Chương 7

Hoàng Ngưng chỉnh lại eo, đưa tay nhẹ đỡ, trên đầu bỗng nghe thấy tiếng thở gấp gáp. Nàng cẩn thận lắng tai, không nghe lầm, đúng là tiếng hô hấp của Lệ Vân, nhưng sao lại đột ngột trở nên dồn dập?

Nàng ngẩng đầu dò xét, thấy Lệ Vân không có vẻ gì là khó chịu, hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên mặt, ngón cái khẽ lướt qua giọt nước mắt chưa khô, sau đó men theo mà trượt xuống môi.

Động tác ấy, trước đây hắn từng làm, nhưng tình huống bấy giờ khác xa hiện tại. Khi ấy, họ nồng nàn ân ái, còn bây giờ lòng nàng chỉ toàn thất vọng. Có lẽ bởi hiện thực quá đỗi phũ phàng, Hoàng Ngưng cảm thấy cử chỉ của hắn lúc này khiến nàng khó chịu hơn bao giờ hết, gần như không thể chịu đựng nổi mà muốn tránh né.

Ngay khi Hoàng Ngưng cố gắng nén lòng, Lệ Vân đã tiến thêm một bước, ngón tay thô ráp trực tiếp ấn lên môi, chạm đến đầu lưỡi nàng. Nàng giật mình, cảm giác hành động của hắn thiếu đi sự tôn trọng, tư thái đầy suồng sã.

Nàng muốn tránh, nhưng không thể. Lệ Vân nhanh chóng nhận ra, liền giữ chặt thân thể nàng, hạn chế mọi cử động. Với sức mạnh của hắn, việc này chẳng hề khó khăn. Hắn vẫn thản nhiên, ung dung nói: “Khi ta còn trẻ, từng đọc qua một quyển sách nhỏ. Trong đó có nói rằng, nước mắt nữ tử nhạt hơn so với nam nhân. Ta thật không rõ, kẻ viết sách đó làm thế nào mà biết được. Nàng mới đây đã nếm thử chính mình, vậy nàng thấy điều ấy có đúng không?”

Hoàng Ngưng trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt dường như lại một lần nữa ngập tràn hơi nước. Lệ Vân chỉ khẽ cười, nói: “Thôi, để ta tự mình nghiệm chứng thì hơn.” Dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên mặt, lên môi nàng.

Một hồi dây dưa rồi cũng kết thúc, hắn buông nàng ra. Hoàng Ngưng vội vàng cử động đôi tay, nhưng Lệ Vân đã sửa lại vạt áo, vẻ mặt nghiêm nghị, thậm chí thoáng chút âm trầm mà không nói lời nào, định bước đi. Hoàng Ngưng sao có thể để hắn cứ thế mà rời đi, vội chạy tới chắn đường, cầu khẩn: “Đại gia, Bình Mai sẽ thế nào? Nàng từ nhỏ đã đi theo ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng. Hơn nữa, chuyện này không liên quan gì đến nàng, là lỗi của ta mới khiến nàng...”

Lời nói của Hoàng Ngưng chứa đầy khẩn thiết, hy vọng cứu lấy người thân tín của mình.

Lệ Vân sắc mặt tối sầm, giọng nói thoáng chút bực dọc: “Người của lão thái thái trong viện biết rõ chừng mực. Tội của nàng không đáng chết, mà Lệ gia ta chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội. Sau khi phạt đúng quy củ, nô tì đó sẽ được trả về cho nàng ” Nói xong, hắn vòng qua Hoàng Ngưng, mang theo một cơn giận lạnh lùng mà rời đi.

Ra khỏi sân, Lệ Vân thoáng hối hận. Hắn không nên sớm buột miệng nói rằng sẽ không trở lại vào buổi tối. Giờ đây bị khơi dậy một ngọn lửa trong lòng, hắn chỉ có thể tự mình tìm cách tiêu tan.

Hoàng Ngưng đứng nhìn bóng lưng Lệ Vân, không khỏi thấy khó hiểu. Dù lúc đầu nàng có chút phản kháng, nhưng cuối cùng cũng thuận theo, thậm chí vì muốn cứu Bình Mai, nàng đã không dám cựa quậy khi bị Lệ Vân khống chế, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Vậy mà sao hắn vẫn tỏ ra bất mãn?

Hoàng Ngưng đâu biết rằng, có đôi khi sự bất mãn của nam nhân chỉ đơn giản là vì không đạt được thứ mình mong muốn. Mà bất kể là loại bất mãn nào, cũng có thể trở thành cơn giận hoặc tâm trạng khó chịu.

Nàng cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là trên mặt. Liền gọi Tần ma ma tới lấy nước cho nàng rửa. Sau khi chỉnh trang lại, Hoàng Ngưng nghĩ đến lời Lệ Vân vừa nói, lòng cũng dần yên ổn. Nàng bảo An Đào nhanh chóng mời đại phu cùng thuốc tốt, chỉ chờ Bình Mai được đưa về thì sẽ tức khắc chữa trị cho nàng.

Lệ Vân đi ra khỏi viện, bước chậm dần. Đến khi tới trước thư phòng của phụ thân, mọi bực dọc trong lòng cũng đã tiêu tan, sắc mặt bình thản trở lại.

Lệ Tồn Thắng đang viết chữ, nghe thấy động liền ngẩng đầu lên. Thấy con trai đến thỉnh an, hắn ừ một tiếng rồi buông bút, bắt đầu hỏi thăm tình hình bên ngoài.

Lệ Vân mím môi. Vị phụ thân này, quả là kẻ thâm sâu khó dò. Tự mình luôn giữ thân trong sạch, tự hào là bậc thanh lưu, nhưng trong lòng lại chất chứa không ít tham vọng và du͙© vọиɠ. Tự nhận là trung thần đệ nhất thiên hạ, thế mà khi bị Hoàng gia áp chế, lại không chịu cúi đầu phục tùng, thà từ quan để giữ lấy sự thanh nhàn.

Cả tổ mẫu và Lệ Vân đều sớm nhận ra, Lệ Tồn Thắng không phải người có tâm kiên định, không gánh vác nổi trọng trách đứng đầu gia tộc. Chính điều này đã thúc đẩy Lệ Vân trở thành người phải một mình chèo chống trong triều đình, và cũng từ đó mà cảm giác nguy cơ trong lòng hắn ngày càng lớn, khiến hắn quyết tâm thành đạt như ngày hôm nay. Ở một khía cạnh nào đó, hắn còn phải cảm ơn phụ thân.

Lệ Vân cẩn thận thuật lại tình hình thời cuộc, kể về kết cục của Hoàng gia cũng như việc hắn được phong tước. Lệ Tồn Thắng vuốt râu cười, khen ngợi liên hồi, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Ngươi hiện giờ đứng trên vạn người, gánh vác trọng trách lớn lao. Càng phải giữ mình chính trực, không được để lòng tham quyền lực lấn át. Phải xứng đáng với danh tiếng trung liệt của tổ tiên Lệ gia.”

Lệ Vân qua loa đáp: “Vâng, phụ thân dạy phải lắm.”

Bỗng Lệ Tồn Thắng nhớ ra điều gì, liền hỏi: “À, còn về nữ nhi của Hoàng gia, ngươi định xử trí thế nào? Nên sớm lo liệu đi, rốt cuộc tân phu nhân của ngươi sắp vào cửa rồi.”