Chương 1: Chạm trán
Kétttttttttt........- tiếng bóp thắng, chiếc xe rích lên một tiếng rõ lớn, in hằn trên đường một vệt dài đen của bánh xe. Hàn Nhi dựng xe rồi đi thẳng vào quán bar trước mặt
Vừa đi tới cổng, 2 người dàn ông đô to, mặt bặm trợn khoanh tay nhìn nó từ đầu xuống chân
“Tôi đi giao hàng”
Hàn Nhi giơ một gói hàng nho nhỏ lên, 2 tên kia nhìn nhau rồi gật đầu, tản ra 2 bên cho nó bước vào. Đi thẳng đến căn phòng nhỏ khuất sau quầy bar. Bên trong mờ ảo đến kì lạ, một người con trai ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc nhìn đứa con gái bước vào như nó bằng nửa con mắt. Sau khi cầm “gói hàng” nó đưa, đếm đếm, rồi hắn phì cười
“Chỉ bấy nhiêu thôi à, cô em này, càng để lâu thì tiền lời càng cao đấy nhé”
“Hiện giờ chỉ có bấy nhiêu thôi, kì sau sẽ nhiều hơn, mà anh nên nhớ giao kèo đấy”
Nói xong, Hàn Nhi ngoảnh mặt ra khỏi căn phòng đó, để lại tiếng cười của mấy thằng bặm trợn sau lưng...
Thở cái phào nhẹ người dù số tiền tháng này kiếm được đã đi tong 2/3 vì lí do chuyển nhượng vào cái qán này mất rồi. Nhìn mấy cậu quý tử tiểu thư hay dân chơi vào đây mà Hàn Nhi ngán ngẩm lắc đầu...”Sao cái nơi này có thể tồn tại được vậy nhỉ“...
“Này cô em...” - đang suy nghĩ thì trước mặt nó xuất hiện một tên ở đâu nhảy ra đang cản đường. Nheo mắt nhìn.. có vẻ say lắm rồi
Gạt qua một bên, Hàn Nhi bỏ đi, nhưng đã bị cái tên lúc nãy kéo lại, vịnh tay lên trên vai của nó
“Này cô em, sao....”
“Trông tôi giống cô em của cậu à” - Hàn Nhi xoay người với một tốc độ cực nhanh, vật cho tên đó một đòn ngã nhào xuống đất
Phủi phủi cái vai rồi đi thẳng một nước ra bên ngoài, vì nếu nén thêm vài giây nữa chắc sẽ có chuyện...
“Ax, xe ai để có duyên thế, trày hết xe rồi”
“Gì thế Phong”
“xe con nhỏ nào dô diên, để không ý tứ, trày hết xe anh Phong rồi”
Cả đám đông bu trước cửa quán bar, nơi mà Hàn Nhi để chiếc xe đạp của mình
“Cho qua, làm ơn cho qua.... cảm ơn, tránh đường chút...”- cố gắng lắm nó mới len lỏi vào phía trong, trước cái cảnh 5-6 bu quanh 2 chiếc xe thể thao và phía kia là chiếc xe đạp lật bánh nằm chỏng quẹo phía đối diện
Hàn Nhi tròn mắt, chạy thẳng về chiếc xe đạp nằm đằng kia, dựng lên.. khổ nỗi cái bánh xe cong queo, khiến xe đạp vừa dựng lên lại ngã xuống, nó lại tìm cách dựng lên... Trong con mắt của những tên ăn chơi tại khu sầm uất này, hành động của nó khiến ai cũng phá lên cười
“Hóa ra là xe con nhỏ này” - 1 đứa con gái ăn mặc rất chi là sεメy quàng tay kế bên một thằng con trai nãy giờ miệng cứ nhếch mép cười
“AI...???” - Hàn Nhi cúi gằm mặt, nhìn chiếc xe dưới đất la lớn
“Hô hô, còn lên tiếng được à” - cũng giọng con nhỏ hồi này
Vừa dứt câu, nó đã nhào tới kề mặt sát nhỏ con gái khiến cô ta giật bằn người, bước lùi về sau
“ cô là người làm cho chiếc xe đó thành như vậy sao”
“Ơ....không....” - giọng ngập ngừng, sợ sệt
“Vậy là chủ chiếc xe đang nằm đằng kia?” - nó vẫn sấn tới.
