Chương 4

Lúc 7 giờ sáng hôm sau, Thẩm Mạn Ngữ thức dậy tự trang điểm cho mình một cách hết sức tinh tế. Sau đó cô mặc bộ quần áo đã chọn sẵn từ tối hôm trước, ngắm mình trong gương rồi hài lòng đi đến chỗ huyền quan, thay giày cao gót và đi ra ngoài.

Cô không hề hay biết rằng mình đã trở thành một ông già biếи ŧɦái, thèm muốn sắc đẹp của cấp dưới trong suy nghĩ của bạn trai cũ.

Thẩm Mạn Ngữ khởi động xe, dựa theo địa chỉ mà ngày hôm qua Du Tử Duyệt đã đưa cho cô, lái xe thẳng đến khu nhà của Phó Tư Nam.

Sau đó cô nhìn thấy Du Tử Duyệt và Phó Tư Nam cùng nhau ra khỏi cửa.

Tâm trạng chỉ trong nháy mắt trở nên âm u.Thẩm Mạn Ngữ nắm thật chặt vô lăng. Thì ra bọn họ đã tiến triển đến mức sống cùng với nhau.

Sau khi Du Tử Duyệt lên xe, cô ấy hết sức phấn khởi chào hỏi cô, “Chào buổi sáng, sếp.” Cô vẫn chưa thể lấy lại được tâm trạng vui vẻ lúc soi gương sáng hôm nay, giọng điệu không mặn không nhạt trả lời, “chào buổi sáng”.

Thẩm Mạn Ngữ im lặng thở dài, thầm mắng bản thân mình không biết tự kiềm chế.

Phó Tư Nam người ta đã sớm buông tay có một cuộc sống tình cảm mới, cô vẫn còn đắm chìm trong dĩ vãng không thể xóa nhòa, sợi tơ trong đáy lòng vẫn còn chưa cắt đứt được, cho nên mỗi một hành động cử chỉ của Phó Tư Nam đều có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cô.

[ Thẩm Mạn Ngữ, anh ta có thế nào thì cũng không còn liên quan đến mày nữa. ]

Thẩm Mạn Ngữ tự nhắc nhở bản thân, sau đó buông lỏng tay, một lần nữa khởi động xe. Chỉ là lúc nắm lấy vô lăng cô vẫn dùng sức đến nỗi ngón tay trắng cả lên.

Cuối cùng cũng là không thể nhịn được nữa, lúc dừng đèn đỏ lần thứ nhất, Thẩm Mạn Ngữ cân nhắc rồi mở miệng, “Chị vừa mới nhìn thấy em và bác sĩ Phó cùng đi chung với nhau, anh ta cũng đi làm vào giờ này à?”

“Chị nói Phó cún hả,”, Du Tử Duyệt nghiêng đầu nhìn cô, “Ô, chị quen lão ta sao?”

“Ừ cuối tuần trước đến bệnh viện kiểm tra, đúng lúc là khám với bác sĩ Phó.”

Ngừng lại một chút, Thẩm Mạn Ngữ lại bổ sung, “Bởi vì bề ngoài anh ta xuất sắc như vậy, cho nên có ấn tượng tương đối tốt, vừa mới liếc mắt đã nhận ra được.”

“Nhưng chị đừng để bề ngoài của lão ta lừa gạt, em nói cho chị biết, bề ngoài của lão phúc hậu và vô hại như thế, thật ra lão xấu xa lắm, đối với ai cũng rất lạnh nhạt, giống như ai cũng thiếu lão 800 vạn vậy!”

Thẩm Mạn Ngữ nghe Du Tử Duyệt kể xấu, tâm trạng lại đột ngột tốt hơn một cách kỳ lạ, cô phì cười một tiếng.

Cô ấy hình dung rất chính xác, cô còn nhớ lúc học năm thứ hai cao trung khi cô ngồi cùng bàn với Phó Tư Nam, giờ chuyển tiết cô cũng kể xấu về hắn như thế với Lâm Thanh Thanh.

“Nói đến lão ta em mới nhớ, sếp à em kể cho chị nghe, tối hôm qua lão quá đáng lắm, châm chọc em, nói sếp của em là một lão già biếи ŧɦái cho nên mới có thể trọng dụng em.”

Thẩm Mạn Ngữ nghẹn lời.

Lão già biếи ŧɦái???

Thẩm Mạn Ngữ nhếch miệng, cười nụ cười thần chết.

