Chương 22: Bí Mật!!

Hứa Nam Ca hy vọng rằng bà lão sẽ nhớ được một số manh mối quan trọng.

Ví dụ như làm thế nào mà bà lão lại biết cô ấy?

Một ví dụ khác, cô và Hoắc Bắc Yến kết hôn như thế nào?

"Bí mật của bà lão là gì?"

Hứa Nam Ca mong đợi hỏi.

Bà cụ nhỏ thần bí hề hề mở miệng: “Thằng nhãi đó có một nhược điểm thầm kín, bây giờ ta nói cho con biết, nếu nó ức hϊếp con, con nhất định phải phản kích!”

Hứa Nam Ca: “…” Cô kỳ thật cũng không muốn biết.

Nhưng tiểu lão bà lại rất lắm lời: “Đừng nhìn nó bộ dáng rất hung hãn khó đối phó, kỳ thực nó lại sợ mèo.”

Hứa Nam Ca thần sắc thẫn thờ.

Đột nhiên cô nhớ đến một cậu em trai mà cô biết khi còn nhỏ có vẻ sợ mèo...

Nhưng hắn là một đứa trẻ, còn Hoắc Bắc Yến cao 1m88 lại sợ mèo?

Bà lão lại hỏi: “Cháu dâu của bà, cháu thích mèo hay chó?”

"Chó ạ."

Cô từng thích mèo, nhưng em trai cô không thích chúng nên cô cũng không thích chúng nữa.

Hứa Nam Ca rất nhanh liền hiểu vì sao bà lão lại hỏi vấn đề này.

Ngày hôm sau, trên tầng cao nhất của Hoắc thị.

"Gâu! Gâu!" Một con Shiba Inu nhỏ đáng yêu vẫy đuôi và vòng quanh Hứa Nam Ca.

Trợ lý Diệp không nói nên lời: “Việc mà lão phu nhân an bài cho Hứa tiểu thư chính là chăm sóc con chó con này.”

Hoắc Bắc Yến: "..."

Người ta nói rằng khi người già lớn lên sẽ có tâm lý của trẻ con và làm mọi việc theo sở thích của mình.

Nhưng công việc của cô là chăm sóc một con chó...Cái này thực sự quá hoang đường!

Anh ta ra lệnh: “Đưa cô ấy đi… đến bộ phận nghiên cứu và phát triển năng lượng mới để gia nhập đội.”

Đây là chuyện anh ta đã sớm an bài tốt.

Bộ phận nghiên cứu và phát triển năng lượng mới không liên quan đến cốt lõi của tập đoàn, nhưng có liên quan đến sự phát triển của tập đoàn trong tương lai, đem cô ấy đặt ở đó để xem cô ấy sẽ bộc lộ những khuyết điểm gì.

Trợ lý Diệp lập tức gật đầu.

Hứa Nam Ca không để ý tới những sự sắp xếp này, cô bế con chó lên, đi theo Trợ lý Diệp, hỏi: "Nó có tên không?"



Trợ lý Diệp: "Không có, lão phu nhân bảo cô tự mình đặt."

Hứa Nam Ca liếc nhìn Hoắc Bắc Yên sắc mặt khó coi, đột nhiên nhếch môi: "Vậy chúng ta gọi nó là Tiểu Miêu đi."

"Cô muốn một con chó được gọi là mèo con?"

"Không được à?"

"……TẤT NHIÊN ĐƯỢC."



Phòng nghiên cứu và phát triển năng lượng mới nằm trên tầng 38 của Hoắc thị.

Trong thang máy.

Trợ lý Diệp: "Hứa tiểu thư, nhân viên trong bộ phận nghiên cứu của tập đoàn Hoắc thị hầu hết đều là tiến sĩ sinh, thấp nhất là nghiên cứu sinh từ các trường đại học danh tiếng. Cô vẫn là sinh viên đại học đầu tiên! Hãy học tập chăm chỉ cùng các đàn anh ở đây, điều này sẽ tốt cho tương lai của cô. Việc này là do ông chủ đặc biệt sắp xếp cho cô. Tất nhiên, cô không cần phải cảm ơn. Đây là phần thưởng của ông chủ vì đã dỗ dành nãi nãi dành cho cô ~”

Hứa Nam Ca: “…” Kỳ thực cũng không cần thiết.

"Nhân tiện, ông chủ của tôi không muốn mối quan hệ với cô được công khai, để tránh sau khi ly hôn gây ra rắc rối."

Hứa Nam Ca liếc hắn một cái, lười biếng nói: "Ta vừa vặn cũng không muốn gặp phải phiền toái này."

Trợ lý Diệp:?

Người phụ nữ này thực sự không thích có quan hệ với ông chủ?

Anh muốn nói thêm điều gì đó nhưng thang máy đã đến.

Khu nghiên cứu phát triển năng lượng mới được chia thành hai nhóm, một nhóm bên trái và một nhóm bên phải thang máy, khu vực ở giữa là khu vực nghỉ ngơi công cộng.

Hứa Nam Ca vừa ra khỏi thang máy, cô đã nghe thấy vài đồng nghiệp nam đang trò chuyện:

"Nghe nói hôm nay nhóm chúng ta sẽ có một thực tập sinh trẻ đẹp!"

"Oa! Tu viện của chúng ta cuối cùng cũng sắp chào đón một mỹ nhân rồi! Thật tuyệt vời!"

Nhóm thứ hai có người chế nhạo: "Tổ 2 của chúng ta sắp mời tiến sĩ Nam về làm hỗ trợ kỹ thuật. Thực tập sinh mới tốt nghiệp có gì hiếm đâu! Trông cô ta có đẹp đến đâu cũng chỉ dùng làm bình hoa?"

