Có lẽ cô ta cũng từng muốn tìm người tốt hơn giữa trời cao biển rộng này, nhưng kết quả vẫn là quay về chốn xưa sau chuyến chu du ấy.
Cũng như bản thân cô vậy, trong lòng Tần Xu không hề có cảm giác hụt hẫng. Dù có người này hay không thì tình trạng bây giờ của cô vẫn thế. Từng có lần lầm tưởng Ngôn Hàm gặp chuyện không may, cô mất kiểm soát mà khóc lớn, kết quả là mọi người ai cũng nhận ra tình cảm thầm lặng của cô. Các đồng nghiệp cũng tốt bụng muốn tác hợp, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn duy trì khoảng cách đúng mực, cũng không vì cô mà tỏ vẻ khó chịu, như vậy đã đủ để cô cảm kích rồi. Bây giờ, Tô Nhã đã tới đây, sau này các đồng nghiệp sẽ bớt trêu cô và Ngôn Hàm, như thế cũng tốt.
Lúc tan làm, Chân Noãn được Đàm Ca và Lão Bạch đưa về nhà. Không chỉ vậy, hai người thậm chí còn kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, đến cả cửa sổ và dây điện bếp gas cũng phải kiểm tra lại một lần.
Chân Noãn lấy làm hốt hoảng: “Không cần khoa trương như vậy chứ?”
“Đương nhiên cần.” Lão Bạch nói. “Nếu không, lỡ mà có xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ hối hận chết mất.”
Chân Noãn rất cảm kích, mời hai người uống trà, nhưng họ lại khéo léo từ chối, có lẽ sợ cô căng thẳng hoặc lúng túng cũng nên. Sau đó, họ mau chóng rời đi, trước khi về còn dặn dò cô khóa cửa nẻo cẩn thận.
Đêm nay, Chân Noãn rất an nhàn, vừa nghe nhạc vừa gọi điện cho Thẩm Dực, lăn lộn trên giường một lát rồi ngủ.
Không biết ngủ đến lúc nào, tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Chân Noãn phút chốc choàng tỉnh, trái tim còn đập điên cuồng. Cô lần mò điện thoại rồi bắt máy: “A lô?”
Bên kia ngừng một giây, giọng điệu âm u: “Mau nhìn ra ngoài cửa sổ đi, có thấy một ma nữ tóc dài váy đỏ đang treo cổ kia không?”
Châu Noãn nằm trên giường, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng quay lại nhìn ra cửa sổ. Vầng trăng cong cong treo trên bầu trời cao vợi đang tờ mờ sáng. Cô giơ tay lên xoa gương mặt nóng hổi sau một giấc ngủ dài: “Tiểu Du, lại xảy ra án mạng à?”
“Ồ, không hổ danh là nhân viên pháp y, nghe cuộc gọi giữa khuya mà cũng không sợ, còn định bụng dọa cậu để cậu nâng cao tinh thần nữa chứ!” Quan Tiểu Du có chút tiếc nuối, lại nhanh chóng quay sang nói việc chính. “Số 13, đường Ninh Hạ, quận Giang Thành có người tự sát. Chuẩn bị ra ngoài thôi!”
Chân Noãn mau chóng ngồi dậy, chân còn chưa chạm đất thì điện thoại lại đổ chuông. Cô bắt máy, cất giọng lười nhác mang theo âm mũi dịu dàng, nũng nịu với Quan Tiểu Du: “Ừ, biết rồi mà, lập tức đến ngay!”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền đến giọng nói trầm thấp vẻ khá khó chịu của Ngôn Hàm: “Là tôi.”
Chân Noãn nhất thời kinh hoàng như bị sét đánh, suýt nữa rơi xuống giường. Cô lúng túng cầm chặt điện thoại, vừa ngại ngùng vừa quẫn bách giải thích: “Đội trưởng, em… em cứ nghĩ là Quan Tiểu Du vì cô ấy mới vừa gọi điện cho em.”