Phó Tư Nam tốt nhất là anh nên cầu nguyện, từ nay về sau không có cơ hội gặp lại tôi nữa.

Thẩm Mạn Ngữ đã thành công lên đường cao tốc trước 8 giờ, tránh tình trạng kẹt xe, trước 10 giờ bọn họ đã đến thành phố A.

Chỉ có Trung Tâm Chăm Sóc Sức Khỏe Du Lịch Quốc Tế tại thành phố A mới có thể tiêm vắc-xin phòng bệnh sốt vàng da ở tỉnh G.

Brazil là nơi rất dễ bị nhiễm bệnh sốt vàng da do muỗi đốt, người nước ngoài cần phải tiêm ngừa bệnh sốt vàng da và có giấy chứng nhận đã tiêm phòng thì mới có thể nhập cảnh vào Brazil.

Thẩm Mạn Ngữ mấy năm gần đây cũng đã đến Brazil nhiều lần. Nhưng lần cuối cùng có tiêm vắc xin bệnh sốt vàng da là khi cô đi du lịch nước ngoài vào kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học. Đến bây giờ thì đã qua thời hạn hiệu lực 10 năm.

Quy trình khá nhiều cho nên cần phải xếp hàng, chỉ là ở mỗi một khâu đều có sự quản lý trật tự, nhờ vậy các quá trình nhanh hơn nhiều so với dự tính của Thẩm Mạn Ngữ, chưa đầy 1 giờ đồng hồ thì cô đã nhận được giấy chứng nhận tiêm phòng bệnh sốt vàng da.

Thẩm Mạn Ngữ liền dẫn theo Du Tử Duyệt, đến thăm Văn phòng đại diện của khách hàng Brazil ở thành phố A.

Chiều hôm đó vào khoảng 5:50, hai người Thẩm Mạn Ngữ đã về tới thành phố B. Bộ phận kinh doanh đã bàn bạc quyết định buổi tiệc khao quân sẽ cùng nhau ăn lẩu. Thẩm Mạn Ngữ nghe thấy kết quả của sự bàn bạc này liền lập tức lái xe nhanh hơn một chút.

Khi nghe thấy chữ lẩu cô dường như có thể ngửi được hương vị cay nồng và thơm ngon của nước dùng, sự háo ăn trong người cô đã biến cô thành một tên quái xế.

Cuối cùng vào lúc 6 giờ 15 phút, xe của Thẩm Mạn Ngữ đã đến được nhà hàng. Người của bộ phận kinh doanh đã gọi xong thức ăn, nồi nước lẩu cũng đã được mang lên. Thẩm Mạn Ngữ bảo mọi người cứ nhiệt tình ăn càng nhiều càng tốt, không cần khách sáo với cô.

Chờ sau khi mọi người ăn uống no nê, cô cảm thấy bụng mình vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng lại không muốn xảy ra tình huống xấu hổ, cả một bàn đầy người đều nhìn mình ăn, cho nên vẫy vẫy tay, cho bọn họ đi trước.

Sau khi bọn họ đi hết, Thẩm Mạn Ngữ gọi nhân viên phục vụ tới, thu dọn chén đũa cũ, gọi thêm hoàng hầu và một số món khác.

Sau đó móc di động ra chuẩn bị vừa chơi vừa ăn. Nhưng ấn được vài cái thì màn hình chợt tắt.

Thẩm Mạn Ngữ bi ai phát hiện, điện thoại di động của cô đã hết pin, cục sạc dự phòng cũng đã sử dụng hết trên đường.

Hơn nữa cô không mang tiền mặt.

Sau khi hỏi thăm nhân viên phục vụ có thể cho cô mượn dây sạc điện thoại hay không, thì liền có được câu trả lời phủ định, Thẩm Mạn Ngữ mím môi, phương thức dùng bữa ăn uống thỏa thích vừa rồi lập tức biến thành chia ra từng miếng nhỏ lần lượt đút vào trong miệng.

Hơn nữa lại còn thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía, xem có thể tìm được người quen hay không. Nếu sau khi ăn xong thật sự không thể tìm được một người quen nào, thì cũng chỉ đành chấp nhận mất mặt, đi hỏi mượn điện thoại di động của nhân viên phục vụ, gọi cho cô bạn thân bảo cô ấy đến cứu cô.

Tại một quán thịt nướng bên ngoài cách đó 100m.

Không khí trong phòng quá nóng bức hoàn toàn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của Phó Tư Nam .

