Chương 5: Tiến Sĩ Nam

Nàng làm sao không biết rằng mình muốn chiêu mộ Hứa Âm?

Giáo sư Lương cũng kêu lên: "Con thực sự biết tiến sĩ Nam?"

Hứa Âm khẽ mỉm cười: “Nói đến cũng là duyên phận. Mẹ con năm đó giúp đỡ tiến sĩ Nam đi học. Cho nên sau khi tiến sĩ Nam học hành thành đạt, ông ấy đã đến nhà và nói rằng mẹ con là cứu tinh của ông ấy. Những năm này, công ty của nhà con xảy ra vấn đề kỹ thuật nào ông ấy đều hỗ trợ, hẳn là sẽ không cự tuyệt con bất cứ thỉnh cầu gì."

Hứa Nam Ca nhướng mày.

Khi còn bé tại Hứa gia, toàn bộ nhờ Hứa phu nhân chiếu cố cô mới có thể trưởng thành.

Vì vậy, sau khi có được năng lực, cô đã liên lạc với Hứa phu nhân với danh nghĩa "Tiến sĩ Nam", để có lý do báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Hứa phu nhân, cô đã bịa ra thân phận "bảo trợ".

Trong những năm qua, nếu công ty của Hứa phu nhân có vấn đề gì về kỹ thuật, cô sẽ hỗ trợ.

Nhưng cô đã đáp lại yêu cầu của Hứa Âm từ khi nào chứ?

Thật đúng là điêu ngoa.

Giáo sư Lương lại tin vào điều đó, "Tiến sĩ Nam hiện đang làm việc tại trường nào?"

Hứa Âm trả lời: "Con đã hứa với trưởng khoa rằng con sẽ mời Tiến sĩ Nam đến giảng dạy tại trường của chúng ta."

"Quá tốt rồi!" Giáo sư Lương vui mừng khôn xiết, ông nhìn về phía Hứa Nam Ca: "Nam Ca, hướng nghiên cứu của con giống với hướng nghiên cứu của tiến sĩ Nam, khi có thời gian ta sẽ giới thiệu con với ông ấy, nếu tiến sĩ Nam bằng lòng nói giúp có lẽ việc học cao học sẽ còn có hi vọng!”

Hứa Ân làm ra bộ dạng lo lắng: "Lương giáo sư, như vậy có thể chứ? Hoắc gia là người giàu nhất Hải Thành, hàng năm họ đều phân bổ rất nhiều kinh phí nghiên cứu phát triển cho trường chúng ta..."

Giáo sư Lương không coi trọng vấn đề này: “Tiến sĩ Nam hiện tại chạm tay có thể bỏng, ta nghe nói Đại học Harvard và Đại học Oxford ở nước ngoài đã gửi lời mời tới ông ấy. Rất nhiều công ty muốn đầu tư vào ông ấy. Nếu tiến sĩ Nam sẵn lòng ra tay, trường nhất định sẽ chọn tiến sĩ Nam." !"

Hứa Âm giả vờ thở dài: “Nhưng tiến sĩ Nam nhìn chính là mặt mũi của mẹ con, nếu là con, ông ấy nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng Nam Ca lại là con gái ngoài giá thú của cha con, đối lập với mẹ con.... Nam Ca, hay là chị có thể nhờ tiến sĩ Nam giúp em?”

Hứa Nam Ca: "...Không cần."

Hứa Âm lúc này giống như một chú hề.

Khóe môi cong lên, cô nói thẳng với giáo sư Lương: "Giáo sư Lương, không cần làm phiền, người biết con vốn dĩ không muốn học cao học mà."

Giáo sư Lương thần sắc sửng sờ, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Chính ông là người đã phát hiện ra tài năng nghề nghiệp của Hứa Nam Ca và bị ám ảnh bởi nó nên đã mạnh mẽ yêu cầu cô tiếp tục học cao học, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Hốc mắt ông ửng đỏ: “Vậy ta sẽ viết thư giới thiệu việc làm cho em.”

Lý Uyển Như bĩu môi: "Đừng lãng phí công sức, đắc tội với Hoắc tiên sinh mà còn muốn tìm việc ở Hải Thành? Đang nằm mơ à?"

Lương giáo sư tức giận: "Tôi không tin ở Hải Thành có người có thể một tay che trời! Nếu thật sự không tìm được việc làm thì đến làm trợ giảng cho tôi! Tôi muốn em!"



Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng Hứa Nam Ca, cô giải thích: "Giáo sư, giữa tôi và Hoắc tiên sinh chỉ là hiểu lầm thôi, làm sáng tỏ liền không sao, thầy không cần lo lắng."

Lương giáo sư thở dài: "Nếu như con có thể làm rõ sự tình, trở về làm học trò của ta."

Hứa Nam Ca nhìn sư phụ trên mặt tha thiết kì vọng, tiếng nói nhu hòa: "Được, còn trở về."

Đến đại học Hải Thành làm giáo sư cũng không tệ.

Hứa Âm siết chặt ngón tay.

Cô không hiểu tại sao giáo sư Lương chỉ coi trọng Hứa Nam Ca, người có thành tích tầm thường, mặc dù cô mới là học sinh đứng đầu.!

Chẳng lẽ lão sư này bị khuôn mặt của nó mê hoặc?