“Ồ…” Anh cười rồi nói với giọng bỡn cợt. “Thế mà còn tưởng rằng em xem tôi là bạn trai em rồi chứ!”
“Không phải ạ!” Toàn thân Chân Noãn nóng bừng, xấu hổ sắp khóc.
Nhưng bên đầu kia đã thôi cười, chuyển sang nói chuyện nghiêm túc. “Tôi đang ở khá gần chỗ em, để tôi đưa em đến đó luôn. Em không cần xuống lầu chờ tôi, cho tôi số nhà để tôi đến trước cửa đợi là được.”
Cô báo số nhà rồi cúp điện thoại, ôm mặt lăn một vòng khắp chăn mới vội vã đứng dậy thay quần áo.
Lúc Chân Noãn sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị ra cửa, nhìn qua mắt mèo đã thấy bóng dáng cao ráo, mảnh khảnh của Ngôn Hàm đứng ở bên thang máy đằng xa, đang nghiêng người dựa vào tường hút thuốc lá. Có vẻ như anh đã đợi được một lúc rồi, hẳn là vì không muốn để cô ra cửa ngửi thấy mùi khói thuốc nên mới đứng cách xa như vậy.
Cô vội mở cửa đi ra, hỏi: “Anh chờ lâu rồi ạ?”
“Không.” Anh đáp gọn lỏn, lập tức dụi điếu thuốc vào bàn cát trên thùng rác rồi ấn nút mở thang máy.
Sau khi bước vào, Chân Noãn vô thức lùi vào trong góc, người nép sát vào vách thang máy, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với anh. Ngôn Hàm đã phát hiện ra nhưng không bình luận điều gì.
“Tóc của một trong những kẻ bịt mặt thu được trong phòng graffiti ở 367 đã lấy được DNA rồi, sợi găng tay cũng đang được phân tích, vì vậy cần phải đợi một thời gian nữa.”
“À!”
Manh mối quá ít, cô vội cũng không được. Chân Noãn chậm rãi nhìn anh, xem chừng chắc anh cũng bị gọi dậy khi đang ngủ, trên người mặc chiếc áo cotton màu xanh đậm kiểu cũ, trông khá giống học sinh.
Trên đường lái xe đến hiện trường vụ án, không hiểu sao Chân Noãn chợt nhớ đến đến Tần Xu, vội nói: “Tần Xu đã vẽ ra được phác họa của kẻ tình nghi rồi.”
“Đã biết.” Ngôn Hàm khựng lại rồi nói với vẻ mặt khá tập trung. “Đã tìm được cô gái giúp đỡ anh chàng tự sát ở hồ bơi hôm nọ rồi, cũng chính là nạn nhân lần này.”
Chân Noãn bàng hoàng. Manh mối đột phá chỉ vừa mới được tìm ra thì người bị tình nghi lại chết rồi sao?
“Là tự sát sao?”
“Cảnh sát khu vực bước đầu suy đoán đây là tự sát.”
Tự sát ư? Như vậy, nghi vấn thứ hai mà sáng nay Ngôn Hàm nhắc đến đã có đáp án rồi. Tại sao cô gái kia lại không sợ bị cảnh sát nhìn thấy mặt? Bởi lẽ cô ta đã sớm chuẩn bị tự sát. Nếu thật như thế thì không phải là sợ tội nữa.
Cô vẫn còn nghi ngờ: “Sao lại suy đoán là tự sát ạ?”
“Nghe nói là chết trong phòng kín.”
Phòng kín?
Số 13 đường Ninh Hạ, quận Giang Thành là khu đại học Khoa học và Công nghệ của Dự Thành. Người phát hiện thi thể là một người lao công già. Bà ấy đến vào năm giờ sáng để quét dọn hành lang khu sinh hoạt chung của sinh viên như thường lệ. Lúc đi qua các phòng, bà thoáng trông thấy hình như có một chiếc bóng màu đỏ tươi qua lớp cửa kính của một giảng đường nào đấy. Khi bà quay lại thì phát hiện trong giảng đường tối đen kia là một cô gái tóc dài, mặc chiếc váy dài màu đỏ, mang giày cao gót treo cổ lơ lửng trên không.
