Chương 80: Kịch bản

Edit by tytydauphu on truyenhdt.com

Giọng Vệ Thời trầm khàn, mang theo hormone xâm lược mạnh mẽ, giống như lưỡi dao được tưới qua rượu mạnh.

Lưỡi dao còn lạnh lùng đặt ở nơi yếu hại nhất của Vu Cẩn.

Vu Cẩn bỗng hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, liều chết phát ra âm thanh biện giải:

"Hic!"

Vệ Thời: "......"

Vu Cẩn khó thở, lúc nấc lên không khống chế được cọ lên trên một chút, giống như mèo con vô thức cọ cọ lòng bàn tay của người đàn ông để lấy lòng, nấc xong một cái lại đáng thương lùi về.

Hầu kết của Vệ Thời khẽ nhúc nhích.

Gió núi thoang thoảng trong nắng, lọn tóc mềm của thiếu niên khổ sở đến mức muốn nằm rạp xuống, được Vệ Thời vuốt cũng không dám làm bậy.

Đầu hỏng rồi!

Mày với lão đại không thể...... Đó là đại ca của mày!

Còn học nhìn lén đại ca! Còn bị đại ca phát hiện! Tiểu đệ cũng sắp không được làm nữa rồi! A a a a!!!

Dưới bàn tay khô ráo của người đàn ông, Vu Cẩn tuyệt vọng tự mình phê bình:

"Hic! Hic...... Hic......Hic! Hic!!!"

Không thể dừng nổi.

Vệ Thời nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, nói: "Không thích chương trình giao lưu?"

Vu Cẩn lắc lắc đầu.

Vệ Thời: "Không thích làm đại diện?"

Vu Cẩn tiếp tục lắc đầu như trống bỏi.

Vệ Thời gằn từng chữ một: "Tôi bắt nạt em?"

Vu Cẩn ngẩn ngơ.

Vệ Thời nhướng mày, thỏ con trước mặt rõ ràng đã bị dọa choáng váng, không biết linh kiện nào bị hỏng.

Anh lục lại trí nhớ. 《 Yêu đương với idol nổi tiếng 》, nhà xuất bản Phù Không Thành, chương 9 chính văn -- phải dùng sự ôn nhu để bao dung cho điểm chưa tốt của người yêu, âu yếm người ấy, cảm hóa người ấy.

"Lại đây." Giọng người đàn ông trầm thấp, bàn tay thô ráp vuốt ve từ mái tóc mềm xuống chiếc cổ yếu ớt của thiếu niên, đè lên vết cắn đã không còn nữa.

Mỗi nơi đi qua, làn da mỏng manh bị trêu chọc đến ửng hồng.

Vệ Thời nắm rõ kết cấu cơ thể con người như lòng bàn tay, chỉ với hai ngón tay đã cố định ánh mắt đang ngó loạn của Vu Cẩn, khuỷu tay kiên cố như đúc từ đồng, buộc thiếu niên phải nhìn mình.

Vu Cẩn không có sức để phản kháng, hấp tấp lao vào anh mắt của người đàn ông.

Rõ ràng khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng nơi được bàn tay vuốt ve lại dịu dàng khó cưỡng lại.

Trong một khoảnh khắc, Vu Cẩn thậm chí còn nghĩ rằng đại ca sẽ cúi đầu hôn mình --

Vu Cẩn ngừng thở, đồng thời nhanh chóng trói não thật chặt.

Mày mày mày không biết xấu hổ! Coi sự quan tâm của đại ca thành...... thành......

Ánh mắt Vệ Thời sâu thẳm không ánh sáng, che đậy cảm xúc hỗn loạn bên trong. Thỏ con trước mặt giống như bị bắt nạt, suýt nữa anh không kìm chế được cúi xuống hôn đến khi nào cậu chịu phục mới thôi. Muốn ăn vào bụng, lạnh lùng nhìn cậu mềm nhũn khóc chít chít xin tha, rồi lật người lại mà xâm nhập, đến khi từ trong ra ngoài đều được đánh dấu.

Trong lòng Vu Cẩn cũng đang nổi bão, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra tương lai của bản thân -- bị lão đại phát hiện ra tâm tư xấu xa, bị lão đại đánh tơi bời, bị lão đại ném xuống vực ở Phù Không Thành làm phân bón, nhiều năm sau Tóc đỏ sẽ cầm một đóa cúc trắng đến cúng tế, Vu à sao cậu lại thích ngườ không nên thích.....