Cho đến khi Hoàng Tuấn Sĩ quay trở lại, bưng ly bia trên bàn lên, uống một hớp giải khát, rồi lại vì phải tạ lỗi bỏ cuộc vui giữa chừng, đi đón bạn gái của mình, mà tự phạt thêm 3 ly nữa.

Sau đó anh ta đưa mặt sát vào Phó Tư Nam, vẻ mặt đê tiện cười cười, “Cậu đoán xem tôi vừa mới gặp được ai?”

Phó Tư Nam quay đầu liếc anh ta một cái, ánh mắt viết rõ ràng một dòng chữ chói lọi ‘cậu gặp ai thì liên quan gì tới tôi’.

Hoàng Tuấn Sĩ thấy thế, lại càng hết sức chờ mong sau khi cậu ta nghe được điều này, thì khuôn mặt lạnh lùng kia sẽ rạn nứt như thế nào, do đó giọng điệu càng hưng phấn hơn trước, “Tôi nói cho cậu biết, lúc nãy khi tôi đến nhà hàng lẩu đón bạn gái, thì đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mạn Ngữ ngồi ăn một mình ở đó, lúc đi ra ngoài tôi còn ngoáy lại nhìn xuyên qua cửa kính, cậu biết không, cô ấy vẫn còn ngồi một mình, vừa ăn vừa nhìn khắp bốn phía.”

Đài phát thanh lắm chuyện vừa được mở ra, Hoàng Tuấn Sĩ lập tức nói không ngừng nghỉ, “Tôi đoán là... không biết có phải cô ấy bị cho leo cây rồi hay không, tôi nhìn từ xa xa thấy bộ dạng cô ấy đáng thương lắm, chẳng lẽ… là thất tình sao?!”

Hoàng Tuấn Sĩ nói đến chỗ này, hai mắt nhìn không được lại mở lớn lên, vội vàng quan sát thần sắc Phó Tư Nam, vẻ mặt hứng thú muốn nhìn ra chút cảm xúc xao động nào đó trên khuôn mặt hắn.

Nhưng Phó Tư Nam sau khi nghe anh ta nói xong chỉ hỏi lại, “À, vậy thì có liên quan gì tới tôi?”, vẻ mặt lúc nói chuyện hết sức thờ ơ.

Hoàng Tuấn Sĩ cúi đầu trầm tư, không lý nào, chẳng lẽ hôm đó Phó Tư Nam cố nán lại chờ Thẩm Mạn Ngữ ở bệnh viện, chỉ hoàn toàn là thái độ của một bác sĩ nghiêm túc và trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình sao?

Kết quả là 10 phút sau, Hoàng Tuấn Sĩ đã quên hết toàn bộ chuyện này, tiếp tục cùng những người khác nói năng huyên thuyên trên trời dưới đất.

Phó Tư Nam đứng dậy, “Có một vài số liệu nghiên cứu xảy ra vấn đề, tôi về phòng thí nghiệm xem lại một chút.”

Thẩm Mạn Ngữ đã ăn xong miếng cuối cùng, cô vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa nhìn quanh bốn phía một lần cuối cùng.

Trái tim gần như đã chìm xuống đáy cốc, cô nuốt miếng khoai tây trong miệng xuống, đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý đón nhận ánh mắt nhìn mình kỳ lạ của nhân viên phục vụ khi cô đến mượn điện thoại, tình cờ lại liếc thấy một bóng người quen thuộc.

Thẩm Mạn Ngữ thân thể cứng đờ, dùng một tốc độ cực kỳ thong thả xoay đầu về hướng cửa, thân ảnh xuất hiện một cách rõ ràng và chính xác của người nọ nhắc nhở cô rằng, cô không nhìn lầm... đó là Phó Tư Nam.

Lúc này không ở bệnh viện hắn không mặc áo blouse trắng.

Nhưng thân trên vẫn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng thuần khiết, cài đến tận nút trên cùng,khoảnh khắc khi hắn sải chân bước vào trong nhà hàng, Thẩm Mạn Ngữ lại một lần nữa cảm nhận được sức mê hoặc của nam thần phái khổ tu.

Không, không chỉ có như thế. Giờ phút này Phó Tư Nam đối với Thẩm Mạn Ngữ mà nói, là một vị cứu tinh.

Hắn lại tiếp tục bước về hướng cô, Thẩm Mạn Ngữ cảm thấy người mình đang nhìn thấy là một thiên sứ, trên đầu còn có vầng sáng chói lọi.

