngây ngô nói.

Nó khiến Dean rất tức giận. Kể từ khi trở thành bạn của Win, anh chưa bao giờ muốn chặt thằng này thành hàng nghìn mảnh và ném xuống sông Chao Praya.

"Chết tiệt!!!" anh có cơ hội nói chuyện với cậu nhưng bây giờ tất cả đã biến mất vì Win!!!

Win, người không cảm thấy rằng mình đã làm bất cứ điều gì sai, hỏi anh rằng anh ta đã làm gì sai để khiến người bạn của mình tức giận như vậy. Anh ấy thực sự muốn biết lý do, nhưng chủ tịch của câu lạc bộ đã có một khuôn mặt "giận dữ" nên anh chỉ biết im lặng và cười ngượng nghịu.

“Có phải mình đã vô tình giẫm phải bom không?”

***

Khụ khụ

Parm ngã xuống và ngồi xổm trước bãi đỗ xe. Hụt hơi vì bỏ chạy mà không kịp suy nghĩ. Sau khi bình tĩnh lại và thở bình thường, cậu mở cửa xe và đổ người lên ghế. Cậu quyết định đợi những người bạn của mình ở đây.

"Hu..."

Nước mắt tuôn rơi không thể ngăn được. Cậu khóc lớn như chưa bao giờ được khóc, sau nhiều năm sau khi cha cậu qua đời.

"Anh Dean hu...anh Dean" nói đi nói lại, càng gặp nhau, cậu càng nhận ra sự thật.

Yêu...Cậu rất yêu anh Dean. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

"Chết tiệt!!" cậu đánh mạnh vô lăng bằng một tay và tay còn lại lau nước mắt. "Tại sao? Tại sao?" Parm hét lên.

Tại sao cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ lại phải diễn ra trước kệ bột đậu xanh! Chết tiệt!!!

***

Bây giờ là 6:30 sáng, các thành viên năm nhất và năm hai của câu lạc bộ bơi lội đã tập trung trước xe buýt của trường đại học. Tiếng ồn ào của những người đang bận cất đồ đạc bên trong thùng xe.

"Xe buýt sẽ rời đi lúc 7 giờ, đến, nhanh lên, nhanh lên! Không phàn nàn!" chủ tịch câu lạc bộ có vẻ rất quyết liệt. Giọng nói của anh cho thấy rằng anh đang có tâm trạng rất tồi tệ. Đôi mắt đẹp của anh giờ trở nên rực lửa, nhìn đâu cũng thấy anh sẽ thiêu rụi mọi thứ. Những người mà anh la bắt đầu sẽ tránh a.

"Anh Win...Anh ấy bị sao vậy?" Team khẽ hỏi phó chủ tịch, người lúc này đang nhìn vô hồn như bị thiếu ngủ.

"Anh không biết, cậu ấy đã như vậy từ hôm qua. Anh không biết liệu anh có dẫm vào đuôi cậu ấy hay không. Và đêm qua, cậu ấy ở trong phòng của anh, anh không thể ngủ được" Win than phiền.

"Chà, mọi thứ đã sẵn sàng chưa?" Win thay đổi bầu không khí một chút, như thể tiền bối nhìn thấy người khác trong đôi mắt dữ dội đó.

"Oh, em Parm" Win sớm nở nụ cười ngọt ngào khi biết ai là người sẽ đến, vì Team luôn khoe khoang về người bạn của mình.

Team chọn hộp đồ ăn nhẹ để xem bên trong có gì.

"Parm tới mang theo đồ ăn vặt mà mọi người đã đặt, vậy em phải đặt ở đâu anh?"

"Chờ tí, anh sẽ hỏi Dean", phó chủ tịch câu lạc bộ giả vờ đi bộ để tìm người bạn chết tiệt của mình. Nhưng anh còn không có khí lực đi, từ quần áo của anh rõ ràng là đang run rẩy.

Team cười với đôi mắt rạng rỡ, "này anh, không cần đi đâu. Để Parm tự hỏi anh Dean" Team vừa nói vừa đặt lại hộp đồ ăn vào tay người bạn của mình.

"Team..." Parm cúi đầu, cậu thực sự không muốn đi, nhưng bạn của cậu thậm chí không quan tâm và tiếp tục thúc giục cậu đi tìm chủ tịch câu lạc bộ.

Dean đang bận rộn đánh dấu với cây bút của mình, mọi thiết bị đã được kiểm tra. Tất cả những thứ đã sẵn sàng. Anh thở dài và xoa bóp thái dương của mình, không nhận ra rằng ai đó đã đứng đằng sau và nhìn chằm chằm vào anh.

"Ơ, anh Dean, xin chào...hộp đồ ăn nhẹ..."

Giọng nói quen thuộc vang lên. Dean, đang có tâm trạng tồi tệ, quay lại và trả lời một cách quyết liệt với người mà anh cho là đàn em của mình.

"Chờ đã, đưa lên xe buýt..."

Lời nói của anh bị nuốt trở lại trong cổ họng. Anh mở to mắt, nhìn chằm chằm với vẻ không tin.

"Em...Parm."

Người được gọi là Parm, đôi má trắng của cậu bắt đầu đỏ lên.

"Đây anh, hộp đồ ăn nhẹ cho xe buýt số 1" Parm đang đưa cho anh một túi nhựa có hai hộp lớn.

"A, cảm ơn" ánh mắt dữ tợn của lúc trước giờ đã hoàn toàn biến mất. Dean đưa tay nhận lấy những hộp đồ ăn nhưng vẫn còn đông cứng. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong gần một phút và sau đó lại nói chuyện.

