- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
- Chương 49: Thú dữ
Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
Chương 49: Thú dữ
Edit by tytydauphu on truyenhdt.com
Vu Cẩn ngơ ngác, trực giác của động vật nhỏ làm dâng lên nỗi sợ hãi, rõ ràng người đối diện chính là Vệ Thời, vậy mà gáy lại lạnh toát.
Cậu cọ cọ cọ lùi về phía sau, thỏ con co lại thành một miếng dán nhỏ yên tĩnh dính ở trên tường, mềm mại đến mức có thể xé roẹt một cái: “Đại, đại ca……”
Người đàn ông sau chiếc mặt nạ không chút biểu tình, trong ánh mắt lại mang đầy gai nhọn.
Trị liệu gen đến giai đoạn thứ 3, di chứng nghiêm trọng hơn 2 giai đoạn rất nhiều.
Những tình cảm thiếu hụt của người nhận thí nghiệm —— đều sẽ nhanh chóng tuôn trào sau khi trị liệu, ảnh hưởng đến ý chí, tư duy của người đó, làm người đó trở thành lưỡi dao sắc bén bị bản năng điều khiển.
Mà người nhận trị liệu sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để “mài sắc” lưỡi dao của mình. Giai đoạn nguy hiểm này được gọi là “Thời kỳ không ổn định”.
Vui vẻ, tức giận, du͙© vọиɠ chiếm hữu, hận thù…… Tất cả tình cảm đều phóng đại cùng một lúc, mong muốn được xoa dịu cũng sẽ tăng kịch liệt, hoocmon điều khiển trung khu thần kinh thay cho lý trí.
Tất nhiên Vu Cẩn không biết điều này, Vệ Thời hiện tại hoàn toàn không giống bình thường.
Vệ Thời cũng không ngờ Vu Cẩn sẽ chờ trong phòng mình.
Nhưng từ khoảnh khắc anh đóng cửa lại, thì không hề định thả người ra nữa.
Dưới mặt nạ bạc, dòng máu đang sôi trào trong người vì thiếu niên mềm mại kia, cả thân thể giống như vũ khí hình người trống rỗng, gấp gáp cần bạn đồng hành phù hợp xoa dịu.
Vệ Thời không bố thí lấy một cái liếc mắt cho mèo đen.
Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, rằng ai mới là bạn đồng hành thật sự của mình.
Anh bước tới chỗ Vu Cẩn, tay áo đều được cuốn lên, hơi thở xâm lược hung hãn xông đến.
Vu Cẩn ngơ ngác nhìn về phía giường.
Mèo đen nép dưới chân cậu vô cùng đáng thương, cũng co rúm lại ở sau tấm rèm, nhưng hoàn toàn không có nguy cơ bị Vệ Thời ném trở lại trên giường.
Thấy Vu Cẩn vẫn không nhúc nhích, biểu tình của Vệ Thời càng thêm lạnh lẽo.
Thiếu niên bối rối, bởi vì kinh ngạc sợ hãi mà không có gan nhìn thẳng vào mắt Vệ Thời, chỉ có thể phỏng đoán hành động của lão đại thông qua tiếng động, trong đầu rải rác một vài thông tin vừa nghe được.
“Trị liệu”, “Thời kỳ không ổn định”……
Cách cậu 2m.
Lão đại cởϊ áσ sơmi.
Đại lão tháo đai kim loại của quân phục, keng một tiếng ném trên sàn nhà.
Lão đại thay áo ngủ……
Cuối cùng Vu Cẩn cũng tìm lại được lý trí!
Rốt cuộc cậu tới đây làm gì…… Cậu tới tìm bạn chơi! Nhưng mà người bạn đó hình như đang phát điên a a a a!!!
Giây tiếp theo, Vu Cẩn sợ hãi ngẩng đầu.
Lão đại hờ hững sải bước tới chỗ cậu.
Mèo đen bị dọa “Méo” một tiếng chạy đi, Vu Cẩn không kịp di chuyển ngửa người về phía sau, bên trái là bức tường trắng toát, phía sau là cửa sổ đóng chặt. Lúc Vu Cẩn suýt nữa vấp phải rèm, Vệ Thời thô bạo vươn tay phải, ép thiếu niên ở giữa mình và bức tường.
Vu Cẩn bị bắt ngẩng cằm lên, để lộ cần cổ yếu ớt trước mặt người đàn ông.