Nhưng một khắc trước khi đứng lên, cô đã bình tĩnh trở lại.

Trong đầu cô liên tục hiện lên các chủ đề trên Weibo mà cô đã từng đọc một cách điên cuồng, # lúc xấu hổ nhất lại gặp được bạn trai cũ#.

Tình huống này của cô còn chưa phải là xấu hổ nhất hay sao...

Sáng sớm đã trang điểm tinh xảo, nhưng trải qua một ngày vất vả bôn ba và không khí nóng bức sau khi ăn lẩu, Thẩm Mạn Ngữ tự mình cũng có thể tưởng tượng được ,son phấn trên khuôn mặt mình lúc này có bao nhiêu loang lổ.

Hơn nữa… cô mời người ta dùng bữa mà lại không có tiền trả, còn chưa đủ xấu hổ hay sao...

Hoàn cảnh như vậy nếu chỉ gặp được người yêu cũ thì cũng thôi, cô cũng có thể miễn cưỡng ngẩng đầu ưỡn ngực gió nhẹ mây bay liếc nhìn hắn một cái, làm bộ ra vẻ kiêu ngạo “Nhìn cái gì mà nhìn, bà đây và anh đã quên nhau trong giang hồ”.

Nhưng mà bây giờ cô lại cần phải nhờ người yêu cũ này trả tiền giúp cô, thì trình độ xấu hổ lập tức tăng lên theo cấp số nhân.

Nghĩ như vậy, Thẩm Mạn Ngữ cúi đầu, muốn né tránh ánh mắt Phó Tư Nam.

Cô duỗi tay muốn kéo mũ sau áo lên che đầu, nhưng lại nghĩ đến kiểu tóc và lớp trang điểm trên mặt, cho nên đành cúi đầu, gần như sắp đυ.ng vào cái đĩa.

Khoảng 3 phút sau, Thẩm Mạn Ngữ đánh giá Phó Tư Nam chắc hẳn là đã ngồi ở một bàn nào đó, không còn để ý đến cô nữa mới ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn quanh bốn phía, tránh không nhìn vào ánh mắt Phó Tư Nam.

Sau khi quét qua một vòng không nhìn thấy Phó Tư Nam, Thẩm Mạn Ngữ vừa nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay đầu lại, kết quả phát hiện Phó Tư Nam đang đứng ở phía sau cô.

“Anh anh anh…” Thẩm Mạn Ngữ trong lúc nhất thời không nói nên câu.

Phó Tư Nam phớt lờ phản ứng của cô, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, “Thẩm Mạn Ngữ, em có nhìn thấy Hoàng Tuấn Sĩ không? Anh gọi điện thoại cho cậu ta nhưng không nhấc máy.”

Rồi anh nhìn khắp chung quanh nhà hàng lẩu giống như không tìm được người, trong lúc vô tình nhìn thấy cô cho nên mới đến hỏi một chút xem có nhìn thấy Hoàng Tuấn Sĩ hay không.

“Không có”, Thẩm Mạn Ngữ nghe vậy lắc lắc đầu, “Sao vậy? Anh bị cậu ta cho leo cây à?” Sự bối rối vừa rồi của cô đã biến mất hơn một nửa, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“Có lẽ vậy,” Phó Tư Nam nhẹ giọng đáp, “Không thấy cậu ấy thì thôi, em cứ từ từ ăn, anh về trước.” Phó Tư Nam nói xong liền thong dong xoay người, cất bước chuẩn bị bỏ đi.

Đúng như hắn dự đoán, Thẩm Mạn Ngữ thấy hắn sắp bỏ đi, lập tức duỗi tay kéo tay áo hắn. Khóe môi Phó Tư Nam nhịn không được cong cong, sau đó hắn cố kiềm chế độ cong này, xoay người nhìn bàn tay cô đang kéo ống tay áo mình, nhíu mày nhìn Thẩm Mạn Ngữ.

“À… Nếu anh vẫn còn chưa ăn tối, thì ngồi xuống ăn cùng với em đi, ăn lẩu một người cũng hơi buồn chán.” Trong lúc nói chuyện Thẩm Mạn Ngữ siết chặt tay áo hắn, rất có ý nói “anh không đồng ý thì tôi không buông tay”.

“Vậy em buông ra đi.”

Như vậy có nghĩa là đã đồng ý. Thẩm Mạn Ngữ buông tay áo hắn ra, đưa thực đơn cho hắn gọi món ăn, lại còn tự mình chế nước chấm cho hắn, ân cần đặt xuống trước mặt.

