Trì Ngư hàm chứa ý cười, " Chào ngài, lâu rồi không gặp."
Hắn dựa vào tường, ném điện thoại mới mua của mình cho người đàn ông đang ngồi xổm trong góc, "Hôm nay là lần đầu tiên làm việc mà đã bị bắt" Ý bảo hắn ta rời đi.
Ánh đèn bao phủ trong l*иg đèn màu trắng, một diện tích lớn đổ xuống phía dưới chiếu lên người Trì Ngư, vẻ mặt dịu dàng của hắn đang chờ câu trả lời đối diện.
Bên kia như dừng lại một lát, Trì Ngư xuyên qua điện thoại di động nghe thấy tiếng Hạng Phỉ kéo ghế ra, anh đi vài bước tắt nhạc.
—— Sau đó thật sự yên tĩnh, tiếng ồn ào bên kia của Hạng Phỉ cũng biến mất.
Trì Ngư nghe thấy anh nói, "Ừ, đã lâu không gặp."
Anh nói "Đã lâu không gặp" Nhưng âm thanh nhẹ nhàng như tuyết bị thổi tan, rơi trên mặt đất lập tức tan chảy. Nghe có vẻ như nói, "Em nhớ anh lắm."
Ở trên sân quyền lực không dùng được mấy câu mờ ám đó, chỉ biết nói ra mấy chữ này, nếu không phải tình cảm nồng đậm ẩn nấp bên trong quá nhiều thì ai cũng sẽ cho rằng đây là hàn huyên ân cần hỏi thăm sau bao lâu xa cách.
Có một con sâu bướm trắng đảo quanh ánh đèn, một thiếu niên đeo cặp sách đạp xe vào ngõ nhỏ, bánh xe quay quay trên mặt đất, hắn ta tò mò nhìn Trì Ngư một cái rồi lập tức không có hứng thú ngâm nga hát ca quay đi.
Lại quy về yên tĩnh.
Trì Ngư cong khóe môi, hắn thò tay ra, trong tay nắm một tia sáng tụ cùng một chỗ, Trì Ngư lại nắm bàn tay, nói với Hạng Phỉ, "Lần này anh sẽ không đi nữa."
"Em biết."
"Anh đi hai tháng." Hạng Phỉ lại nói.
"Vậy... Xin em tha thứ cho anh?" Trì Ngư nói, "Lần sau sẽ không."
"Không phải lần sau sẽ không." Hạng Phỉ nghiêm túc chỉ ra, "Là không có lần sau."
"Được." Trì Ngư theo lời Hạng Phỉ nói, "Không có lần sau, ở trên bờ anh chỉ biết một mình em, nhất định mỗi ngày đều dính lấy em, một tấc cũng không rời."
Hạng Phỉ đỏ mặt nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trước mắt anh thật sự hiện ra cảnh tượng như vậy, một tấc cũng không rời, như keo như sơn... Anh tưởng tượng cuộc sống đó nhiều lần một ngày.
"Đúng rồi, anh gửi định vị cho em, Trì Ngư." Bên kia nói, "Em phái người tới tìm anh."
Hạng Phỉ tới gần cửa sổ, nơi anh ở là tầng cao nhất của tòa nhà quân bộ Đế Quốc, từ cửa sổ nhìn qua thấy kiến trúc màu trắng cách tòa nhà không xa là hoàng cung của Đế Quốc Abbe, cao vυ"t rất lớn, trải qua nhiều lần tu sửa thì biến thành một trong những kiến trúc tiêu biểu của Đế Quốc Abbe. Hoàng Đế bị bệnh nặng hôn mê đang ở bên trong kéo dài hơi tàn, bốn người thừa kế còn lại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Hiện tại tạm thời anh không có cách nào thoát thân, rất nhiều người đang nhìn Hạng Phỉ gió thổi cỏ lay. Đây cũng là nguyên nhân anh biết Trì Ngư đi tới Uyển Thành nhưng không lập tức khởi hành tới, mặc dù hiện tại lòng anh nóng như lửa đốt.
Ai ngờ còn chưa đợi anh chủ động liên lạc với Trì Ngư thì hắn đã trước một bước liên lạc với anh.
Trì Ngư gửi vị trí cho Hạng Phỉ, hắn ở tại chỗ không nhúc nhích.
Lỗ tai Trì Ngư lộ ra, là lỗ tai giống con người, duy nhất có chút khác biệt chính là lỗ tai hướng lên trên có một chút nhọn, trên vành tai còn có một nốt ruồi nhỏ. Rõ ràng nghe thấy tiếng rao bán trên đường phố, ngửi thấy mùi thức ăn.
Hắn đeo một cái túi vải, ngồi xổm xuống, chờ người của Hạng Phỉ đến đón hắn đi.
Hắn muốn gớt nước mắt, vừa nãy hắn mới biết được, không có căn cước thì ngay cả khách sạn cũng không thể ở.
Nếu vừa rồi không tìm được Hạng Phỉ thì Trì Ngư còn định đến công viên ở một đêm. Ngày hôm sau sẽ tìm cách.