Ngay khi đối diện với tầm mắt của Vệ Thời, tim Vu Cẩn đập kịch liệt.
Đây rõ ràng là ánh mắt của thú dữ khi săn mồi.
Dưới ánh đèn hơi tối, thiếu niên vừa tắm xong giống như con mồi bị ép ở dưới thân, làn da trắng sữa run nhè nhẹ, bị áp chế hoàn toàn, không hề có sức phản kháng.
Mặt, cổ, xương quai xanh mỗi một tấc đều xinh đẹp gãi đúng chỗ ngứa, đường cong vừa vặn đủ để gặm cắn, như thể động khẽ ngón tay là sẽ tan vào trong bụng. Lọn tóc mềm vì căng thẳng mà không ngừng rung động, đồng tử màu hổ phách đáng thương lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn giống như có thể đánh tan sương mù ——
Như tế phẩm mặc người xâu xé.
Vệ Thời bình tĩnh nhìn cậu, hoàn toàn bao phủ thiếu niên dưới bóng của chính mình, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ký ức rào rào mở ra.
Đầu tiên là bức tường trắng tinh của phòng thí nghiệm, sau đó là những vật thí nghiệm trống rỗng vô hồn bị cho tiêu hủy hàng loạt treo phía bên trong cửa sổ, quân đội Liên Bang dồn dập xông vào, súng ngắm đặt trên mái nhà, lưỡi lê màu bạc, đêm đen tại Phù Không Thành, mặt nạ bạc cùng tân vương, trị liệu vô tận……
Còn có hình ảnh khoác áo cho thỏ con trong phòng huấn luyện.
Tầm nhìn ảm đạm rốt cuộc cũng tập trung lại dưới thân.
Vu Cẩn nghẹn ngào một tiếng, cố nghĩ cách chạy trốn khỏi gông cùm của Vệ Thời, lại bị bàn tay đầy vết chai của Vệ Thời đè vai phải, hơi thở nóng rực thẳng tắp xâm nhập, khiến thỏ con thơm mùi sữa mềm như bông không thể xoay người.
Hầu kết của người đàn ông lần thứ hai giật giật, đồng thời gian nan kìm chế phản ứng ở thân dưới. Đùi cùng đầu gối bên phải thô bạo chặn đứng bên người thiếu niên, ép chặt cậu trong góc tường, ánh mắt tối đen không rõ đang nghĩ gì.
“Cởi ra.” Vệ Thời khàn khàn nói: “Cởi mặt nạ ra.”
Vu Cẩn căng thẳng đến rối tinh rối mù, não đã mất khả năng suy nghĩ, theo bản năng sờ lên mặt mình, lại đột nhiên nhớ ra khi vào đây đã cởi mặt nạ ra rồi……
Là mặt nạ của lão đại.
Vệ Thời hất hất cằm, ra hiệu cho Vu Cẩn đưa tay lên.
Dưói ánh đèn mờ tối, mặt nạ bạc của người đàn ông nhiễm ánh sáng nhàn nhạt, giống như những đốm đèn trong sương mù bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt Vệ Thời có ánh sáng chân thật đáng tin.
Vu Cẩn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay ra dưới sự kiêu ngạo của lão đại, lộn xộn cởi mặt nạ bạc của người đàn ông, có 6, 7 nút khóa, càng căng thẳng động tác càng loạn……
Vệ Thời đột nhiên phủ lên tay cậu, động tác liền mạch lưu loát cởi mặt nạ bạc ra, tùy tiện ném xuống đất.
Gương mặt lãnh đạm của người đàn ông rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt của Vu Cẩn.
Ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, dưới ánh đèn hiện lên đường nét sắc bén, trong mắt nhảy nhót ánh sáng thô bạo.
Vu Cẩn ngơ ngác gọi: “Đại ca……”
Giây tiếp theo, bóng tối áp xuống, thiếu niên hoảng sợ rụt người lại, nhưng đã không còn đường lui nữa, người đàn ông thuận theo tâm ý cúi đầu, răng nhọn hung tàn dừng lại ở động mạch cổ yếu ớt nhất, dường như chỉ cần há miệng là sẽ xuyên vào dòng máu tươi nhất.
Thiếu niên bị dọa choáng váng rốt cuộc phản ứng lại, bắt đầu liều mạng giãy giụa. Bắp thịt dẻo dai của thiếu niên tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, ánh mắt Vệ Thời tối sầm.