Vu Cẩn phát ra âm thanh tuyệt vọng lần thứ 2: "Hic!"

Ái muội tan thành mây khói.

Vệ Thời vỗ vỗ lưng Vu Cẩn, cuối cùng cũng ngừng nấc.

Vệ Thời: "Không quen sao?"

Vu Cẩn: "Không, không phải!" Chỉ là hơi thân cận quá......

Vệ Thời ừ một tiếng: "Vậy từ giờ tập quen đi."

Vu Cẩn gật đầu như gà mổ thóc, cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó, nhưng có lẽ là quá căng thẳng nên chỉ có thể tiếp tục gật đầu gật đầu.

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối của hai người đồng thời sáng lên.

Thừa dịp lão đại cúi đầu, Vu Cẩn lén lút nhìn gương mặt nghiêng của anh, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

Thời gian nghỉ giữa tiết 1 buổi chiều vừa hết, bởi vì thầy dạy lý thuyết vắng mặt nên đám thực tập sinh cơ bản ở trạng thái nuôi thả.

Tiếng người ồn ào dưới sườn núi, Caesar không biết lấy đâu ra quả bóng. Một đám người chơi đá bóng trên mặt cỏ lầy lội, trên gương mặt là nụ cười không khác Nhị Ngốc Crowson là mấy.

Edit by tytydauphu on truyenhdt.com

Trong studio mini, màn xanh và camera đều được chuẩn bị ổn thoả, Ứng Tương Tương đóng cửa sổ lại, cười tủm tỉm nhìn hai thực tập sinh được triệu tập đến đây.

Trong studio còn có nhà tài trợ quảng cáo, nhân viên được chỉ định của khoa học kỹ thuật Bắc Tinh đang nói chuyện với PD.

Màn hình ảo mở ra, 《

Kịch bản quảng cáo khoang cứu nạn sang trọng dành cho hai người của Khoa học kỹ thuật Bắc Tinh 》 chiếu ở giữa không trung.

Ứng Tương Tương đón hai người ngồi xuống, cầm kịch bản phân cảnh bắt đầu hướng dẫn: "Quảng cáo sẽ phát hành sau 1 tuần, còn phải hậu kỳ nên chúng ta cần quay nhanh. Cốt truyện rất đơn giản, rập khuôn phim Titanic, Vệ tuyển thủ gặp nạn trên biển, nhường khoang cứu nạn duy nhất cho Tiểu Vu. À, Tiểu Vu có rất ít lời thoại chỉ cần hét không muốn không muốn là được."

Vu Cẩn: "......"

Ứng Tương Tương giải thích chi tiết: "Lúc đó sẽ quay đặc tả Tiểu Vu, nhà tài trợ yêu cầu thể hiện được cảm xúc bùng nổ "say đắm, lâm li, cảm động lòng người", chủ yếu thông qua biểu cảm vi mô, ánh mắt và chuyển động cơ thể. Tiểu Vu, nhiệm vụ của cậu tương đối khó."

Sau chương trình giao lưu, Vu Cẩn là diễn viên chính được nhà tài trợ chỉ đích danh. Theo cách nói của kim chủ thì, với gương mặt như thế này, dù có ngây ngốc bất động cúng khiến cả đống người xem dán mắt vào quảng cáo không đổi kênh -- nhưng vẫn cần diễn tượng trưng một chút.

Ứng Tương Tương tiếp tục: "Cuối cùng Tiểu Vu mở khoang, phát hiện là khoang sang trọng dành cho 2 người! Vì thế cậu và tuyển thủ Vệ dựa vào nhau thật hạnh phúc, ống kính xa dần, kết thúc. Còn vấn đề gì không?"

Vu Cẩn hoảng hốt vâng một tiếng, trong đầu đã thành hồ nhão, vành tai đỏ ửng.

Biểu tình của Vệ Thời lãnh đạm, không ý kiến.

Ứng Tương Tương nhìn Vu Cẩn, cười xinh đẹp: "Vậy bắt đầu từ Tiểu Vu nhé."

Lời thoại khá đơn giản, chỉ có vài câu ít ỏi. Vu Cẩn nhìn lướt qua rồi ra hiệu mình đã thuộc, nhìn cố vấn Ứng Tương Tương thâm tình: "Không, anh đi trước......"