Bà lao công sợ đến mức hồn bay phách lạc, thét lên thất thanh gọi bảo vệ đến. Nhưng bảo vệ đang trực phát hiện cửa đã khóa mà anh ta lại không có chìa, nên đành vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lúc Ngôn Hàm đến hiện trường, Tô Nhã cũng đang ở đấy.
“Ồ, đại chuyên gia cũng đến rồi à?”
“Đừng trêu em chứ! Em làm việc hiệu suất cao cũng không được à?” Tô Nhã cắn môi, khẽ lườm anh.
Nếu chờ đến vụ án liên hoàn mới ra tay, cô e là mình sẽ không có bao nhiêu cơ hội hợp tác với anh. Mắt cô tỏa sáng khi trông thấy dáng vẻ hôm nay của Ngôn Hàm. Không biết anh tìm đâu ra chiếc áo phong cách sinh viên thế kia, dường như khí chất sắc bén của anh ngày thường đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Thứ cảm giác ấy khiến cô bất giác nhớ lại nhiều năm về trước.
Chỉ có điều, sau lưng anh thoáng chốc đã ló ra đầu Chân Noãn. Vừa vào phòng, cô đưa đôi mắt trong veo lúng liếng của mình liếc nhìn khắp một vòng rồi lập tức chạy thẳng đến chỗ nạn nhân.
Hắc Tử nhanh chóng tóm tắt tình hình với Ngôn Hàm. Người chết là nghiên cứu sinh của đại học Khoa học và Công nghệ, gần đây đang viết luận văn tốt nghiệp và tìm việc làm. Theo bạn cùng phòng của cô ta cho biết, gia cảnh cô ta không tốt lắm, từ đại học quèn ở tỉnh lẻ thi vào đây học nghiên cứu sinh nên rất cố gắng học hành, tính cách cũng trầm lặng, ít nói. Dáng vẻ không đẹp nên nghe nói vẫn chưa yêu đương gì và liên tục gặp khó khăn khi tìm việc làm. Gần đây, bạn cùng phòng thường hay nghe cô ta than vãn mấy lời đại loại như học hành vô ích hay sống cũng không có ý nghĩa gì, nhưng vì cho rằng đó là lời oán trách bâng quơ nên chỉ an ủi vài câu chứ không hề để tâm.
“Mời chuyên gia phân tích thử cho chúng tôi nghe đi!” Ngôn Hàm nhìn Tô Nhã, nói xong rồi bắt đầu mang găng tay và bao chân.
“Thật ra thì anh cũng nhìn ra được mà.” Tô Nhã lườm anh rồi tự tin nói. “Tình trạng của cô ta rất phổ biến: thuộc dạng chỉ lo học hành, ít giao du với người khác và nội tâm cũng rất mềm yếu, từ bé đã sống ở tỉnh lẻ, nhà không khá giả, bước chân đến thành phố lớn liền gặp phải những bạn học với vẻ ngoài bóng loáng xinh đẹp hay học hành xuất sắc hơn thì càng dễ tự ti. Thứ cảm giác này sẽ khiến cô ta phủ định quan niệm và tình trạng cuộc sống trước đây để rồi trở nên hoang mang và mất phương hướng.
Nhất là khi đối mặt với vấn đề tìm việc làm, cô ta sẽ thấy áp lực tăng lên gấp bội, nhưng lại không có bạn bè và người tin cậy để giải tỏa. Sự cách biệt giữa công sức nhiều năm phấn đấu và hiện thực không tìm được việc làm để cải thiện cuộc sống quá lớn khiến cô ta rất khó chấp nhận và trở nên càng tiêu cực hơn. Lúc này, người bình thường sẽ có hai loại phản ứng: một là, họ sẽ phản kháng và hoàn toàn vứt bỏ tình trạng trước kia, hoặc dũng cảm tiến bước như dòng thác đổ, hoặc lật đổ quan niệm vốn có về giá trị; hai là họ sẽ càng đắm chìm vào thế giới khép kín, nảy sinh khuynh hướng trầm cảm.”