Cuộc sống không dễ dàng, Trì Ngư thở dài.
Một chiếc xe màu đen khiêm tốn chạy vào con hẻm, cửa xe mở ra, người phụ nữ vừa xuống xe là Trì Ngư có thể nhìn thấy...
Bà chủ tiệm vàng.
Cô vẫn ăn mặc như vừa rồi, giày cao gót màu đen đáp xuống đất, ngón tay trắng nõn đóng cửa xe lại, cười thản nhiên với Trì Ngư, "Trì tiên sinh, thượng tướng bảo tôi tới đón anh."
Trì Ngư ngồi lên ghế sau, tài xế im lặng lái xe, bà chủ ngồi bên kia của hắn, tấm cách âm hạ xuống, trong tay bà chủ lắc quạt, tóc mai tao nhã đoan trang, nói với Trì Ngư "Anh có thể gọi tôi là Từ Hứa."
Trì Ngư dựa vào sau ghế, hắn gật đầu nói, "Có thể gọi tôi là Trì Ngư."
"Đã sớm nghe nói rồi." Từ Hứa mím môi cười, "Tôi đến Uyển Thành là vì chờ ngài, hiện tại coi như đã hoàn thành nhiệm vụ."
Sau khi nhìn thấy Từ Hứa thì Trì Ngư mới hiểu được vì sao khi ở tiệm vàng tầm mắt của cô có rất nhiều quan sát, còn ẩn chứa tò mò.
Lúc Trì Ngư lên xe cho đến bây giờ thì điện thoại không cúp, vẫn nói chuyện, bên kia cũng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xào xạc.
Từ Hứa ở trên xe nhìn thấy, hâm mộ cười nói, "Tình cảm của hai người thật tốt."
"Hẳn là tình cảm của cô và người yêu cũng rất tốt." Trì Ngư nói.
Năng lực đặc thù của Trì Ngư sau khi trưởng thành là cảm nhận được một loại hơi thở ngọt ngào giống như tình yêu nồng nhiệt trên người Từ Hứa, bong bóng màu hồng phấn từ trong lòng cô chui ra, chắc cô và người yêu rất ngọt ngào.
Ánh mắt Từ Hứa dừng ở cảnh tượng ngoài cửa sổ, ánh đèn vụn nhỏ phản chiếu trong mắt cô một ít ánh sáng yếu ớt, trong nháy mắt này Trì Ngư lại cảm nhận được hơi thở chua xót, giống chanh bị nổ tung, vắt ra nước chua lòm.
"Cảm ơn Trì tiên sinh nói rốt." Nếu như vậy thì tốt rồi, Từ Hứa nghĩ.
Bọn họ trở lại tiệm vàng, từ cửa chính đi vào, Từ Hứa dẫn hắn đến sân sau, trong sân sau có hòn non bộ, nước chảy như suối, cô dẫn Trì Ngư đến cửa một gian phòng rồi lùi ra.
Trì Ngư đi vào bên trong là một phòng khách nhỏ, ở giữa không phải sofa với bàn trà mà là một cái bể bơi được đào lên, nước suối từ dưới lòng đất chảy xuôi vào bể, trong suốt thấy đáy.
Hạng Phỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại, hỏi: "Thích không?"
"Thích." Trì Ngư dứt khoát gật gật đầu, hắn cởϊ qυầи áo ra, một giây sau hai chân thẳng tắp biến thành đuôi cá, hắn lười biếng vào trong bể, đuôi cá thoải mái vỗ sóng nước, bọt nước văng ra bên ngoài.
Đuôi cá của hắn đã hoàn toàn thay đổi màu sắc, nếu nói màu đuôi lúc trước thuộc về biển rộng thâm sâu thì hiện tại lại mơ hồ có màu tím lộng lẫy di chuyển, vảy cá trên cánh tay ẩn đi, cánh tay tùy ý chống lên, hắn đặt điện thoại di động ở bên cạnh hồ bơi, ngâm mình trong nước.
Hạng Phỉ rũ mắt, anh ấn một cái nút trên tủ sách, tủ sách từ hai bên mở để lộ phòng nghỉ bên trong.
Chức năng thu âm của điện thoại rất tốt, anh nghe thấy tiếng nước bên kia, còn có tiếng thở dài thỏa mãn của Trì Ngư.
Anh chậm rãi đi vào phòng nghỉ, tủ sách tự động đóng lại, ngoại trừ phòng rửa mặt thì bên trong chỉ bày một cái giường, còn có một tấm gương dán lên tường, vừa vặn đối diện giường. Căn phòng tối tăm không bật đèn.
Trì Ngư đang muốn nói gì đó với Hạng Phỉ lại nghe thấy sĩ quan của hắn nói, "Trì Ngư, em muốn nhìn anh."
"Hả?" Trì Ngư nghi ngờ, "Làm sao để em nhìn anh?"
"Mở video."
Tiếp theo, điện thoại của hắn hiển thị lời mời video từ phía bên kia.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....15/2/2022#NTT