Theo lý thuyết nhân ngư và con người không cùng một loài, như thế nào Trì Ngư làm Hạng Phỉ mà hắn không mang thai... Ừm? Trì Ngư do dự nghĩ.
Trì Ngư cảm nhận được trong bụng Hạng Phỉ truyền đến một loại sinh mệnh rung động nào đó, màu xanh vờn quanh bụng sĩ quan bơi lội từng vòng từng vòng.
Có vẻ cảm nhận được sự dò xét của Trì Ngư, màu xanh lá cây vờn quanh lắc lư về phía Trì Ngư như đang chào hỏi.
Trì Ngư:...
Hạng Phỉ đang ở trên máy chạy bộ, anh hoàn toàn không biết gì về tình trạng sức khỏe của mình.
Màn hình sáng lên, Hạng Phỉ từ trên máy chạy bộ đi xuống, huấn luyện máy chạy bộ với anh mà nói chính là mưa bụi, không chỉ không có mồ hôi mà ngay cả hô hấp cũng không thay đổi.
Đơn thuần để duy trì thể lực của mình không trượt dốc.
Từ khi qua tang sự của Hoàng Đế thì Đại Công Chúa kế vị, cả người Hạng Phỉ đều thoải mái hơn. Anh xin Hoàng Đế đương nhiệm một kỳ nghỉ dài ngày, hiện tại kỳ nghỉ dài đã qua một phần ba, bọn họ cũng vừa mới từ đỉnh tuyết cao nhất Đế Quốc Abbe về.
Núi tuyết quanh năm có tuyết rơi, Trì Ngư với Hạng Phỉ thuê một phòng nhỏ ở phía dưới núi.
Trong phòng nhỏ ấm áp như mùa xuân, thỉnh thoảng Trì Ngư có thể lấy một ít cá từ trong hang băng bên cạnh, làm khẩu phần ăn cho hắn và Hạng Phỉ, Hai ngày sau còn có người cố ý đến đưa vật tư, một người một cá sống vô cùng vui vẻ.
Khụ... Chắc là con của hắn và Hạng Phỉ sinh ra vào lúc đó.
Trì Ngư vừa nghĩ vừa lo lắng trong lòng, không nên đâu...
Một là con người, một là nhân ngư?
Hắn liếc mắt nhìn bụng Hạng Phỉ lại bị anh bắt gặp.
Sĩ quan buông tạp chí trong tay xuống, anh đang đeo một cặp kính gọng vàng, càng có vẻ tao nhã, gọt đi vài phần sắc bén lúc trước, hiện tại giống một thanh kiếm chưa tuốt khỏi vỏ, giấu mũi nhọn của mình ở chỗ sâu.
"Hôm nay anh có chút lạ." Hạng Phỉ chậm rãi mở miệng.
"Phải không?" Trì Ngư tiến đến bên cạnh anh, tay hắn chột dạ túm lấy quần áo, tay kia khoác vai anh, hắn cười nói, "Tự dưng yêu em nhiều thêm chút."
Hạng Phỉ:....
"Trì Ngư, em sởn gai ốc rồi." Hạng Phỉ liếc hắn một cái, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, không nhịn được toát ra rất nhiều bong bóng màu hồng.
Trì Ngư sờ sờ da gà trên cánh tay, thật không giấu giếm, cũng sởn đến hắn.
Nhưng khi cá làm việc trái với lương tâm thì có vẻ đặc biệt chột dạ, vừa mới đối mặt với nghi ngờ của Hạng Phỉ thì mồ hôi lạnh của Trì Ngư đều rơi xuống. Cuối cùng chỉ có thể dùng đầu óc nhanh chóng của mình miễn cưỡng trả lời một đáp án qua loa.
Ah ah ah ah, muốn chết, Trì Ngư nghĩ.
Hắn suy nghĩ cả buổi chiều, một buổi chiều mất hồn mất vía, Hạng Phỉ gọi hắn mấy lần Trì Ngư mới hoàn hồn.
Tay Hạng Phỉ quơ quơ vài cái trước mặt Trì Ngư, ánh mắt Trì Ngư từ xa chuyển hướng về phía anh, còn chớp chớp mấy cái hỏi, "Làm sao thế?"
"Anh lại sao vậy?" Hạng Phỉ chậm rãi buông ly nước trong tay xuống, sóng nước gợn ra những con sóng nhỏ, chiếu rọi đôi mắt đen của anh.