Tô Nhã ung dung nói tiếp: “Tôi cho rằng trong cô ta tồn tại ý định tự sát chủ quan, hơn nữa còn khá hợp lý.”
Người phụ trách trường học đứng bên cạnh lắng nghe vẻ rất khẩn trương. Dạng vụ án tự sát này sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng trường học, nhưng họ lại càng không tài nào chấp nhận được vụ án gϊếŧ người tàn bạo nên chỉ đành gật đầu lia lịa: “Cô chuyên gia nói đúng ạ!”
Ngôn Hàm cũng khẽ gật đầu, thoáng tỏ vẻ đồng ý.
Hắc Tử tiếp tục xâu chuỗi những chi tiết về hiện trường.
Một, lưới chống trộm ở cửa và cửa sổ đều không bị hư hại, cửa sổ không đóng. Lúc cô gái treo cổ, gió bên ngoài vẫn thổi chiếc váy đỏ của cô bay phấp phới, cảnh tượng ấy trông rất ma quái.
Hai, cửa chỉ có thể khóa từ bên trong, bên ngoài nhất định phải dùng chìa mới mở được. Chìa khóa phòng sinh hoạt chung treo trên cổ cô gái chính là của bạn cùng phòng với cô. Bạn cùng phòng là người phụ trách câu lạc bộ “Nữ doanh nghiệp tương lai”, đã xin được nhà trường cấp cho một phòng sinh hoạt, nhưng vì chìa khóa đã bị mất một ngày trước nên cô ấy đành tìm thầy lấy chìa khóa dự bị và chuẩn bị làm một chìa mới. Theo lý thuyết, chìa khóa này chỉ có cô bạn cùng phòng và nạn nhân có, giữa hai người cũng không có kỳ thị hay mâu thuẫn nào. Hơn nữa, cô bạn cùng phòng vẫn luôn ở trong ký túc xá, có quản lý ký túc xá làm chứng. Lúc cảnh sát tìm đến, cô ta bị đánh thức khi còn đang ngủ, sau đó mới lấy chìa khóa của mình từ ngăn kéo ra.
Ba, tuy khu sinh hoạt chung có máy giám sát, nhưng vì buổi tối hành lang tắt đèn nên không thấy được gì cả.
Bốn, không tìm thấy điện thoại của cô ta.
Hắc Tử nói: “Tuy không tìm được điện thoại khiến tôi cảm thấy hơi lạ, nhưng lưới chống trộm không bị hư và không có chìa khóa nên cửa chỉ có thể được mở từ bên trong, có lẽ là cô ta đã tự sát rồi.”
Người phụ trách trường học nói ngay: “Anh cảnh sát nói đúng ạ!”
Ngôn Hàm không lên tiếng, quay đầu nhìn Chân Noãn. Cô đang ngồi xổm trên đất, hoàn toàn không bị xung quanh quấy nhiễu, mang găng tay kiểm tra thi thể nữ nghiên cứu sinh. Cô kẹp máy thu âm vào cổ áo, đang tập trung ghi âm lại bằng giọng thong thả và khẽ khàng: “Vết hoen tử thi ứ đọng ở tay, bụng dưới và chân. Đồng tử vẩn đυ.c. Toàn thân tử thi co cứng. Răng cắn vào đầu lưỡi. Lúc treo cổ, dây thừng siết lại bên dưới yết hầu khiến cuống lưỡi thè ra trước, nếu đè ngạt ở dưới đất thì cuống lưỡi sẽ ép về sau và đầu lưỡi cũng sẽ kéo về phía sau. Thời gian tử vong là hơn năm tiếng trước, tức là khoảng chừng giữa đêm. Trong thời gian cơ bắp bị co cứng, nạn nhân không thể khống chế đại tiểu tiện. Phần đầu và những phần các không có vết thương. Vùng da xung quanh vết thắt cổ hiện lên màu tím bầm, xuất hiện tình trạng tụ máu, tróc da và rướm máu dưới da. Đây là dấu vết do thắt cổ chết khi còn sống, không phải sau khi chết mới treo lên…”
“Vừa mới bảo là tự sát rồi, cô nói như vậy không phải là đang nói thừa sao?” Người phụ trách trường học nghe Chân Noãn nói thế liền bất mãn ngắt lời, sợ cô muốn nói là nạn nhân bị sát hại.