Phó Tư Nam bây giờ chính là túi tiền của cô đấy.

Chỉ cần hắn động đũa, ăn vào miệng, thì cô sẽ có tự tin mở miệng bảo hắn trả tiền.

Dù sao tối hôm qua hắn còn nói mình là lão già biếи ŧɦái. Thẩm Mạn Ngữ nghĩ đến đây, sự cắn rứt lương tâm và cảm giác tội lỗi đang dâng lên trong lòng liền lập tức bị đè nén xuống, lại càng thêm vào hai phần yên tâm.

Trong khi đó Phó Tư Nam nhìn thấy ánh mắt tha thiết mà cô nhìn mình thì khẽ thở dài. Hắn tùy tiện chọn một món rau tần ô, rồi gọi người phục vụ đưa trả thực đơn.

Thực ra dạ dày hắn đã kêu gào trong bất lực, vừa rồi hắn đã ăn rất no ở cửa hàng thịt nướng. Nhưng sau khi món ăn được dọn lên, hắn vẫn rất hợp tác với Thẩm Mạn Ngữ, ăn được hai miếng mới nghe thấy Thẩm Mạn Ngữ mở miệng, “À… Phó Tư Nam, anh có thể trả tiền bữa ăn này không?”

Phó Tư Nam thật ra đã biết Thẩm Mạn Ngữ gặp vấn đề trong việc tính tiền, lúc trước học đại học cô cũng đã từng đi ăn cơm mà quên mang theo tiền, lúc hắn tới cấp cứu nhìn nhìn thấy cô thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn dáo dác xung quanh, sau đó lại cúi đầu chậm rãi ăn từng chút từng chút một.

Lúc đó hắn đã cười nhạo cô rằng chỉ ăn một miếng bánh pudding mà lại luyến tiếc giống y như ăn sơn hào hải vị vậy, lúc đó cô đã trả lời “Anh không hiểu được loại cảm giác xấu hổ đó đâu, thật sự là thấp thỏm giống như đứng đống lửa như ngồi đống than vậy, có cảm giác dường như toàn bộ những người trong tiệm đều biết em không mang tiền và cứ luôn nhìn em vậy, cho nên rất chờ mong một người quen nào đó, giải cứu mình khỏi cảnh ngộ khốn khổ này.”

Hắn ngước mắt nhìn lại Thẩm Mạn Ngữ, liền nghe cô phân trần sau khi đối diện với ánh mắt hắn, “Em biết anh chỉ mới ăn có hai miếng, không phải em muốn gài bẫy anh, chỉ là em không mang theo tiền, điện thoại lại đúng lúc hết pin, nếu không em cũng sẽ không làm phiền anh.”

Ý cô là nếu có điện thoại thì sẽ không làm phiền hắn? Vậy nếu có điện thoại thì cô sẽ gọi cho ai? Đặng Bằng Huyên à?

Sự sung sướиɠ nho nhỏ vừa rồi trong lòng Phó Tư Nam đột nhiên biến mất không còn gì, thay vào đó là một sự bực bội không thể lý giải.

Hắn không khỏi cúi đầu, ánh mắt u ám.

Lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, hắn đặt đũa xuống, vẫn là thái độ nhẹ nhàng kia, nhưng giọng điệu lại có phần cay nghiệt, “Thẩm Mạn Ngữ, có phải em quên, lúc chia tay anh đã nói gì không?”

Nói xong, hắn liền đứng dậy bỏ đi.

Chỉ để lại một mình Thẩm Mạn Ngữ kinh ngạc với cái lẩu sôi sùng sục trước mặt. Không phải lúc nãy là hắn bắt chuyện với cô trước sao?

Thẩm Mạn Ngữ đột nhiên tức giận, không muốn trả tiền thì không trả, sao phải phản ứng như vậy, cô đâu có cố ý xuất hiện trước mặt hắn.

Vừa mới định mở miệng mắng hai câu, liền thấy Phó Tư Nam quay trở lại.

Thẩm Mạn Ngữ nuốt lời mắng vào trong bụng, chỉ thấy hắn đưa cho cô một bộ dây sạc dự phòng, lạnh nhạt nói, “Mượn ở tiệm internet sát vách, dùng xong nhớ trả lại.”

Lại đối diện với bóng lưng của hắn một lần nữa, Thẩm Mạn Ngữ nhịn không được, oán hận thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Đàn ông cún chết tiệt.