"Tôi muốn giấu em đi." Trong đầu Trì Ngư hiện lên ý nghĩ này, hắn rời khỏi cánh môi mềm mại của con người, giờ phút này, hắn như biến thành một con rắn mềm mại quấn quanh người Hạng Phỉ, hấp thu nhiệt độ cơ thể hơi lạnh trên người anh để an ủi nhiệt độ quá cao của mình.
Một là đòi, hai là cho.
Bầu không khí trong phòng nóng lên, hắn chạm vào nốt ruồi nhạt trên lông mày sĩ quan, lại đi xuống, bàn tay rất nóng, hắn vuốt ve hai má Hạng Phỉ.
Môi của sĩ quan rất đỏ —— Do hắn hôn, cằm cũng đỏ —— Dấu tay hắn vừa ấn ra, lưu lại một ít vết đỏ, còn có hai má, theo lông mày đi xuống dưới, Trì Ngư mờ ám vuốt ve anh, vuốt đến cái cổ yếu ớt.
Khoảng cách hắn nói ra câu kia chỉ là ngắn ngủi một cái chớp mắt, mí mắt Hạng Phỉ run rẩy, "Làm sao có thể... Nhanh như vậy ư?"
"Không vui." Động tác của Trì Ngư cũng không mạnh, nhưng giam cầm Hạng Phỉ ở bên cạnh mình không cách nào nhúc nhích, "Rất nhiều năm rồi đó em."
Hắn nhíu nhíu mày, ánh mắt trong nháy mắt biến thành con ngươi dựng thẳng, lại trong nháy mắt ngắn ngủi biến trở về. Mùi hôi thối trong phòng làm hắn không thích.
Không thể ở đây.
Hắn sẽ đưa người của mình trở lại biển. Mang về giường ấm, nơi quen thuộc nhất, hoàn thành tuổi trưởng thành của riêng mình.
Ánh trăng tan rã dưới từng mảng ánh trăng dịu dàng còn sót lại, nhân ngư ôm bạn đời của mình nhảy xuống biển.
Con người không thể thở trong biển, khi dần dần đi sâu sẽ chịu áp lực ngày càng nặng, nhưng bên cạnh là nhân ngư thì đây không phải vấn đề.
Hạng Phỉ được Trì Ngư ôm vào trong ngực, tốc độ của nhân ngư rất nhanh, hắn lặn xuống, nhiệt độ dưới nước như mang đến cho hắn một chút tỉnh táo, sợi tóc màu bạc của Trì Ngư bay bay phía sau, đuôi cá màu xanh đậm tạm thời còn chưa xuất hiện hiện tượng lột vảy, tầm mắt của hắn xuyên qua tầng tầng sóng nước, đến đích sâu nhất —— Cung điện của nhân ngư.
Hắn cúi đầu, cánh môi kề sát vào con người, lấy không khí cho anh, ham muốn chiếm hữu của nhân ngư lúc này tạm thời được thỏa mãn.
Hắn có biện pháp khác để cho con người vững vàng đi xuống, nhưng Hạng Phỉ là bạn đời của hắn, bạn đời của hắn phải được ôm vào trong ngực, toàn tâm toàn ý dựa vào hắn. Điều này sẽ rất tốt.
Hạng Phỉ nhìn thấy cảnh tượng sâu trong biển hoàng hôn, vô số sinh vật biển khổng lồ né tránh khi bọn họ đi qua, run rẩy thừa nhận uy áp khổng lồ của nhân ngư, san hô rong biển không biết tên đung đưa, gợn sóng lấp lánh.
Lại đi xuống thì càng ngày càng tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có trên người Trì Ngư phát ra ánh sáng yếu ớt, trên người anh xuất hiện một tầng màng nước mỏng manh, vì Hạng Phỉ ngăn cản thế giới áp lực bên ngoài.
Trong lúc bất chợt, ánh sáng trước mặt lớn dần, Hạng Phỉ khó chịu nhắm mắt lại, chờ anh mở mắt ra thì bọn họ đã đến.
Cung điện nhân ngư trắng tinh khôi tráng lệ nguy nga, gạch trắng được lát ở phía dưới, cá màu sắc sặc sỡ bơi tới bơi lui, mà làm Hạng Phỉ kinh ngạc nhất chính là, ở nơi này anh có thể hô hấp.
Nhiệt độ trên người Trì Ngư cao không bình thường, hắn nhẹ giọng nói, "Hạng Phỉ, tôi nóng quá."