Tất cả cảm tại một khắc này cùng trào dâng, lý trí áp chế du͙© vọиɠ ồn ào bên tai đã biến mất, anh như một con thú hung dữ chạy tới địa bàn mình muốn, nóng lòng đoạt lấy lãnh địa, muốn cho tế phẩm phục tùng mình, khóc thút thít, cam tâm tình nguyện bị đoạt tất cả ——
Hàm răng sắc thô bạp cắn xuống, Vu Cẩn bị đau kêu lên. Nhưng Vệ Thời chỉ dùng một bàn tay đã có thể đè cậu lại, hàm răng sắc nhấm nháp bên mạch máu thơm ngọt, sau đó cắn mạnh để đánh dấu, cuối cùng rút lại lưỡi dao sắc bén, đổi thành đầu lưỡi khẽ liếʍ láp.
Thơm ngọt ngon miệng.
Cảm xúc bất thường sau khi trị liệu rốt cuộc cũng hồi phục bình thường, thú dữ bị lấy lòng.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thiếu niên bị mình kìm chặt. Dường như chỉ còn một bước là tỉnh lại, nhưng lý trí vẫn lưỡng lự ở vực sâu du͙© vọиɠ.
Vu Cẩn đã hoàn toàn choáng váng.
Cậu bị lão đại…… Cắn cổ.
Cắn cổ a a a!!!
Sau khi Vệ Thời gỡ bỏ gông cùm xiềng xích, Vu Cẩn giật mình nhớ ra mình phải nhanh chóng chạy trốn, đột nhiên bị người đàn ông đè lại lần nữa.
“Xin lỗi.” Vệ Thời nói giọng khàn khàn, gằn từng chữ một: “Đêm nay cậu ngủ ở đây đi.”
Vu Cẩn cọ lần nữa dán lên tường, như thể một miếng dán tường tự động hình thỏ con, hoảng sợ lắp bắp: “Đại ca, tôi tôi tôi tôi……”
Vệ Thời nặng nề nhìn hắn.
Vu Cẩn che cổ lại, tủi thân nhưng không dám nói, có vẻ bị dọa đến mức ngoan ngoãn, bắt đầu nhận sai hết về mình: “Đại ca…… Không phải tôi cố ý làm giường lộn xộn…… Vừa rồi không phải tôi ra tay trước…… Không phải cố ý lỡ hẹn…… Tôi tôi tôi……”
Vu Cẩn đếm tới đếm lui, nhưng vẫn không tìm ra nổi một lý do có thể khiến lão đại phải cắn mình.
Vệ Thời hít sâu một hơi, bỗng nhiên đặt tay phải lên mái tóc mềm rũ xuống vì bất lực.
“Xin lỗi.” Vệ Thời lặp lại, lòng bàn tay bị lọn tóc xoăn mềm mại câu lấy, ngọt đến ngứa ngáy.
Giải trừ nguy cơ.
Vu Cẩn mờ mịt tròn mắt nhìn lên.
Vệ Thời nhướng mày, hất cằm về phía giường: “Tự lên, hay là tôi giúp cậu lên.”
Vu Cẩn vâng theo bản năng, vèo một tiếng bật dậy từ trên sàn nhà, dùng cả tay lẫn chân lung tung rối loạn bò lên trên giường, trở lại góc trước đó, thỏ con ngoan ngoãn căng thẳng đến dựng cả lỗ tai lên, rúc thật sâu vào cái chăn rối tinh rối mù chăn bên cạnh—— hoàn toàn không chiếm chỗ.
Vệ Thời híp mắt nhìn về phía cậu.
Vu Cẩn xẹt một cái kéo chăn cẩn thận, tròng mắt chuyển tới chuyển lui, hiển nhiên đại não đang tưởng tượng cực kỳ sinh động.
Vệ Thời cúi đầu nhìn đầu cuối, nặng nề nói: “Cho cậu 10 phút, nếu không ngủ, tôi không đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Vu Cẩn bị áp bách lần nữa cứng đờ, nhanh chóng nhắm mắt.
Dưới mí mắt nhích tới nhích lui, cho thấy căn bản không ngủ được.
Vệ Thời rót cho mình một cốc nước, uống thuốc mang ra từ phòng thí nghiệm, Vu Cẩn bên kia nằm trên giường không nhúc nhích giả vờ ngủ.
“Không ngủ được thì đếm thỏ.” Vệ Thời ra lệnh.
