Chương 2: Chồng Ơi!

Hứa Âm bối rối không hiểu: “Hoắc Bắc Yến là ai? Hắn rất lợi hại sao?”

Hứa Nam Ca cũng tò mò lắng nghe.

Cô cũng có một số mối quan hệ ở Hải Thành nhưng chưa từng nghe qua cái tên Hoắc Bắc Yến này.

Hứa Văn Tông giải thích: “Con không biết anh ta là chuyện bình thường. Người đàn ông này rất bí ẩn, ngay cả cha cũng chưa từng gặp mặt qua. Anh ta là chú của Hoắc Tử Thần, mới 28 tuổi, đã trở thành người nắm quyền chính thức của nhà họ Hoắc!”

Lý Uyển Như vô thức kêu lên: “Vậy hắn so với Hoắc Tử Thần càng thích hợp với Âm Âm?”

Người nắm quyền tốt hơn nhiều so với cháu trai trực hệ của con trai cả!

Hứa Văn Tông tức giận nói: “Nói bậy bạ gì đó, Hoắc tiên sinh đã kết hôn rồi!”

Hứa Nam Ca nheo mắt lại.

Đã kết hôn….

Nếu người trong giấy đăng kí kết hôn thực sự là anh ta, thì có vẻ như Hoắc Bắc Yến hẳn phải biết chuyện gì đang xảy ra.

Lý Uyển Như cảm thấy thất vọng: “Vợ hắn là ai vậy, lại so với Âm Âm còn có phúc khí.”

Hứa Nam Ca ánh mắt lập tức nhìn thẳng về phía Hứa Văn Tông lại nghe hắn đạo: “Không biết, nghe nói hắn cùng vợ hắn đều không thích xã giao.”

Hứa Văn Tông nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Không biết hôm nay làm sao lại lâm thời tới………..”

Hoắc gia là Hải Thành đệ nhất hào môn, người cầm quyền càng là thân phận tôn quý.

Hứa gia gia thế bất quá chỉ trên mức trung bình, mối hôn sự vốn là Hứa Âm trèo cao Hoắc Tử Thần, người cầm quyền có thể có mặt ở hôn lễ cũng không tồi rồi, một cái lễ đính hơn như thế nào tự mình đến nhà?

Lý Uyển Như lại quả quyết nói: “Nhất định là Âm Âm quá mức ưu tú, được Hoắc gia coi trọng! Âm Âm, chiếc vòng cổ kim cương này không đỡ nổi cảnh tượng này. Hôm nay có một trưởng bối như vậy đến, không bằng tìm một người cao quý đeo vào.

Nàng không thèm nhìn vào giấy kết hôn đưa lại cho Hứa Nam Ca, lo lắng kéo Hứa Âm đi chọn trang sức

Cái bộ dạng này so với Hứa phu nhân vị mẹ ruột kia còn quan tâm hơn.

Hứa Nam Ca trào phúng cười một tiếng.

“Lão gia, người nhà họ Hoắc cũng sắp đến rồi.”

Quản gia nhắc nhở, để Hứa Văn Tông quay người xuống lầu, lướt qua người Hứa Nam Ca bên ngoài thuận miệng hỏi: “Con thật lâu không có về nhà, uống một chén rượu mừng lại đi thôi.”

Hứa Nam Ca thuận thế gật đầu.

Nàng muốn lưu lại nhìn xem Hoắc Bắc Yến đến tột cùng là ai!

Gian phòng bên trong, Lý Uyển như giúp Hứa Âm chọn tốt đồ trang sức, tự mình giúp nàng đeo lên.



Nhìn cô gái trong sáng trước mặt, trong mắt Lý Uyển Như không khỏi vui mừng.

Hơn 20 năm trước, nếu không phải Hứa phu nhân Nam Cảnh Thư xuất hiện, gả cho Hứa Văn Tông chính là bà!

Bà hận Nam Cảnh Thư, cho nên cố tình gây phiền phức khi sinh cùng ngày với cô, đổi hai đứa con trong bệnh viện.

Bây giờ, con gái của bà cuối cùng cũng sẽ kết hôn trong vinh quang, Nam Cảnh Thư sẽ chuẩn bị cho cô một của hồi môn hậu hĩnh!

Nhưng Hứa Nam Ca chỉ có thể không một xu dính túi cưới một tên xã hội đen với tư cách là con gái ngoài giá thú!

Mọi chuyện thay đổi, đây đều là Hứa phu nhân nợ bà!

Dưới lầu.

Hứa Nam Ca uể oải dựa vào bóng tối cạnh cầu thang, nhìn chằm chằm về phía cửa chờ đợi Hoắc gia đến.

Không biết qua bao lâu, bà Hứa được người giúp việc dìu xuống lầu, mặc một bộ sườn xám màu tím, dáng người hơi gầy, toát ra khí chất lạnh lùng.

Người hầu thấp giọng nói: “Phu nhân, sức khỏe của phu nhân không tốt, tốt nhất đừng xuống .”