Hạng Phỉ ôm lấy hắn. Anh không lảng tránh lời nói của Trì Ngư, ngược lại còn vùi hai má vào bên cổ hắn, mái tóc mềm mại cọ vào yết hầu của Trì Ngư, bọn họ như trưởng thành cùng một chỗ, biến thành cành cây trên một thân cây, chờ đợi nảy mầm sinh trưởng, cuối cùng nở ra hoa tuyệt tình cốc.
Trong hàng trăm năm dài Trì Ngư chưa bao giờ ăn socola, vì vậy hắn phải cẩn thận khi lần đầu tiên ăn socola.
Bước đầu tiên, trước tiên hãy xé lớp vỏ socola ra, thứ không hữu ích ngược lại ngăn cản hắn ăn socola bị Trì Ngư ném xuống đất. Nhiệt độ của hắn là quá nóng, phải cẩn thận cho dù socola sẽ tan chảy, sau tất cả, socola ngâm trong nước ấm sẽ mềm, phàm là thời tiết nóng hơn thì sẽ dính ở khắp mọi nơi.
Hắn rất quý trọng khi ăn socola, ưu điểm lớn nhất của socola trắng chính là ngọt, hắn chọn miếng vừa phải, ngọt mà không ngấy, Trì Ngư thích ăn ngọt nhất.
Sự khác biệt lớn nhất giữa nhân ngư và con người có lẽ chính là cái đuôi cá kia, nhưng ngay cả Hạng Phỉ cũng không nghĩ tới chính là, cư nhiên đuôi Trì Ngư là loại tình huống này.
Nhân ngư trải qua đoạn thời gian dài ở đáy biển không phân biệt được ngày đêm, cũng không phân biệt được thời gian trôi qua, giống như hết thảy đều tĩnh lặng. Hạng Phỉ mông lung mở mắt ra lại phát hiện bọn họ đang ở trước cung điện, sống lưng có ngọc bội, được Trì Ngư bảo vệ trong ngực. Bức tượng nhân ngư thánh thiện và tươi sáng, đôi mắt mỉm cười như đang nhìn chằm chằm vào hắn và Trì Ngư.
Cho dù biết là vật chết nhưng Hạng Phỉ vẫn không nhịn được xấu hổ trong lòng, anh nhắm mắt lại, khóe mắt còn có chút nước mắt, nhân ngư nhẹ nhàng cắn vành tai anh, Trì Ngư nói,"Ngài này, em không chuyên tâm."
"Tôi muốn trừng phạt em."
Màu đuôi Trì Ngư đang thay đổi, trong biển không biết thời gian, hắn chỉ có thể phán đoán là qua vài ngày, cho đến ngày cuối cùng, trên biển bao phủ một tầng mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm ầm vang lên, sóng đánh từng chút từng chút vào mặt biển.
Bầu trời sáng lên hai vầng trăng, một cái là mặt trăng treo trên biển hoàng hôn, được chiếu lên phía trên nhân ngư, còn có một mặt trăng treo trên cung điện nhân ngư, trăng chiếu rọi xuống, Trì Ngư hôn Hạng Phỉ, ánh mắt hắn nhắm lại chảy xuống một viên ngọc duy nhất, dành cho người yêu —— "Nước mắt của thần biển."
Rơi xuống đất thành hình.
Trì Ngư còn thiếu một bước cuối cùng mới có thể biến thành người cá trưởng thành.
•••••
Sắc mặt Lorraine nghiêm trọng, hắn ta lo lắng hỏi binh lính, "Thiếu tướng còn chưa về ư?"
Ngày hôm sau người chuyên gõ cửa phòng thiếu tướng lại phát hiện không có động tĩnh gì, vốn bọn họ tưởng thiếu tướng chưa tỉnh, kết quả đợi đến giữa trưa Lorraine nhận thấy sự việc không thích hợp vội vàng đi vào thì phát hiện gian phòng trống không, cửa sổ mở rộng, trên bàn còn có một tờ giấy bị sách đè lại [Không sao, đợi về]
Kiểu chữ phóng khoáng, đến cuối cùng còn trực tiếp vạch qua tờ giấy, có thể nhìn ra được trước khi đi thiếu tướng rất gấp. Trong lòng Lorraine lo lắng, không biết thiếu tướng đi đâu, lấy cớ với bên ngoài là thiếu tướng bị tấn công đang dưỡng thương, hết thảy vẫn như thường, nhưng thiếu tướng... Nếu ngài không về thì tôi cũng không kiên trì được nữa, hắn ta lẩm bẩm nói.