Một đám người bỗng nhiên trừng mắt nhìn hắn, hắn đang định nói thì một giọng mắng mỏ vang lên: "Một đám nam nhân nói chuyện phiếm như phụ nữ là sao? Không làm việc sao?"

Người vừa lên tiếng là Giang Anh Kiều, trưởng nhóm, khoảng 26, 27 tuổi, cao ráo đẹp trai, vẻ mặt nóng nảy và khí chất ngang ngược.

Mọi người lập tức giải tán.

Anh cau mày nhìn Hứa Nam Ca, bất mãn nói: “Trợ lý Diệp, một sinh viên chưa có kinh nghiệm, sao dám tùy tiện đưa cô ấy vào chỗ của tôi?”

Trợ lý Diệp cười xin lỗi nói: "Là ông chủ yêu cầu."

Giang Anh Kiều vẫn không vui, kiêu ngạo nhìn Hứa Nam Ca: "Tôi không quan tâm cô là ai, cô phải tuân theo quy định của tôi khi đến đây! Lần sau không được phép mang chó đi làm!"



Hứa Nam Ca cũng không có giải thích nhiều: "Được."

Giang Anh Kiều sau đó chỉ vào một văn phòng trống làm nơi làm việc của cô.

Đợi sau khi cô rời đi, anh nhìn trợ lý Diệp: “Trợ lý Diệp, đây là lần cuối cùng. Đương nhiên, nếu biểu ca của tôi có năng lực mời tiến sĩ Nam cho tôi, anh ấy có thể cho tôi một trăm tám mươi quan hệ, tôi cũng sẽ không nói gì!"

Thân là họ hàng của Hoắc gia, nhưng anh ấy đã dựa vào chính năng lực của mình để vào Hoắc thị!

Đó là lý do tại sao anh ta ghét vào vì mối quan hệ nhất!



Ngày đầu tiên đi làm của Hứa Nam Ca khá mới mẻ.

Không ai cho cô một công việc, cô cũng rất vui vẻ, tự tại.

Một người tại phòng làm việc chơi với “mèo con” một lúc, vật nhỏ rúc vào góc và ngủ quên dưới nắng.

Sau đó cô mới nhẹ nhàng đứng dậy, đóng cửa văn phòng lại và chuẩn bị đi đến cơ sở dữ liệu của bộ phận nghiên cứu của Tập đoàn Hoắc thị.

Chỉ khi chế tạo được thuốc đặc trị bệnh Alzheimer sức khỏe của bà cụ được cải thiện, bà mới có thể nhớ được bất cứ điều gì, và khi đó bà mới có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cuộc hôn nhân không thể giải thích được của cô với Hoắc Bắc Yến!

Hứa Nam Ca tìm một đồng nghiệp có vẻ lịch sự và sống nội tâm rồi hỏi: "Tôi muốn kiểm tra một số thông tin, làm cách nào để vào phòng cơ sở dữ liệu?"

Mặt đồng nghiệp nam đỏ bừng, đang định cho cô lời khuyên thì có một giọng nói chất vấn vang lên: “Sao cô lại đi tìm cơ sở dữ liệu?”

Hứa Nam Ca quay lại và nhận ra đó là Giang Anh Kiều.

Cô trả lời: "Tôi muốn học tập."

Giang Anh Kiều đột nhiên cười khẩy: "Chỉ dựa vào cô? Mới chỉ là sinh viên đại học có tư cách gì để vào cơ sở dữ liệu? Nó chứa kiến thức kỹ thuật về các vấn đề quốc tế. Cô nên tìm hiểu lý thuyết cơ bản của nhóm chúng tôi trước khi nói chuyện!"

Hứa Nam Ca: "..."

Cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi trực tiếp cho Hoắc Bắc Yến, có đặc quyền tất nhiên phải dùng!

Nhưng trước khi tin nhắn được gửi đi, Giang Anh Kiều đã nói: "Tìm ai cũng vô ích. Tôi không phải là nhân viên để họ tùy tiện thao túng. Một khi đã gia nhập đội của tôi, hãy làm tốt công việc của mình và đừng bỏ chạy. Cô đừng ra vẻ khoe khoang, làm người ta kinh tởm!"

Đồng nghiệp nam lễ phép hơn đột nhiên lên tiếng: “Đội trưởng, cô ấy tốt nghiệp đại học Hải Thành, bảng điểm các môn chuyên môn đều đạt điểm cao…”

Giang Anh Kiều lập tức nói: "Với kiến thức ít ỏi trong sách thì có thể làm được gì? Sinh viên mới ra trường nào mới bắt đầu đi làm, chẳng phải đều là người mới vào nghề sao?!"

Anh thản nhiên nhặt một đống tài liệu trên bàn làm việc của nam đồng nghiệp ném vào người Hứa Hứa Nam: “Đây là dự án năng lượng mới mà nhóm chúng tôi hiện đang thực hiện. Cô có thể hỏi cậu ta nếu xem không hiểu? Người mới cần có dáng vé của người mới!”

Hứa Nam Ca liếc nhìn cuốn sách dự án và nhanh chóng lật nó lại...

Gianh Anh Kiều không nhịn được nói: "Cô lướt nhanh quá rồi đó, cô cho rằng mình là Tiến sĩ Nam! Nếu không hiểu, đừng lãng phí thời gian của mọi người, hãy quay lại văn phòng của cô đi!"

Người ta nói rằng tiến sĩ Nam có khả năng đọc mười dòng một lần và đọc sách rất nhanh.

Hứa Nam Ca nghe vậy, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Ai nói tôi không hiểu?"