"Hôm qua...cảm ơn anh đã giúp em lấy đồ."

"...Không sao đâu..." Dean vẫn trả lời bằng một câu ngắn gọn. Không phải vì anh khó chịu, mà một người như Dean cũng có thể cảm thấy hạnh phúc đến mức chết đi được.

"Và em xin lỗi vì đã bỏ chạy như vậy..." Parm vội vàng xin lỗi, vì cậu cảm thấy mình quá thô lỗ vào ngày hôm qua, mặc dù cậu đã được giúp đỡ.

Dean nở một nụ cười nhạt. Nhìn cậu bé cố gắng giải thích với một giọng nói run rẩy và khuôn mặt đỏ bừng.

Dean không thể cưỡng lại việc vò đầu bằng một tay, trong khi tay kia xách những chiếc hộp lớn.

"...Không sao..." Giọng nói của Dean rất nhẹ nhàng thân thiện, người khác nghe thấy sẽ không bao giờ tin rằng anh là chủ tịch câu lạc bộ hung dữ và nghiêm khắc. Trong khi cậu cứ đơ ra.

"Này! Dean!!! Tới giờ rồi, mau lên xe đi. Chúng ta đi thôi!" Win có cơ hội chửi lại bạn mình. Anh đứng nhìn hai người đó nói chuyện với đôi mắt sáng.

"Ờ!!" Dean quay lại và trả lời một cách cứng nhắc.

Nếu không có Parm, anh đã chửi lại rất dữ dội. Anh Win chỉ biết cười lớn.

Dean buông mái tóc mềm với lòng nặng trĩu nhẹ nói "Anh đi nha."

"À, anh Dean" Parm nắm lấy áo sơ mi của mình trước khi vội vàng buông nó ra như thể đó là một thứ nóng. Dean nhìn cậu bối rối và cau mày. Lòng xao động chợt nghĩ.

Cậu không thể gặp anh hằng ngày, bây giờ là cơ hội, hãy cố gắng lên!

Parm thở dài thườn thượt, bình tĩnh lại và thử theo gợi ý của Team. Đây là lúc để nắm bắt cơ hội.

"Đây là hộp đồ ăn nhẹ của anh Dean" Parm đứng dậy và đưa hộp cho người đang bối rối. "Có viết tên nên anh đừng lấy nhầm" sau khi giao chiếc hộp cho anh, cậu quay người đi không đợi câu trả lời.

***

Khi xe buýt đang di chuyển, anh giải thích một lần nữa nhiệm vụ của các thành viên trước khi đưa đồ ăn nhẹ ở điểm dừng tiếp theo. Những âm thanh vui vẻ của các thành viên trong câu lạc bộ sớm vang lên khi họ mở hộp đồ ăn và nhìn thấy hamburger mini, với thanh gỗ nhỏ ở giữa. Bánh mì mềm mịn, phomai vàng, rau tươi và thịt mềm thơm thật hấp dẫn.

"Này, món tráng miệng kiểu Thái!" ai đó đột nhiên hét lên.

"Bánh hamburger ngon, thịt mềm."

"Món tráng miệng Thái cũng rất ngon, rất thơm, mua ở đâu thế?"

Mọi người đang thưởng thức món ăn của họ. Dean đang ngồi một mình trên ghế trước, bên cạnh là hộp thuốc và túi tài liệu. Anh vừa đặt điện thoại xuống sau khi nói chuyện với chuyến xe buýt 2. Bàn tay to của anh lấy đồ ăn nhẹ của riêng mình. Anh nở một nụ cười trên môi khi đọc dòng chữ viết tay trên nắp hộp.

Khi mở hộp ra, anh nhìn thấy một chiếc bánh hamburger mini và một chiếc cốc giấy cho món tráng miệng nổi tiếng của Thái Lan - lookchub.

Dean cầm lookchub, có 3 ngôi sao lấp lánh. Món tráng miệng thơm ngon rất khó tìm ở các cửa hàng hiện nay. Không còn nhiều cửa hàng bán chúng nữa. Khuôn mặt căng thẳng lúc nãy bây giờ đã bình tĩnh trở lại. Hình ảnh trong giấc mơ của anh bắt đầu rõ ràng từng chút một.

//--

Anh aaaahhhh nào, nhanh lên. Thế nào, vị thơm như thạch ha.

--//

"Tại sao của mày lại có hình ngôi sao?" Giọng nói của ác quỷ vẫn luôn không hoạt động, Win, đột ngột phát ra từ băng ghế sau khi anh nhìn thấy đồ ăn nhẹ của bạn mình. Anh đang tự hỏi tại sao chỉ có Dean được ghi tên anh ấy trên hộp. "Mày cũng được 3, mày ăn gian!"

"Làm sao có thể ăn gian được?" Dean hỏi.

"Những người khác chỉ có 2 và hình dạng là trái cây hoặc ớt thông thường, nhưng tại sao chỉ của mày là hình ngôi sao?" Vị phó chủ tịch hét lên vì sự bất công, và đưa tay ra định giật lấy đồ ăn nhẹ của anh.

Dean đóng nắp ngay lập tức khi người bạn ồn ào cố gắng giật ngôi sao của mình và mắng mỏ. "Ngồi yên đi!" giọng nói không còn gay gắt như sáng nay nên Win chỉ cười rồi ngồi lại.

Lạ thật...liệu anh có phải được nạp đủ đường vào máu cho nên tâm trạng tốt hơn không?