Đã là ngày thứ ba.
Hắn ta nhìn về phía bầu trời mưa gió biến ảo bên ngoài, mây đen âm u dày đặc, trong lòng hắn ta vẫn đè nén một tảng đá nặng trịch, một ngày thiếu tướng không trở về là một ngày hắn ta không thể an tâm.
Dụng cụ mã hóa bị người ta xem nhẹ trong phòng thí nghiệm vang lên tích tích, tin tức Hạng Phỉ có gian dối làm Nhị Hoàng Tử bồi hồi vẫn luôn không thể phát ra rốt cuộc đột phá một lỗ hổng ở biển hoàng hôn, truyền đến hoàng cung Đế Quốc Abbe.
Trước khi đi, Trì Ngư tỉnh táo lại, qua ba ngày chuyển tiếp thì ngẫu nhiên Hạng Phỉ ăn chút thức ăn cần thiết, thời gian còn lại đều ở cùng hắn để vượt qua, hắn mang theo Hạng Phỉ tham quan cung điện của nhân ngư "Đây là nhà của tôi."
Hắn cọ cọ hai má Hạng Phỉ, có chút đau lòng ôm anh, không cho Hạng Phỉ đi đường.
Châu báu bên trong đủ để cho bất kỳ một con người nào đều trợn mắt cứng lưỡi, đây là một khoản tài phú ngập trời, nhưng Hạng Phỉ chỉ nhìn thoáng qua đã quay đầu đánh giá bức bích họa duyên dáng trên vách tường.
Vẫn là hình ảnh tương tự, nhân ngư được thờ cao trên điện. Hạng Phỉ tò mò sờ lên, điêu khắc nổi lồi lõm hiện ra trên đầu ngón tay anh, Trì Ngư tỉ mỉ đánh giá sau đó đột nhiên mở miệng nói, "Tế đàn này ở phía sau cung điện nhân ngư, nếu có cơ hội thì tôi dẫn em đi thử xem."
Hắn nói là "Dẫn em đi thử xem", trong đó ẩn chứa ý tứ không cần nói cũng biết, thế cho nên Hạng Phỉ theo bản năng xem nhẹ "nếu có cơ hội" ở phía trước.
Anh mím môi, tiếp tục nhìn bức bích họa thần kỳ, không để ý tới Trì Ngư
Tính toán cơ hội cái gì? Trì Ngư thở dài, thời gian để lại cho hắn và Hạng Phỉ không còn nhiều.
Hắn tiếp tục dẫn Hạng Phỉ tham quan, bỏ qua đau đớn nóng rát ở đuôi cá, lắc lư như thường. Điểm dừng chân cuối cùng là kho tàng ngầm của nhân ngư. Đi vào trong hang, trên mặt đất có một cái trống nhỏ khiến Hạng Phỉ chú ý, Trì Ngư giải thích, "Cái này có thể là đồ chơi của nhân ngư nhỏ ở đây."
Hắn nhặt trống lên đưa cho Hạng Phỉ.
Trống phát ra âm thanh "leng keng", mà điều khiến Hạng Phỉ chú ý nhất chính là một dấu răng phía trên.
Bị một nhân ngư nhỏ cắn.
Trên tay cầm khắc hai chữ, ký tự phức tạp có thể là tên gì đó, Hạng Phỉ đưa cho Trì Ngư "Trên đây viết chữ gì thế?"
Trì Ngư cầm lấy nhìn, im lặng. Hai chữ "Trì Ngư" ở trên, dùng ngôn ngữ đặc thù của tộc nhân ngư khắc ra.
"Không phải là của anh chứ?" Hạng Phỉ nhếch khóe môi, nhìn sắc mặt không phủ nhận của Trì Ngư, anh lấy lại từ trong tay hắn rồi lắc lắc, tiếng leng keng vang lên trong hang.
"Chính là của tôi." Trì Ngư nói, "Chắc đã rất lâu rồi, khi còn bé, không nghĩ tới nó quý giá như vậy."
Còn cố ý đặt ở trong kho báu nhân ngư làm đồ sưu tầm.
Tất cả cảnh tượng đều xem xong, Trì Ngư đưa Hạng Phỉ về tàu, anh dùng quần áo che kín thân thể, tất cả đều là vết đỏ ám muội Trì Ngư làm ra trong cung điện.