Bọn bảo vệ khu đó đã bắt đầu động thủ nhưng đã bị chặn bởi 3 người con trai đang đứng nhếch mép cuời... 1 nụ cười khinh bỉ
“....k..không...g”
Mắt nó đanh lại, nhưng vẫn sấn tới, định mở miệng hỏi thì.... từ đầu một cánh tay chen ngang giữa khuôn mặt nó với cô gái kia. Nó nhẹ nhàng, ngoáy đầu lên nhìn
“Xe đạp của cô?” - tên đó vừa nói vừa ngoáy đầu về phía chiếc xe đạp
“Chẳng lẽ của anh” - nó lùi về một bước, nhìn chăm chăm vào người đang đứng trước mặt
“Hay đấy” - cái tên nãy giờ cười nhếch mép vừa vỗ tay vừa đi tới - “Chiếc xe.......” - hắn đang đương đương tự đắc mở miệng thì đã bị bàn tay của nó chặn lại
“Im chút” - Hàn Nhi lấy chiếc điện thoại từ trong ballo ra “Ừm, chị đây, chuyện gì vậy nhóc“...”Hahaha, gì chứ, nhóc lo cho chị à? Không sao, không sao, chị không gây sự đâu mà lo, đang về đây“.........đột nhiên trong tiếng điện thoại nó, đầu dây bên kia, một tiếng hét lớn vang lên, sau đó là tiếng khóc thút thít, mặt nó đanh lại, hỏi dồn dập tới tấp trong điện thoại
“Gì thế nhóc, sao thế? có chuyện gì? chuyện gì vậy hả? nói mau lên”..........” Được rồi, ở yên đó, chị về liền” - Hàn Nhi cất điện thoại vào balo, nhìn vô chiếc xe đạp đang nằm chỏng gọng bên đường, nhìn qua mấy tên trước quán bar, nó tức giận sội máu, nhưng đâ không phải lúc đôi co với mấy tên này, coi như bữa nay nó gặp xui đi vậy. Nó ngó nghiêng xung quanh rồi lại bất lực
“Thiệt là... tức chết mà.... “ - Hàn Nhi sắn tay áo, thở hắt một cái, khiêng chiếc xe đạp lên, rồi tức tốc chạy
“Ê, này, tôi còn chưa nói xong”
“ thôi mà anh Phong, lo chi con nhỏ quê mùa đó, chúng ta vào thôi” - 2 đứa con gái 2 bên vừa kéo vừa đẩy hắn vào trong quán bar
Ngòai cổng lúc này chỉ còn 2 người
“Sao thế, không định vào à?”
“Ừm, đột nhiên nhớ là có chuyện, thôi khất bữa nay, nói Dương Phong dùm luôn” - vừa nói, Lạc Thiên quay lưng bấm nút mở cửa xe, rồi lái xe chạy mất hút, để mặc cho thằng bạn phía sau lưng
-----------------------------------------------------
“Mấy cái tên ăn chơi đó, chưa tới tuổi mà dám vào bar, muốn tống hết cả lũ vào trại giáo dưỡng ghê” - Hàn Nhi đứng ngay ngã tư, vừa lầm bầm, vừa nhìn xung quanh, định gửi tạm chiếc xe đạp vào đâu đó, như vậy mới rãnh tay chân mà chạy nhanh về được tới nhà, chứ khiêng cái xe này......
“Tôi 18, vừa đủ tuổi đấy” - từ đâu phía sau lưng nó vụt lên chiếc Ferrari 612 màu đen không mui cực đẹp