Hôm đấy là Valentine.
Một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang vọng, những đóa hoa hồng trắng dưới ánh nến khiến không gian cuốn hút lạ kì. Khánh chủ động gọi đồ uống và món ăn, nở nụ cười khó hiểu trước mặt nhỏ.
Do chưa quen với mùi hương phảng phất của những cây nến thơm nên nhỏ lấy tay dụi mũi, ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt hiếu kì. Tuy nhiên, nhỏ nhận thấy có chút ngượng ngùng khi chạm vào ánh mắt người đối diện.
Phục vụ mang tới những món ăn tây, anh từ tốn rút khăn đặt lên cổ áo, rót rượu, bắt đầu dùng bữa. Thấy vậy con bé cũng làm theo. Trong chiếc áo khoác đồng phục, nó lọt thỏm giữa anh và không gian, có chút ngượng nghịu khi cầm dao và nĩa.
-
Đồ ngốc! Cầm dao bằng tay phải, dùng nĩa giữ lấy miếng thịt và cắt lát để thưởng thức. – Thực ra Khánh muốn con nhỏ đến đây để giới thiệu về cuộc sống hằng ngày của mình và tin rằng nhỏ sẽ biết nó nấu ăn tệ đến mức nào.
-
Em thuận tay trái mà. – Nhỏ vẫn hồn nhiên - Miếng thịt bé xíu xiu mà còn cắt ra nữa à? – Nói rồi nhỏ dùng nĩa cắm xiên qua và cho ngay lên miệng - Còn sống nguyên, nhạt thếch, chả ngon tẹo nào! Ấy, lại cay xè nữa chớ! – Và nhè ra ngay lập tức.
Nhìn nhỏ hấp tấp vơ vội cốc nước uống khiến anh bật cười, tự dưng nhớ đến món thịt mỡ “mặn mà” dạo trước, cả vị ổi ngọt lịm và cảm giác mặn khé cổ của món cà pháo muối. Nhớ đến da diết! Anh ngẩn người nhìn nhỏ một hồi.
-
Tách! – Một ánh sáng phía cửa ra vào lóe lên, theo đó là cánh phóng viên và một đám người theo dõi.
Sự nhạy bén của một ngôi sao cho anh biết mình cần phải rời khỏi nơi này. Sự xuất hiện của Vũ Nam Khánh cùng một cô gái lạ vào ngày lễ tình nhân, cô gái còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông, điều này chắc chắn sẽ gây không ít rắc rối cho nhỏ. Một lần nữa anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ và chạy, chạy thật nhanh như đã từng chạy qua cơn mưa ngày ấy.
*
Họ chính thức hẹn hò từ đó. Một cách bí mật ko ai biết và thậm chí anh cũng chưa từng hỏi tên cô.
Suốt ba năm, họ giấu giếm tình yêu trước công chúng. Anh vì muốn cô được thảnh thơi, tránh xa cánh báo chí nên đôi khi cũng chấp nhận ghép đôi với một ca sĩ, diễn viên mới nổi nào đó giúp họ đánh bóng tên tuổi. Hiển nhiên, trước mặt cô nhóc của mình, anh luôn tự thú.
Những miếng thịt đậm đà gia vị do cô nấu, kể cả hạt sen chưa bóc vỏ mà cô gửi lên, hay có “độc tố” như hột mít rang, anh cũng giành thời gian để trân trọng. Đối với một người lơ đễnh với giá trị của thiên nhiên như anh thì đó là những món quà tuyệt vời nhất. Dù trong Nam hay ra nước ngoài công tác thì chỉ cần nhìn thấy chúng, hình ảnh của ngày hè oi ức miền Bắc đã chầu chực để mở tung trong chớp mắt.
Rồi cái vòng luẩn quẩn của tình yêu cũng chẳng tha cho họ, yêu rồi chia tay, quay lại, yêu, rồi lại chia tay. Hai người khác nhau về mọi thứ, anh ở tầng lớp thượng lưu nào đó lơ lửng trên cao, cô chỉ là một sinh viên có gia đình làm nghề nông là là dưới mặt đất, ranh giới giữa họ trước nay đã được xác định rõ ràng bằng bức tường dày đặc cao chót vót. Những cuộc phỏng vấn đột xuất dần dần thay thế cho việc hẹn hò giữa hai người, tiệc tùng thâu đêm ăn mòn những cú điện thoại tâm tình tới khuya, hương thơm tinh tế từ những giọt nước hoa lấn át mùi rơm rạ cháy trong căn bếp nhỏ, anh xuất hiện bất ngờ trước cuộc đời cô ba năm trước và cũng bất ngờ biến mất khi họ đang đan những ngón tay vào nhau.
Không một ai nói lời chia tay, nhưng cả hai tự mình bỏ quên dòng tin nhắn quan tâm mỗi ngày, lẳng lặng để những lời nói yêu thương ngủ quên trong giấc mơ quá khứ.
Và cho đến một ngày, khi đầu dây bên kia cô chỉ nghe thấy những tiếng tút tút lạnh lùng.
Họ thoát ra khỏi quãng đường chung đôi nhẹ nhàng như dải màu của cầu vồng tan biến giữa trời mây.