"Ngày mai, lễ hội hoa đăng, có đi không?"
"Đi... chứ?" Đầu tiên Trì Ngư nói một cái đi, sau đó nghĩ lại lễ hội hoa đăng rất nhiều người, không biết tình huống của Hạng Phỉ có thể hay không. Vì thế cứng rắn thêm một cái "chứ."
Mặt Hạng Phỉ đen sì.
Trì Ngư nhìn thấy rõ ràng.
Đứa bé không phải vấn đề của một người mà của hai người. Trì Ngư đột nhiên nghĩ đến, hắn cứ rối rắm tới rối rắm lui sợ Hạng Phỉ không chấp nhận được có ích lợi gì đây? Cuối cùng quyết định có giữ lại sinh mệnh kia hay không phụ thuộc vào Hạng Phỉ.
Sau đó Trì Ngư ngồi xổm xuống, hắn cầm tay Hạng Phỉ, ánh mắt nhìn về phía anh, cùng anh nhìn thẳng.
"Em à, anh nói một điều không thể tin được, em đừng ngạc nhiên quá. Chờ sau khi em nghe xong tin này thì chúng ta lại thương lượng đưa ra quyết định, quyền lựa chọn ở em." Trì Ngư trấn an nắm lấy ngón tay của anh.
Hạng Phỉ còn chưa kịp đáp ứng, hoặc là hỏi Trì Ngư có bao nhiêu khó tin, chợt nghe thấy Trì Ngư mở miệng nói, "Hạng Phỉ, hai chúng ta đã có con."
Trì Ngư nói uyển chuyển, giọng của hắn vẫn ấm áp như trước, giống dương liễu mùa xuân lướt qua mặt sông nổi lên sóng nước. Nhưng trong lòng Hạng Phỉ lại là sóng to gió lớn.
Anh há miệng, không thể tiêu hóa mấy chữ Trì Ngư nói kia, rõ ràng chỉ là một câu mà sao lại tối nghĩa như vậy.
Nhưng Hạng Phỉ rất bình tĩnh nâng ly nước lên, gợn sóng trên mặt chén từng vòng từng vòng, biểu thị nội tâm chủ nhân không bình tĩnh.
Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, hỏi, "Anh vừa nói cái gì vậy? Em không nghe rõ."
Trì Ngư: "Em à, chúng ta có con."
"Choang ——" cái cốc vỡ vụn trên mặt đất.
Hạng Phỉ hỏi: "Con... con ở đâu?"
Anh theo ánh mắt của Trì Ngư nhìn về phía bụng mình.
Ở trong mắt Trì Ngư, hơi thở màu xanh biếc kia như biết một người cha khác của mình biết sự tồn tại của nó, vui vẻ hân hoan, màu xanh biếc lượn lờ vây quanh Hạng Phỉ.
Tay Hạng Phỉ sờ lên bụng mình.
Ngày hôm sau có người mang dụng cụ chuyên dụng vào chỗ ở truyền thuyết của thượng tướng Hạng Phỉ này.
Là truyền thuyết, bởi vì không ai đến đây.
Nhưng bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn, mặc đồng phục của công ty dược phẩm, lắp đặt dụng cụ khách hàng cần xong rồi rời đi mà không chớp mắt.
Hạng Phỉ thay quần áo phòng hộ, hiện tại anh cũng giống Trì Ngư, hoảng hốt của Trì Ngư đã qua nhưng Hạng Phỉ còn chưa. Tối hôm qua hơn nửa đêm, Trì Ngư ôm Hạng Phỉ vốn đã nhắm mắt rơi vào mộng, kết quả Hạng Phỉ đột nhiên mở miệng hỏi, "Là nam hay nữ?"
Trì Ngư: Đừng hỏi, hỏi là sợ hãi.
Hạng Phỉ mở mắt chịu đựng đến hừng đông, Trì Ngư có lòng bảo anh đi ngủ sớm một chút, hát khúc an hồn của nhân ngư cho anh.
Dưới ánh trăng trong vắt, nhân ngư nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu không biết tên, bàn tay vỗ lưng anh từng chút một.
Không thể không nói rất hữu dụng, dưới sự trấn an của Trì Ngư là Hạng Phỉ có thể ngủ mấy tiếng đồng hồ, sau đó buổi sáng vừa mở mắt lại đi hỏi dụng cụ tới chưa.
"Tới rồi. Em ăn trước đi."