Hứa Ân rất tức giận,cô ả liếc nhìn Lý Uyển Như, đột nhiên nói: "Nam Ca, em lại chọc tức Hoắc tiên sinh à? Anh ấy đã có gia đình rồi, em làm như vậy thật không tốt..."

Lý Vạn Như quả thực tức giận.

"Ba…!"

Những cái tát lớn vang vọng trong văn phòng.

Hai má Hứa Nam Ca nóng bừng,cô không thể tin nhìn Lý Uyển Như, không ngờ bà lại đột nhiên đánh cô trước mặt giáo sư Lương!

Lý Uyển Như không có nữa phần chột dạ, chỉ về phía mũi cô mắng: “Con khốn này, mấy năm rồi không gặp, ta nghĩ ngươi đã quên nội quy của gia tộc! Lập tức xin lỗi chị của ngươi! Hứa sẽ không bao giờ làm như vậy! Cam đoan sẽ không còn đi gặp nhà họ Hoắc!”

Nhiệt độ trong mắt Hứa Nam Ca dần dần giảm đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Dường như bà không hề để tâm đến lời của cô khi nói "lần cuối cùng" ngày hôm đó, bà vẫn coi cô là cô gái ngu dốt, chấp nhận mọi thứ và tôn trọng Hứa Âm.

Nếu đã không có ý nghĩa thì cũng đừng trách cô không nể mặt mũi...

Hứa Âm ở một bên nhìn, trong lòng cảm thấy đắc ý.

Khi còn bé, Hứa Nam Ca ở trước mặt nàng khúm núm, mắng không nói lại, đánh không đánh trả.

Về sau cô dọn đi, hai người lại gặp nhau ở trường đại học, Hứa Nam Ca tuy trông vẫn tội nghiệp nhưng lại thẳng lưng trước mặt cô.

Đã mấy năm không đánh, cô đã quên mất tôn ti của mình!

Hôm nay hãy để Lý Uyển Như cho cô ghi nhớ thật lâu.

Hứa Ân vừa nghĩ đến đây, liền nhìn thấy Hứa Nam Ca chậm rãi đi tới trước mặt mình, hẳn là chuẩn bị xin lỗi.

Khóe môi Hứa Âm cong lên, nhưng ngay sau đó!



Hứa Nam Ca bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai tay thay phiên nhau đánh thật mạnh vào mặt Hứa Âm!

"Ba…! Ba…!"

Đầu Hứa Âm choáng váng, cô nhất thời bối rối.

Lý Uyển Như gầm lên, xông tới: “Hứa Nam Ca, ngươi sao dám!”

Hứa Nam Ca bỗng nhiên quay đầu lại!

Đôi mắt của cô ấy nham hiểm, và cô ấy trông giống như một tu la từ địa ngục leo lên, toát ra khí chất gϊếŧ người khát máu!

Lý Uyển Như bị bộ dáng của nàng dọa sợ, cứng đờ tại chỗ: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Bạch nhãn lang, ta là mẹ của ngươi, ngươi còn muốn động thủ với ta sao? Đồ bất hiếu!"

"Bà không tốt với tôi, cũng đừng trách tôi bất hiếu với bà!"

Hứa Nam Ca thanh âm lạnh lùng, nói từng chữ một: "Đừng đối với cuộc sống của tôi khoa tay máu chân, nếu bà đối với tôi như thế nào, tôi sẽ báo đáp Hứa Âm gấp đôi!"

Cô thu tầm mắt lại, cúi đầu thật sâu trước giáo sư Lương, "Cảm ơn sự quan tâm của giáo sư trong bốn năm qua. Con sẽ quay lại lần nữa."

Để lại những lời này, cô quay người rời đi không chút do dự.

Mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất trong phòng, Lý Uyển Như mới định thần lại, cô vội vàng chạy tới chỗ Hứa Âm: "Âm Âm, con không sao chứ? Con khốn đó dám đánh con, nó muốn làm phản!"

Hứa Âm sờ lên cái má sưng tấy của mình, tức giận đến toàn thân run lên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Nó lấy đâu ra tự tin?”

Lý Uyển Như sửng sốt: "Chẳng lẽ Hoắc tiên sinh thật sự coi trọng nó sao? Không có khả năng. Nó đã kết hôn rồi. Hoắc tiên sinh sao có thể thích cành liễu gãy..."

Hứa Âm cũng cho rằng như vậy.

Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đã mang lại tai họa cho đất nước và nhân dân của cô, ả ta chợt cảm thấy có chút bất an…

Giáo sư Lương choáng váng trước hàng loạt thay đổi này.

Ông khó tin nhìn Lý Uyển Như, nghe lời nói bẩn thỉu của bà ta, không khỏi nghĩ:

Đây thực sự là mẹ của Hứa Nam Ca? Không phải mẹ của Hứa Âm sao?

Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng Lương giáo sư đột nhiên cảm thấy trước mặt hai người phụ nữ này nhìn có chút giống nhau...

*

Hứa Nam Ca vừa bước ra khỏi cổng trường, Kỷ Minh liền gọi:

"Lão đại, ngươi xem đi! Ta hiểu vì sao Hoắc Bắc Yến tuyên bố đã kết hôn nhưng lại không nhận ra người!"