Hứa phu nhân lắc đầu: “ Không được…..Khụ khụ…..một ngày trọng đại đối với Âm Âm như vậy ………Khụ khụ…..Tôi không thể bỏ lỡ.

Hai người không để ý đến Hứa Nam Ca đi về phía cửa.

Hứa Nam Ca nhìn bóng lưng Hứa phu nhân với ánh mắt ngưỡng mộ.

Thật buồn cười, Hứa phu nhân này vốn hẳn là người có quyền hận nàng nhất, lại là người mà ở Hứa gia này đối xử với cô ấm áp nhất.

Lý Uyển Như hoàn toàn không giống như một người mẹ, khi còn bé thường xuyên cho cô ăn cơm.

Tuổi nhỏ nàng gầy trơ cả xương, vừa học được đi đường, liền đi trong thùng rác tìm thức ăn.

Có một lần bị Hứa phu nhân bắt gặp, hàng ngày bà đều đặn để một ít thức ăn cho cô trong vườn.

Cái này vừa để xuống đã là mười hai năm

Nếu không phải Hứa phu nhân lương thiện, cô hẳn là đã sớm chết đói.

Nhìn Hứa phu nhân bước đi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho của bà, Hứa Nam Ca cau mày lo lắng.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh là Hoắc gia tới!

Hứa Văn Tông cùng Hứa phu nhân nghênh đón ở cửa, hàn huyên vài câu rồi một nhóm người bước vào cửa.

Hứa Nam Ca liếc nhìn Hoắc Bắc Yến.



Có lẽ cảm nhận được sự dò xét của cô, người đàn ông đột nhiên nhìn sang.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt sắc bén của anh khiến Hứa Nam Ca trong long run lên, cô muốn nhìn xem cảm xúc trong mắt anh, nhưng người đàn ông lại thu hồi ánh mắt, quay đi.

Điều này khiến Hứa Nam Ca có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Bộ dạng này của hắn là biết nàng hay không biết nàng?

Hứa Văn Tông cười lấy long: “Hoắc tiên sinh, phu nhân của ngài đâu, không có đi cùng sao?”

Lời này vừa ra, Hứa Nam Ca cảm giác Hoắc Bắc Yến tựa hồ lại liếc nhìn mình một cái, sau đó bình tĩnh nói: “Cô ấy không tiện”.

Mấy người bên cạnh nói chuyện phiếm, bên cạnh hướng phòng khách đi đến.

Hoắc Tử Thần, người bạn học cũ đã theo đuổi nàng bốn năm, đi theo sau các trưởng bối, hắn mặc âu phục so với lúc học đại học hắn thành thục và trầm ổn hơn, hắn không thấy Hứa Nam Ca, mà lơ đãng nói chuyện với Hứa Âm.

Mọi người vây quanh Hoắc Bắc Yến đang ngồi trên ghế chính, bắt đầu thảo luận về cuộc hôn nhân giữ hai người.

Lúc này Hứa Nam Ca mới từ trong bóng tối đi tới.

Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn xem trong phòng khách náo nhiệt.

Cánh tay bỗng nhiên bị người khác níu lại, Lý Uyển Như hạ giọng khiển trách: “Hứa Nam Ca, con còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi đối với Hoắc Tử Thần còn chưa hết hi vọng? Nói cho ngươi biết, nó hiện tại là anh rể của ngươi!”

Hứa Nam Ca thoát khỏi sự lôi kéo của bà, giễu cợt: “Yên tâm, tôi không có hứng thú làm tiểu tam. Là Hứa lão gia kêu tôi ở lại uống rượu mừng.”

Từ khi hiểu chuyện, cô đã gọi Hứa Văn Tông là Hứa lão gia.

Lý Uyển Như tức giận nghiến răng, nghiến lợi: “ Đó là lời nói khách khí của lão gia, ngươi còn tưởng thật? Ta nghĩ ngươi thật sự không biết vị trí của mình trong cái nhà này. Trong trường hợp như hôm nay, ngay cả ta cũng không thể đi làm khó Hứa gia. Ngươi tính làm cho Hứa gia mất mặt hay sao? Ngay bâu giờ lập tức cút cho ta.”

………….Thật là phiền phức!

Hứa Nam Ca không nhịn được nhíu mày, đang muốn nói chuyện, khóe mắt liếc qua lại thoáng nhìn Hoắc Bắc Yến đứng lên, hắn chỉ vào điện thoại, tiếp lấy đi hướng ban công, hẳn là đi nghe điện thoại.

Hứa Nam Ca hai mắt sáng lên, “ Được, tôi đi.”

Thuận miệng qua loa với Lý Uyển Như, cô đi khỏi phòng khách nhưng lại không rời đi, thay đổi phương hướng đi đến ban công.

Lầu một ban công kết nối với bên ngoài tiểu hoa viên.

Hứa Nam Ca vừa mới tới gần, người đàn ông đang nghe điện thoại bỗng cúp điện thoại với vẻ mặt nghiêm nghị và nhìn cô sắc lẻm

Hứa Nam Ca dừng lại.

Đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của anh, cô đột nhiên cong môi, ngập ngừng gọi: “Lão công”