Trì Ngư cưỡng chế cho Hạng Phỉ ăn cơm, trong lòng hắn có chút sờ không chắc, xem thái độ của Hạng Phỉ rốt cuộc là muốn hay không muốn.
Trong lòng Trì Ngư như có đáp án, hắn cười cười, vuốt thẳng quần áo Hạng Phỉ cho anh mặc đồ phòng hộ, đây là bước phải tiến vào dụng cụ.
Hạng Phỉ đo hai lần, hai lần đều có dấu hiệu sinh mệnh trong bụng, trên màn hình hiển thị một mảng nho nhỏ, còn nhìn không ra là bộ dáng gì.
Nhưng chỉ cần nhìn cái bóng nhỏ màu đen này, trong lòng Hạng Phỉ đã tràn đầy mềm mại.
Anh cởϊ qυầи áo phòng hộ ra, tâm trạng hiện tại như du khách đã đi qua sa mạc khô cạn, đột nhiên tìm được ốc đảo, ốc đảo cho anh sự thoải mái, bảo vệ anh. Sau đó du khách còn phát hiện ở bên cạnh ốc đảo kèm theo một vườn hoa nhỏ.
Anh không có quan hệ huyết thống với bất cứ ai, được nhận nuôi, đào tạo và trở thành một thanh kiếm của Hoàng Đế, là một khẩu súng từ khi còn nhỏ. Sau khi trưởng thành làm nhiệm vụ trọng thương thì gần như chết, Hạng lão tiên sinh coi việc nhận con nuôi là con của mình, cứu chữa cho anh.
Nhưng Hạng Phỉ vẫn luôn tách biệt với thế giới này, ngay từ đầu anh bị Trì Ngư hấp dẫn cũng tồn tại loại nhân tố đó.
Xem đấy, tôi và anh ấy đều khác loài, anh ấy không giống người thường, tôi cũng vậy.
Nếu đã xác định để lại đứa bé này. Hạng Phỉ với Trì Ngư tự nhiên phải bắt đầu chuẩn bị sớm.
Giữa trưa mặt trời nghiêng về phía tây, trước mặt Hạng Phỉ và Trì Ngư có một tờ giấy, trên đó liệt kê rất nhiều kế hoạch còn băn khoăn.
Huyết mạch của nhân ngư mạnh mẽ, nhưng kết hợp với con người là lần đầu tiên, trong bụng Hạng Phỉ, là trứng hả? Trì Ngư cũng không chắc.
Nhưng điều này không đề cập đến đầu tiên, đầu tiên là bước của cha mẹ, họ cần đi đến bệnh viện trung tâm để kiểm tra. Mấy năm nay Đế Quốc Abbe áp dụng pháp luật, muốn làm cha mẹ, có thể, đi thi, qua là được.
"Kỳ thi của cha mẹ" là một chủ đề lâu dài ở Đế Quốc Abbe, với tỷ lệ vượt qua 15 phần trăm mỗi năm, nhiều bậc cha mẹ vô trách nhiệm muốn có con cái đều bị chặn ngoài cửa.
Bọn họ vừa mắng chửi, vừa vì muốn đạt kỳ thì mà học các loại lớp học thêm.
Mà ngày mai, Trì Ngư và Hạng Phỉ cũng phải tham gia lớp học thêm.
"Yên tâm đi." Hạng Phỉ gõ bút ấn lên tờ giấy trắng tinh, "Mỗi tháng một lần, em đăng ký lớp nuôi dạy con nổi tiếng nhất, sẽ qua." Anh tự tin và sẵn sàng cho giấy chứng nhận đủ điều kiện "kỳ thi cha mẹ" của mình.
Mới làm cha luôn luống cuống tay chân, ngay cả Hạng Phỉ và Trì Ngư cũng không ngoại lệ.
Hạng Phỉ lại xin một kỳ nghỉ dài ngày, khi đối mặt với nghi vấn của Nữ Hoàng thì biểu hiện rất bình tĩnh, "Còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người à."
Nói bậy, rõ ràng là chuẩn bị bắt đầu thế giới ba người.
Lớp học thêm một tháng một lần kết thúc, tuyệt đối Trì Ngư không nghĩ tới, Hạng Phỉ ở phương diện khác biểu hiện thành thạo, tính trước kỹ càng, kết quả ở trong lớp học thêm, người bị giáo viên dùng ánh mắt bất lực nhìn chăm chú cũng là anh.