Ứng Tương Tương gõ bàn: "Tiểu Vu nhìn tuyển thủ Vệ ấy, nhìn tôi làm gì!"

"......" Vu Cẩn run rẩy chuyển hướng sang lão đại.

Ứng Tương Tương: "Tiểu Vu thả lỏng, đừng căng thẳng! Đối diễn thôi mà, đừng sợ!"

Vu Cẩn buộc bản thân xóa sạch những suy nghĩ lung tung, ngẩng đầu nhìn vào mắt lão đại, người đàn ông cũng nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt Vệ Thời sâu thẳm, nét mặt cương nghĩ, hầu hết thời gian đều mang theo lực uy hϊếp, rơi vào tim Vu Cẩn lại ấm vô cùng, giống như khi bàn tay đầy vết chai vuốt ve gáy cậu.

Ứng Tương Tương gật đầu, giúp Vu Cẩn nhập diễn: "2 nhân vật chính trong quảng cáo, mặt ngoài là chiến hữu kề vai chiến đấu, nhưng để phục vụ khẩu vị của người xem -- cần phải tồn tại nút thắt tình cảm. Nào, Tiểu Vu đi theo tôi. Điều chỉnh hô hấp, tưởng tượng, tuyển thủ Vệ chính là nốt ruồi son trong lòng! Là Bạch Nguyệt Quang(ánh trăng sáng) trong mắt cậu!"

Vu Cẩn đang hít sâu bỗng bị sặc, mặt tròn nhỏ đỏ bừng bừng.

Ứng Tương Tương: "Cậu kính ngưỡng, ái mộ cậu ấy, cầu mà không được --"

Bên tai Vu Cẩn như đang có vô số pháo hoa nổ bùm bùm, khuấy đảo đầu óc đến long trời lở đất. Người đàn ông ở phía sau nắm khuỷu tay cậu, ngón trỏ cứng rắn đặt lên cò súng. Xé rách băng vải trong phòng huấn luyện tối tăm, hormone tỏa ra mạnh mẽ khiến cậu nhũn cả chân.

Kính ngưỡng anh ấy, ái mộ anh ấy.

Vương từ đài cao bước xuống, cởi mặt nạ vì kỵ sĩ. Kỵ sĩ của hắn không xuất hiện khi hắn lẻ loi một mình, không song vai khi hắn chém gϊếŧ giành quyền trượng --

Bất kể Vu Cẩn chạy như thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, không thể đuổi kịp. Rõ ràng muốn hôn vương miện, lại chỉ có thể ngước nhìn vương tọa từ trong đám đông.

Cầu mà không được.

Cảm xúc lần lượt xâm nhập, kết nối từng cái. Lời thoại trở thành lớp ngụy trang tốt nhất, kỹ năng diễn xuất và cảm xúc nghệ thuật thiên phú của Vu Cẩn rốt cuộc cũng có dịp bùng nổ --

Thiếu niên ngước mắt lên lần nữa.

Vệ Thời đứng đối diện cậu, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Anh luôn biết rằng Vu Cẩn có thiên phú nghệ thuật, có người được sinh ra để đứng dưới ánh đèn flash được mọi người dõi theo. Anh vẫn nhớ Vu Cẩn lúc nhảy ca khúc chủ đề, thổi bùng ngọn lửa trong lòng khán giả, rõ ràng từ eo đến sống lưng đều xen lẫn sắc dục, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khϊếp người -- hoàn toàn tương phản với hiện tại.

Vu Cẩn cách anh một bước, mặc đồng phục huấn luyện bình thường nhất, đơn giản nhất, trong đồng tử lại ấp ủ cảm xúc che ngợp bầu trời.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Vu Cẩn bùng nổ cảm xúc.

Hai chữ "Ái mộ" như được viết trên mặt Vu Cẩn, biểu đạt bằng sự vội vàng bồng bột nhất của thiếu niên. Đáy mắt màu hổ phách như được rửa qua rượu mạnh, tiêu điểm của tầm mắt, thậm chí linh hồn đều cháy bỏng vì người trong lòng đang ở trước mặt.