Chân Noãn ngỡ ngàng ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, cắn môi rồi nói như đang biện luận: “Các người nói chuyện của các người, tôi làm việc của tôi.”
Quan Tiểu Du và toàn bộ đồng nghiệp ở hiện trường đều quay đầu lại. Trông thấy Chân Noãn Mèo Con đang ra oai, mắt họ đều ẩn chứa ý cười và sự kinh ngạc, cả Tô Nhã cũng cảm thấy có chút thú vị.
Người phụ trách trường học bẩm sinh không thích “học sinh” không nghe lời, nhìn nét mặt cô non nớt và lại là nữ thì càng không tin tưởng. Vừa định nói gì đó thì Ngôn Hàm đã lập tức nghiêng đầu, không kiên nhẫn: “Lão Bạch, mời người không liên quan ra ngoài.”
“Được rồi, xin đừng phá hỏng hiện trường.” Lão Bạch vốn rất bảo vệ Chân Noãn, đã sớm chờ sếp ra lệnh, lập tức vui mừng đẩy anh ta ra ngoài rồi đóng cửa lại. Anh quay người, giơ ngón cái lên với Chân Noãn: “Mèo Con, phải như vậy!”
Lòng Chân Noãn chợt thấy ấm áp vô cùng khi biết tất cả mọi người đều đang bênh vực mình. Nhưng… Rốt cuộc là ai đã đặt cái biệt danh Mèo Con cho cô thế nhỉ? Nghe chẳng oai chút nào cả. Nghĩ đến biệt danh của Quan Tiểu Du còn được là “Cá Mập” gì đấy, lòng cô bỗng giàn giụa nước mắt.
Cô nhanh chóng tiếp tục tập trung xem xét, Tiểu Tùng bên cạnh thấy hơi lạ: “Cô, thông thường mà nói, người chết do treo cổ thì mặt sẽ bị thâm tím mới phải.”
Chân Noãn giải thích: “Thông thường, khi nạn nhân chết do bị thắt cổ ở phần bên, phần trước hoặc không phải toàn bộ vị trí, tĩnh mạch và động mạch cổ không bị siết chặt, máu chảy lên mặt mới tạo thành ứ đọng, gây ra thâm tím và niêm mạc xuất huyết. Nhưng nếu xuất hiện những trường hợp hiếm gặp như toàn bộ vị trí đều bị siết, dây thừng hoàn toàn siết lấy tĩnh mạch cổ, vì ở cổ đều là động mạch và động mạch đốt sống nên sẽ dẫn đến máu tuần hoàn trên mặt bị dừng lại, gây ra tình trạng thiếu máu khiến mặt trắng bệch.”
Tiểu Tùng vỗ đầu một cái: “Ồ, em nhớ ra rồi, đúng là như vậy.”
Tô Nhã cũng liếc nhìn, phát hiện lúc làm việc, Chân Noãn khác hẳn bình thường. Có lẽ giống như Ngôn Hàm đã nói, cô ấy là pháp y rất chuyên nghiệp.
“Dây thừng siết cổ trong thời gian dài đã tạo thành rãnh cố định, rất sâu và hẹp, đây là do dây mảnh và cứng tạo nên. Đáy rãnh in hằn đường vân của sợi dây.”
Chân Noãn cầm lấy đoạn dây xù xì bên cạnh đầu người chết.
