Chương 1

Thành phố thủ đô Kinh Thành, xa hoa trụy lạc.

Những ánh đèn neon trên con phố dài lấp lánh không ngừng, như những viên ngọc sáng chói giữa màn đêm đen kịt, phô bày sự phồn hoa đô thị.

Trên đường phố, xe cộ qua lại như mắc cửi, dòng người tấp nập.

Một chiếc Rolls-Royce đen bóng mang biển số J lướt đi trên đường, những chiếc xe bên cạnh tự động dạt ra xa, sợ một chút sơ sẩy va phải vào, e là bán nhà cũng không đủ đền.

Chiếc Rolls-Royce rời khỏi khu phố sầm uất, tiến vào một khu trang viên yên tĩnh.

Cánh cổng sắt màu xám tro từ từ mở ra, hai bên đều có những vệ sĩ mặc vest đen đang đứng, người nào người nấy đều cao to vạm vỡ, lưng thẳng tắp.

Chiếc xe màu đen từ từ tiến vào biệt thự, dừng lại trên bãi cỏ rộng rãi.

Lận Duệ ôm một thiếu niên cuộn tròn như chú mèo nhỏ bước xuống từ ghế sau, đôi giày da bóng loáng giẫm lên bãi cỏ, sải bước dài đi về phía biệt thự.

Lão quản gia đứng đợi sẵn ở cổng đã lâu bước lên, định đưa tay ra đón lấy thiếu niên trong tay Lận Duệ, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh ngăn lại.

Toàn thân quản gia già run lên, vội vàng cúi đầu nói: "Ngài Lận, nước nóng trên lầu đã chuẩn bị xong."

"Ừm" Lận Duệ thản nhiên đáp lại một tiếng nhưng không dừng lại, nhanh chóng đi vào trong.

"Chào mừng ngài Lận về nhà."

Hai bên đại sảnh xa hoa tinh xảo, mười mấy hầu gái xinh đẹp đứng ngay ngắn, thấy chủ nhân về nhà, đồng thanh hô lên một cách nghiêm chỉnh thuần thục.

Lão quản gia phía sau vội vàng đuổi theo, vừa định mở miệng nói gì đó thì bị Lận Duệ cắt ngang.

"Cho tất cả hầu gái lui xuống, gọi bác sĩ Giang đến đây." Lận Duệ lạnh lùng nói mà không ngoảnh đầu lại, đôi chân dài bước lên cầu thang, đi lên lầu hai.

Thiếu niên trong lòng khẽ rêи ɾỉ một tiếng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng.

Bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đặt nhẹ lên trán thiếu niên, một mảng nóng rực.

Sắc mặt Lận Duệ tối sầm, một cước đá tung cửa phòng, sức lực mạnh đến nỗi khiến đám người ở dưới lầu giật mình.

Lão quản gia nhìn lên lầu hai với vẻ mặt đầy lo lắng, lẩm bẩm nói: "Ngài Lận mất tích ba tháng, bây giờ trở về, tính tình còn nóng nảy hơn trước kia."

Nghĩ đến việc Lận Duệ bảo ông gọi bác sĩ Giang đến, ông vội vàng bấm điện thoại gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông thở dài một tiếng, nhìn đám hầu gái, khẽ phẩy tay, thản nhiên nói: "Từ đâu đến thì về đó đi."

Trong số các hầu gái có một số cô gái xinh đẹp được các hào môn thế gia cài vào, thấy Lận Duệ vừa về đã đuổi hết bọn họ đi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không đi!"

Kể từ khi Lận Duệ mất tích, giới thượng lưu ở Kinh Thành có thể nói là nổi lên một cơn sóng ngầm, các hào môn thế gia đều rục rịch muốn động, đều muốn chen chân vào nhà họ Lận để chia chác một phần.

Nghĩ đến việc Lận Duệ vẫn còn sống hay đã chết cũng không rõ, một ngày chưa thấy xác, bọn họ sẽ một ngày không được yên ổn.

Cơ ngơi của nhà họ Lận bị Qúy Thần liều chết bảo vệ, nhất thời khó công phá, bọn họ liền nhắm vào những nơi khác.

Hầu gái là lựa chọn dễ dàng nhất để vào nhà họ Lận, bọn họ đã cẩn thận lựa chọn từ các gia tộc, tìm những người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, cải trang thành hầu gái, đưa vào biệt thự nhà họ Lận.

Năm nay Lận Duệ hai mươi sáu tuổi, là gia chủ trẻ tuổi nhất của nhà họ Lận. Hiện đang là lúc sức lực dồi dào, đối với những người phụ nữ tự nguyện dâng đến tận cửa, làm sao có lý do gì để từ chối.

Bọn họ đã tính toán rất kỹ lưỡng.

Tuy nhiên, bọn họ không ngờ rằng, Lận Duệ vừa trở về đã đuổi hết bọn họ đi.

Lão quản gia thấy hầu gái không nghe lời, lập tức bấm nút báo động trong tay, đám vệ sĩ bên ngoài lập tức ùa vào.

Nhìn thấy súng ống trên eo bọn họ, các hầu gái đều ngoan ngoãn trở về, không dám hé răng.

Chưa đầy một phút, trong đại sảnh lầu một chỉ còn lại một mình người quản gia già.

Ông vừa mừng vừa lo nói: "Không biết thiếu niên kia là ai, biệt thự nhà họ Lận bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên có người khác bước vào."

Nghĩ đến sự quan tâm của ngài Lận dành cho thiếu niên, ông lắc đầu, đứng lại giữa đại sảnh chờ bác sĩ Giang đến.

Căn phòng trên lầu hai được điều chỉnh ánh sáng dịu nhẹ, trên chiếc giường rộng gần hai mét là một thiếu niên đang nằm.

Lận Duệ ngồi bên giường, đôi đồng tử đen láy ẩn chứa một tia đau lòng khó phát hiện.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mái trên trán thiếu niên sang một bên, để lộ vầng trán trắng nõn mịn màng.

Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thiếu niên, như muốn khắc sâu hình ảnh cậu vào trong tâm trí.