Say đắm, quấn quýt si mê và tuyệt vọng cùng hòa trộn trên gương mặt Vu Cẩn, mang theo cả chút hơi thở thanh xuân non nớt -- đây dường như là nơi duy nhất có thể nhìn thấy con người thật của Vu Cẩn.

Vu Cẩn diễn theo kịch bản, chậm rãi nói: "Không, anh đi trước......"

Mắt Ứng Tương Tương sáng lên.

Cốt truyện sau đó giống như thuận nước đẩy thuyền, không cần Ứng Tương Tương hướng dẫn nhập diễn, Vu Cẩn thành thạo kết nối biểu cảm và ánh mắt, tầm mắt từ đầu đến cuối đều khoá chặt trên mặt Vệ Thời.

Người đàn ông yên lặng nhìn.

Vai diễn trong cảnh này được Vu Cẩn diễn giải đến tràn trề tinh xảo, không chỉ Vệ Thời, tất cả nhân viên bao gồm cả nhà tài trợ đều bị thu hút bởi màn thể hiện của Tiểu Vu.

Thiếu niên tỏa sáng trong studio nhỏ hẹp. Có mấy lần thậm chí khiến cho trái tim của người đàn ông chấn động.

Giống như thiếu niên đang thực sự đứng trước mặt thổ lộ với anh.

Một Vu Cẩn như vậy khiến Vệ Thời sinh ra du͙© vọиɠ gần như mê luyến. Thiếu niên tuyệt vọng trong tình yêu say đắm nóng bỏng giống như cừu non lạc đường, vừa muốn ôn nhu dỗ dành em ấy, khiến em ấy mềm lòng, vừa muốn khiến em ấy tuyệt vọng khóc thút thít, không kìm được thở dốc.

Nhập diễn, như giả lại là thật.

Chờ Vu Cẩn hoàn thành hết lời thoại thật dài, ở giây phút sinh ly tử biệt cuối cùng, Vệ Thời tiếp lời: "Tôi sẽ gắng hết sức mình để sống sót -- nhưng điều kiện cần là em phải tồn tại."

Cảnh quay kết thúc.

Sự im lặng bao trùm trong studio.

Cuối cùng PD lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi nhà tài trợ: "Tôi cảm thấy OK, ngài thấy sao?"

Nhà tài trợ bừng tỉnh hoàn hồn, liên tục gật đầu: "Đại diện quảng cáo này...... Thật sự là tuyển thủ sao? Không phải diễn viên chuyên nghiệp thật à?"

PD cười ha ha đáp lại, đồng thời quay đầu lại: "Còn thất thần làm gì? Không cần diễn thử nữa, đưa người tới khoang cứu nạn luôn cho tôi, bắt đầu quay!"

2 tiếng sau.

Ứng Tương Tương thì thầm với người đại diện của mình -- "Tuyển thủ thoát hiểm bây giờ đều có kỹ thuật diễn thiên phú như vậy sao? Loại kịch bản rác rưởi thế này mà cũng có thể diễn được như vậy? Đáng sợ thật!"

Khoang cứu nạn mở ra, buổi quay rốt cuộc cũng chuyển đến cảnh cuối cùng.

PD đưa tay ra hiệu, Ứng Tương Tương đang phơi như cá chờ vẩy nước trên ghế sô pha bỗng bật dậy, hướng dẫn diễn cho 2 tuyển thủ.

Cảnh diễn của Vu Cẩn hơi dài, nhập diễn quá sâu, mắt đỏ hoe, nằm yên trong khoang cứu nạn theo chỉ thị.

Ứng Tương Tương nói liến thoắng, nhân viên ánh sáng mang vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao, thời gian tuyển thủ Vệ nhìn tuyển thủ Vu lâu hơn nhìn cố vấn Ứng rất nhiều.

Ứng Tương Tương: "Được rồi, sau đó Vệ tuyển thủ bị Tiểu Vu kéo vào, ôm một cái. Hai người thương lượng với nhau xem lúc đó ôm thế nào."

Vu Cẩn dùng sức đè lại chính mình: Khống chế cảm xúc! Cầu xin mày đừng nấc vào lúc này!

Ứng Tương Tương lật kịch bản sang trang sau: "Sau đó có 1 đoạn hôn môi...... Nếu các cậu tình nguyện thì....."

Vu Cẩn: "......!!!"

Vệ Thời nhướng mày, hứng thú nhìn sang Vu Cẩn.