Thỏ con cứng còng lập tức gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu đếm.
Một con thỏ.
Cổ hơi đau.
Hai con thỏ.
Thật sự đau……
Ba con thỏ.
Thỏ con trên giường lặng lẽ xuýt xoa, xì xì như là thỏ con bị xì hơi.
Vệ Thời lên tiếng: “Còn 3 phút.”
Vu Cẩn ngẩn ngơ, một đoàn thỏ con tròn tròn sinh động trong tưởng tượng vùn vụt lao qua, có vẻ là bị dọa nên nhanh chóng chạy trốn.
Ánh đèm trong phòng mờ tối gần như tắt hẳn.
Đồng hồ treo tường chuyển động tích tắc, tích tắc theo tiết tấu. Cửa sổ được Vệ Thời mở ra một nửa, mùi hoa quỳnh ẩm ướt theo gió đêm bay vào, nhẹ nhàng chậm rãi giục người đi vào giấc ngủ.
Lông mi Vu Cẩn giật giật.
Mỏi mệt sau khi huấn luyện như thủy triều đánh úp tới, con thỏ cuối cùng nhảy qua hàng rào, hai chân vừa đặt xuống đất, đưa cậu vào mộng đẹp.
Vệ Thời đứng ở mép giường nhìn một lúc lâu, đặt cốc nước xuống đi vào phòng tắm.
Dòng nước rào rào chảy xuống, khi người đàn ông bước ra thì đêm đã sâu.
Vu Cẩn vẫn cuộn tròn ở một bên mép giường, sắc mặt hồng hồng, hô hấp đều đặn.
Cậu ngủ cực kỳ ngoan, ngay cả chăn cũng ý tứ chỉ dùng một góc tam giác nho nhỏ, đắp ở trên bụng, để lộ đôi chân trắng trẻo, chăn theo hô hấp lúc lên lúc xuống,
Vệ Thời duỗi tay ra.
Đầu ngón tay thô ráp phủ lên vết thương trên cổ thiếu niên, khẽ vuốt ve xung quanh nơi đánh dấu, cẩn thận không chạm đến vết máu.
Lông mi Vu Cẩn giật giật, không tỉnh lại.
5 phút sau, tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.
Mao Đông Thanh giao hộp y tế cho Vệ Thời, mặt không cảm xúc báo cáo: “Theo dặn dò của ngài, sẽ không để lại sẹo. Có cả 12 hộp thuốc chữa trị mà ngài yêu cầu.”
Vệ Thời gật đầu.
Trong phòng tối tăm không ánh sáng, người đàn ông mặc áo tắm dài, dùng thân thể cao lớn cường tráng chặn tầm nhìn của Mao Đông Thanh.
Vị quan chấp pháp đời thứ 4 của Phù Không Thành này chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nghiên cứu viên Tống nói…… phải tiết chế.”
Vệ Thời trầm mặc.
Mao Đông Thanh lại nói thêm một câu: “Mong ngài hành động thích đáng đối với cậu ấy.” Hắn dừng một chút, lại dùng giọng nói cứng nhắc không chút phập phồng tiếp tục: “Tâm lý ám chỉ không có tác dụng nào với ngài, đối với ngài mà nói, chỉ có dùng ý chí chủ quan mới có thể ký hiệp ước với bạn đồng hành. Xin tha lỗi cho tôi nói thẳng, ngoài Vu Cẩn, khả năng ngài vĩnh viễn sẽ không gặp được đối tượng xoa dịu phù hợp thứ 2.”
“Đối với đối tượng thí nghiệm cấp S, tỷ lệ phối hợp với ý chí chủ quan là dưới 1/20 tỷ.”
Vệ Thời nhận hộp y tế, thờ ơ đáp, ý trong lời nói không cần xía vào: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy.”
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Mao Đông Thanh đi qua hành lang tối, tiến vào thang máy, đến phòng thí nghiệm.
A Tuấn nhảy dựng lên, mặt trắng bệch nghẹn họng nhìn trân trối: “Là là là giai đoạn trị liệu thứ 3 thật sao? Sao lại tiến triển nhanh như vậy…… Một phát nhảy qua 2 đợt trị liệu, phòng thí nghiệm đồng ý sao? Đậu má vậy mà tôi còn đem người tới! 4 tiếng đầu của đợt trị liệu thứ 3 là thời kỳ cảm xúc cực đoan cuồng bạo lực, mẹ nó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện……”
Mao Đông Thanh: “Không việc gì.”