Mỗi lần đuôi cá của hắn lay động đều giống như thủy tinh cắt qua, mặt biển âm trầm như tùy thời chuẩn bị đổ sập, khóe môi Trì Ngư hơi nhướn lên, hắn nói về phía Hạng Phỉ nói, "Xin nghỉ với em."
"Cái gì nghỉ?" Hạng Phỉ nghi ngờ hỏi.
"Tôi cách tuổi trưởng thành còn kém một bước cuối cùng, cần thời gian rất dài." Trì Ngư nhẹ nhàng xoa khóe môi anh, nhịn xuống đau đớn, làm ra thoải mái nói, "Phải biến mất một thời gian."
"Vậy tôi chờ anh."
"Không, em phải trở về." Trì Ngư sờ sờ sợi tóc của Hạng Phỉ, người này có thể làm mềm mại đến lòng hắn, "Em thuộc về đất liền, Hạng Phỉ."
Hạng Phỉ mím môi, anh ngước mắt nhìn Trì Ngư "Vậy còn anh thì sao?"
"Chờ vượt qua tuổi trưởng thành thì tôi sẽ đi tìm em." Móng tay bén nhọn của nhân ngư thò ra, hắn rạch một phát về phía cổ tay mình.
Chờ Hạng Phỉ đè tay hắn lại đã muộn, máu màu xanh rơi xuống, văng trên mặt đất thành hoa máu rực rỡ.
"Anh làm gì vậy Trì Ngư?" Hạng Phỉ vừa sợ vừa giận, "Tôi tìm băng cho anh."
"Máu của tôi có thể giúp con người kéo dài tuổi thọ, Hạng Phỉ." Trì Ngư nói "Tạm thời dùng máu là em có thể giao kết quả công việc."
Hạng Phỉ sững sờ nhìn hắn.
Cảnh cuối cùng giống như một kết thúc phim đau buồn, Trì Ngư thay anh làm hết mọi chuyện, bên cạnh đèn bàn nhân ngư nhỏ trên bàn gỗ có một cái bình thủy tinh trong suốt, màu xanh lấp lánh bên trong.
Bởi vì đau đớn mà khuôn mặt hắn tái nhợt giương lên một nụ cười, cuối cùng hôn lên nốt ruồi trên lông mày Hạng Phỉ, "Nhất định em phải chờ anh." Bóng dáng nhân ngư dần biến mất.
Vô số quái vật biển đẩy con tàu tự do hai tháng này về phía lối ra, tất cả binh sĩ tỏ ra phấn khích, họ có thể về nhà.
Chỉ có Hạng Phỉ nắm chặt vảy trong tay không nói một lời, đó là vảy quan trọng nhất trên người Trì Ngư, móng tay nhân ngư dùng sức khắc một dòng chữ nho nhỏ. [Hạng Phỉ, tương lai của em đều phải liên quan đến anh.]
Vốn hắn định viết "Anh muốn giấu em", suy nghĩ lại vẫn trịnh trọng khắc một câu khác. Như vậy có vẻ mình không bá đạo như thế, nhân ngư nghĩ.
Rốt cuộc tàu rời khỏi khu vực biển hoàng hôn, chạy tới vị trí Đế Quốc con người, Trì Ngư yên tâm nhắm mắt lại.
Uy áp của hắn trong nháy mắt tản mát ra ngoài, đuôi cá dần dần chuyển hóa thành một màu sắc khác, vảy cá rụng ra, lần thứ hai sinh trưởng. Sấm sét giáng xuống, mặt biển nâng lên sóng biển thật lớn, cuối cùng một nhân ngư trưởng thành cũng đến, tất cả sức mạnh của tộc nhân ngư đè lên người hắn, ngoại trừ hắn ra tất cả sinh vật như bị triệu hoán rồi lâm vào ngủ say.
Không có con người nào có thể sống sót trong biển hoàng hôn vào lúc này. Biển hoàng hôn, đóng.
Ở nơi Trì Ngư rơi xuống, cách đó không xa có một viên ngọc màu xanh đậm lẳng lặng lóe ra ánh sáng, là "nước mắt thần biển." Nhưng không phải "nước mắt thần biển" của Trì Ngư.
Viên của hắn ở trên cánh tay sĩ quan hắn yêu quý để bảo vệ anh.
Đúng vậy, Trì Ngư đã thay đổi hai viên ngọc.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....14/2/2022#NTT