Anh như lâm vào một loại trạng thái lo âu, Hạng Phỉ có thể viết ra bất cứ công thức sữa bột nào hay những triệu chứng bệnh thường gặp nhất ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Nhưng khi bọn họ chân chính vào thực hành, Hạng Phỉ luống cuống tay chân, hận không thể biến thành Na Tra.
Ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng, hận không thể mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng.
"Trì Ngư, Trì Ngư." Hạng Phỉ ôm một đứa bé mới sinh ba tháng tuổi trong lòng, nó quá chân thực, quả thật giống đứa nhỏ mới sinh, nhìn bề ngoài không có gì khác nhau.
Bây giờ đứa nhỏ mô phỏng kia đang khóc lớn trong lòng Hạng Phỉ, nước mắt chảy dài. Hạng Phỉ luống cuống tay chân vỗ lưng nó, ai biết đứa nhỏ càng khóc càng lớn.
"Làm sao bây giờ?" Anh bối rối nhìn về phía Trì Ngư, động tác không dám dừng lại, còn lắc lắc trên dưới, ai biết căn bản đứa bé không nể mặt.
Trì Ngư thuần thục đón lấy, hắn vươn tay thử nhiệt độ nước trong bình sữa, một tay ôm, một tay pha sữa bột, nhét vào miệng đứa nhỏ, không khóc nữa.
Mà Hạng Phỉ ở một bên, anh thật cẩn thận vươn ngón tay chạm vào gương mặt mềm mại của đứa nhỏ kia.
Trong tháng thứ ba, cuối cùng Hạng Phỉ cũng đã thi thành công "Kỳ thi của cha mẹ" và nhận được chứng chỉ đủ điều kiện.
Tầng cao nhất Đế Quốc Abbe náo loạn như mưa gió, tất cả đều đang quan sát.
Có người nói thượng tướng Hạng Phỉ bị một người phụ nữ giam cầm chuẩn bị kết hôn sinh con.
Một số người nói anh đã từ bỏ thiếu niên làng chài để tìm một người vợ.
Có người nói anh đang diễn câu chuyện bá đạo kiều thê nóng bỏng.
Nhưng đóng cửa biệt thự lại, chỗ này chính là bồng lai tiên cảnh, ai cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.
Cuối cùng huyết mạch nhân ngư vẫn đứng thế thượng phong, Hạng Phỉ mang trong mình một quả trứng.
Hạng Phỉ thường rất khó hình dung loại cảm giác này, có chút kỳ diệu, lại có chút kích động, còn có một chút buồn bã. Anh không biết mình đang nghĩ gì.
Bụng mỗi ngày một lớn lên, Hạng Phỉ rất thích mặc áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng cho dù thể tích trứng có lớn cũng không lớn mãi, ngẫu nhiên đôi khi còn có thể cảm nhận được động thai.
Thật kỳ lạ.
Đặt tên cho trứng trong tháng thứ ba gọi là "Thụy Thụy" đồng âm "Thủy Thủy"
Ở tháng thứ hai Hạng Phỉ rất thích ngủ, cho nên hai người cha không đáng tin cậy tổng hợp lại thành cái tên này.
Đừng nói, còn rất dễ nghe.
Sau khi sinh Thủy Thủy rất ngoan.
Bé là một nhân ngư mắt đen đuôi xanh, mắt theo Hạng Phỉ, đuôi theo Trì Ngư.
Khi được sinh ra là một quả trứng. Hoa văn màu xanh biếc làm Trì Ngư lập tức lâm vào trầm tư, hắn không biết đây là giống ai, thoạt nhìn rất quái dị.
Nhưng nước trong l*иg ấp nhiều lên từng ngày. Cuối cùng khi vỏ bị phá, Trì Ngư nhìn thấy đôi mắt đen và đuôi cá màu xanh.
Cảm thấy mỹ mãn xác định, không sai, đây chính là kết tinh của hắn và Hạng Phỉ.
Thật sự Thủy Thủy rất ngoan, bé sẽ không làm loạn Trì Ngư với Hạng Phỉ, lúc nên ăn thì ăn, lúc nên ngủ thì ngủ, chỉ đơn giản là một đứa trẻ hoàn hảo.
Nhưng bé con quá hoàn mỹ cũng không tốt, bé biểu hiện bộ dáng rất thông minh làm khi Trì Ngư trêu chọc bé không có được cảm giác.
Cha già, thật khó làm.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....17/2/2022#NTT