A Tuấn ngơ ngác, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ít thấy lắp bắp: “Thật, thật chứ? Vì sao…… Tôi cũng không phải chưa từng thấy người bệnh trong đợt trị liệu thứ 3……”
Mao Đông Thanh im lặng không nói.
Sau một lúc lâu A Tuấn mới khô khốc mở miệng: “Thật sự không việc gì sao?”
Rồi lầm bầm lầu bầu: “Lực khống chế của Vệ ca tốt thật…… Anh vừa đi đưa thuốc à?”
Mao Đông Thanh gật đầu.
A Tuấn rêи ɾỉ một tiếng ngã trên mặt đất: “Là tôi xui anh đưa người tới —— tôi mẹ nó suýt nữa thành hung thủ gϊếŧ người. Việc này tôi chịu trách nhiệm, không liên quan đến anh.”
“Mai tôi sẽ đến xin lỗi chính chủ.”
“Sau đó nhận tội với Vệ ca……”
“Không đúng, chưa chắc ngày mai cậu ấy có thể…… Ra khỏi phòng…… Tôi sẽ ngồi trước cửa. Làm tôi sợ muốn chết……”
Mao Đông Thanh bỗng nhiên nói: “Chuyện này không cần cậu can thiệp.”
A Tuấn mờ mịt ngẩng đầu.
“Người đó rất quan trọng.” Mao Đông Thanh chậm rãi nói: “Còn nữa, giấu đi.”
Trong phòng tối tăm.
Vệ Thời vén lên tóc mềm, thoa thuốc lên miệng vết thương.
Thuốc màu xanh nhạt, hiệu quả làm liền vết thương rất tốt, 15 phút sau dấu cắn đã nhạt không thể nhìn thấy.
Nước thuốc cũng bay hơi, cảm giác lạnh lẽo trên da cũng biến mất. Sau khi xác nhận sẽ không bị cảm, tay phải thô ráp nhưng ấm áp của người đàn ông đặt lên cạnh miệng vết thương, cho đến khi hô hấp của Vu Cẩn vững vàng trở lại.
Dưới ngón trỏ, mạch đập mạnh mẽ đều đặn, Vu Cẩn vô thức cọ cọ tay Vệ Thời.
Người đàn ông định rời đi lại lặng lẽ ngồi hồi lâu.
15 phút sau, Vệ Thời xếp lại hộp y tế, vừa quay đầu sang sắc mặt hơi trầm xuống.
Mèo đen trốn sau rèm cửa lặng lẽ chui ra, còn bò lên trên giường, không dám đến gần Vệ Thời, nên cuộn chung một góc với Vu Cẩn. Nửa cái đầu mèo đều chôn trong chăn, hai con mắt đáng thương vô cùng, cái đuôi màu đen tiu nghỉu gục xuống.
Vệ Thời lập tức muốn đuổi mèo ra ngoài.
Mèo đen “Mèo” một tiếng, rụt vào hướng Vu Cẩn. Thiếu niên mơ mơ màng màng vươn tay, theo bản năng ôm lấy mèo.
Tư thế giống như khi ôm chuột lang như đúc.
Thỏ con mềm mụp cọ cọ đầu mèo, rõ ràng còn đang trong giấc mơ, nhìn mặt tròn có vẻ rất vui vẻ.
Vệ Thời khựng lại, dùng ánh mắt ý bảo mèo đen nằm im tại chỗ.
Mèo đen nhẹ nhàng thở ra, thuận theo vùi trong lòng Vu Cẩn, một lúc sau có vẻ cảm thấy được ôm rất thoải mái nên cũng nặng nề ngủ, cái đuôi mềm đung đưa ở mép giường.
Gió cuốn theo tấm rèm nhẹ nhàng bay lên, Vệ Thời xác nhận lần cuối, vén chăn lên. Một bên giường hơi lún xuống.
Sương mù ở Phù Không Thành tan rồi lại tụ.
Nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua màn sương, lại xuyên qua khung cửa sổ, rơi trên mặt đất.
Vu Cẩn thoải mái dễ chịu duỗi người thành một con thỏ dài, lại mỹ mãn cọ cọ mèo, cuộn trong chăn dụi tới dụi lui.
Sau đó mông lung mở mắt ——
Đồng tử màu hổ phách bỗng nhiên trợn đến tròn xoe.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
- Chương 49: Thú dữ