“Giống với sợi dây thừng phát hiện ở hiện trường, dây thừng được thắt vòng đơn kiểu khép kín. Ngoài ra, rãnh siết là chữ Bát điển hình, hình dạng vó ngựa, dưới sâu trên mỏng, là dấu vết để lại khi treo cổ nên loại trừ khả năng nạn nhân bị siết chết dưới đất. Chỉ có một đường rãnh nên cũng loại bỏ khả năng nạn nhân bị treo cổ ở nơi khác rồi mới chuyển đến đây. Phía sau cổ và những bộ phận khác không có dấu vết giằng co, chứng tỏ không phải bị người ta ép buộc.”
Chân Noãn quan sát phân tích có trật tự, đôi mắt chỉ nghiêm túc xem xét tỉ mỉ đã loại bỏ rất nhiều khả năng một cách rõ ràng. Tuy cảnh sát và người bên cạnh vừa nhìn đã cho rằng khả năng tự sát rất lớn, nhưng phải đợi đến khi có cô lên tiếng, cách nói của cô mới khiến người ta thấy an tâm.
Cô rành mạch phiên dịch lại di ngôn trên thân thể của nạn nhân: Không phải bị gϊếŧ chết bằng cách khác rồi mới treo lên, không phải treo cổ ở nơi khác rồi mới chuyển đến, cũng không phải bị người ta siết cổ chết rồi mới treo lên.
Đàm Ca ở bên cạnh thấy cô nói xong liền vỗ tay, giơ ngón cái lên khen ngợi. Tô Nhã cũng có phần thán phục. Cô vẫn luôn cho rằng lĩnh vực chuyên môn phân tích tâm lý và phác họa tội phạm rất thần kỳ và tài giỏi, pháp y chỉ cần xem nạn nhân chết như thế nào là được, việc phá án sẽ giao lại cho cảnh sát hình sự chuyên nghiệp. Lần này thật khiến cô được mở rộng tầm nhìn.
Ngôn Hàm cúi đầu, khẽ giọng nói: “Lần sau còn hỏi anh tại sao phải tuyển cô ấy vào làm nữa không?”
Tô Nhã không lên tiếng.
Thật ra, Ngôn Hàm không hề phỏng vấn Chân Noãn. Khi ấy, anh đi công tác bên ngoài, Trần Phóng gửi đến hai danh sách, tư liệu và đoạn ghi hình phỏng vấn cuối cùng. Biểu hiện của Chân Noãn rất luống cuống, nhưng vì kỹ thuật tốt nên không bị loại bỏ. Nguyên nhân Ngôn Hàm tuyển chọn Chân Noãn rất đơn giản: Bạn gái của Thẩm Dực.
Tiểu Tùng hỏi: “Cô, nói như vậy thì đây là tự sát sao?”
Đến đây, Chân Noãn lại nhíu mày: “Có một điểm rất kỳ lạ.”
“Điểm nào?”
“Dấu vết giãy giụa trên cổ và thân thể quá ít.” Chân Noãn nói. “Trên cổ gần như không có vết ma sát và trầy xước, cũng không có vết dây thừng bị lệch. Sau khi treo cổ, dưới tác dụng của trọng lực, dây thừng sẽ siết chặt khí quản và xương, khiến người ta vô cùng đau đớn. Cho dù đối phương tự sát cũng sẽ vùng vẫy kịch liệt. Hơn nữa…”
Cô nắm lấy rồi kéo nhẹ đế giày cao gót màu đỏ của nạn nhân, chiếc giày hơi rộng liền rơi xuống.
“Sao lúc giãy giụa, đôi giày rộng như vậy không bị rơi ra nhỉ?”
Chân Noãn thong dong nói xong, chợt nhớ đến câu chuyện ma mà Quan Tiểu Du đã kể, nói rằng cô gái mặc váy đỏ và giày cao gót đỏ treo cổ vào mười hai giờ đêm, lòng mang thù hận sẽ biến thành ác quỷ. Cô nhìn chiếc chìa khóa treo bằng sợi dây đỏ trên ngực người chết, không tài nào giải thích được vụ án trong phòng kín này, nhưng thân thể nạn nhân nói cho cô biết: “Lúc cô ấy chết, trong căn phòng kín này nhất định có người.”