Chương 2: Trường học mới
Vào một buổi tối yên tĩnh, nhưng không khí trong gia đình nó chẳng yên tĩnh chút nào, nào là đèn, sách, báo, gối,…. vươn vãi khắp nơi mà thủ phạm khiến cho chúng phải như vậy chính là ba của nó.
-Con nhỏ mất dạy, mày muốn tao phải để mặt mũi ở đâu đây hả, hết trốn học rồi đánh nhau, tao gặp mặt cô giáo của mày tới chán rồi – Ông tức giận nói không quên ném con gấu bông về phía nó.
-Con là con gái chân yếu tay mềm sau đánh lại thằng thằng to gấp 2 lần con chứ,ba cứ nói quá không hà – nó minh oan và cũng không quên nghiêng người né cú ném của ba nó.
-Mày chân yếu tay mềm à, chân yếu tay mềm tới mức con người ta nhập viện luôn,hay dữ – Ba nó nói rồi ném hai quyển tập chí về phía nó.
-Hì hì, tại thằng đó thuộc dạng si đa mà còn bày đặt xông pha hiến máu đánh tụi đàn em của con.Mà hình như mấy quyển tập chí này có hình của vận động viên boxing nổi tiếng nhất hiện nay nè ba yêu – Nó vừa nói, vừa dùng ánh mắt sáng như đèn pha nhìn ba nó và không ngừng chỉ vào tấm hình trong tập chí.
Về phía ba nó thì nhìn nó với ánh mắt bất lực,và không ngừng tự hỏi rằng nó có phải con gái của mình hay không,bỗng nhiên ông nghĩ ra một ý định không thể nào dị hơn:
-Này,mình à,tôi quyết định rồi hay là mình cho nó qua anh du học đi,ở bên đất khách quê người chắc nó không dám làm bậy đâu, với lại nghe nói nền giáo dục ở đó cũng tốt lắm- Ông thì thào với vợ của mình nhưng nó vẫn nghe được chút ít.
Người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp rời mắt khỏi chiếc điện thoại của mình,(Au:dù cô nằm ở trung tâm của trận chiến sinh tử lửa giữa hai cha con nhưng không bị hề hấn gì, tại hạ bái phục bái phục) khuôn mặt bà tỏ vẻ kinh ngạc nhưng sau một hồi suy nghĩ bà cũng cất tiếng nói:
-Mặc dù có hơi buồn khi thiếu nó, nhưng mà tôi thấy ý kiến của ông hay đấy – Nói rồi ánh mắt của bà lại tiếp tục dán vào màn hình điện thoại nơi diễn ra trận chiến nảy lửa giữa Lưu Bị và Tào Tháo.
– Được rồi kể từ ngày mai mày sẽ học ở trường Royal ở Anh,nhớ đừng làm tao mất mặt đó – Ba của nó nói với giọng như trút được một gánh nặng.
Nó dạ một tiếng thật dài rồi bước lên phòng với tâm trạng vừa vui vừa lo cho tương lai của mình thế là nó nằm trên giường và mong sau ngày mai mau đến…
—– Sáng hôm sau, tại sân bay XX——–
-Này, nhỏ kia qua bên đó phải sống cho tốt,ăn uống đầy đủ,và đặc biệt là không được đánh nhau nghe chưa – Ba nó nhắc nhở
-Dạ!Sau ba lúc nào cũng nhăn nhó thế, con nhất định sẽ không gây chuyện nữa đâu – Nó vỗ ngực bảo đảm
-Được vậy thì tốt, nếu mày đi rồi không còn ai đấu khẩu với tao…. chắc tao sẽ nhớ mày lắm – Ông nói với ánh mắt đượm chút buồn.
-Ba à, thực ra bấy lâu nay con luôn muốn nói với ba rằng con yêu ba nhiều lắm,cám ơn ba vì đã sinh ra đứa con này – Sau khi nói xong nó nở một nụ cười thật tươi để cho ba của nó đừng lo lắng.
-Cái con nhỏ này tự nhiên hôm nay sến súa thế,thôi máy bay sắp cất cánh rồi đi đi,mà này ông hiệu trưởng của trường đó là bạn của tao có gì cứ nói với ổng – Nói rồi ông quay đi thật nhanh để cho nó không thấy ông khóc, những giọt nước mắt chia ly thật là đắng.
sau 15 tiếng ngồi trên máy bay,thì cuối cùng nó đã đặt chân đến London thủ đô của nước Anh một trong những thành phố lớn nhất trong Liên minh Châu Âu. Nó cuối cùng cũng đã hiểu vì sao người ta lại thích nước Anh đến vậy,sau khi đi một vòng thành phố Luân đôn nó đi vào khách sạn nghỉ ngơi và chờ đợi một ngày mới
Sáng
Reng,reng,reng
Chưa đầy 3s sau chiếc đồng hồ của nó đã được yên vị dưới đất.Sau khi thức dậy,VSCN xong,nó thay bộ đồng phục mới gồm một chiếc áo sơ mi tay ngắn, một chiếc quần jeans ( nó muốn đi bộ vì muốn quen đường ở nước Anh)
Trong khi tìm đường nó vừa nhảy chân sáo vừa hát, một bài hát được sáng tác bởi chính nó, và rồi trong lúc nó đang hát say mê thì một cơn gió chết tiệt nào đó đã cuốn mất, buồn bực. Nó đi lang thang khắp nơi để hỏi đường đột nhiên trong lúc nó không cảnh giác, một chiếc mô tô lướt ngang khiến cho nó suýt ngã (vào tình yêu):
– Chết tiệt, thằng nào đi đường không có mắt đi đường dám đυ.ng bà thế hả?! – Nó tức giận chửi bừa, không ngờ kẻ ngồi trên xe đã dừng xe lại và đi về phía nó.
– Cô muốn gì? – Một giọng nói lạnh buốt tâm can đã được thốt lên, khiến cho kẻ đối diện là nó cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
– Hờ hờ, đυ.ng người ta xong rồi hỏi muốn gì là sao? – Nó có hơi ngạc nhiên khi người đối diện nói tiếng việt, nhưng rồi cung nhanh chóng hỏi ngược lại cậu ta.
– Cầm xấp này rồi biến dùm, tôi còn phải đi học nữa – Hắn ta đưa một xấp tiền cho nó rồi ngồi lên xe.
– Có lẽ nào…. Cậu học trường Royal phải không? – Nó suy nghĩ một lúc rồi hỏi hắn.
– Đúng thì sao?
– Không biết là cậu có đủ sự rộng lượng để chỉ đường cho tôi không? Nó nói với giọng nịnh nọt.
– Rất tiếc là không – Hắn phũ phàng đáp rồi bắc đầu nhấn ga.
-Này, ít nhất thì cậu cũng phải chỉ đường cho tôi chứ- Nó nài nỉ
-Được thôi muốn biết đường thì chạy theo tôi- Nói rồi cậu chạy xe đi mất.
-Này…này- chưa kịp nói hết câu thì theo bản năng nó chạy theo hắn ( Au: let’s go Băng, run for your life)
Khi nó đuổi kịp thì hắn lại càng chạy nhanh hơn và nó cũng chạy nhanh hơn…cứ như thế cuối cùng nó cũng đến được trước cổng trường, trong tình trạng khắp người toàn mồ hôi đây là lần đầu tiên nó vận động nhiều đến vậy nên có chút khó chịu và cũng không quên chửi hắn cho hả dạ:
-Hộc…hộc….Cái đồ ác ma….hách dịch, bộ kiếp trước tôi mắc nợ cậu à……đây là lần đầu tiên tôi chạy bộ……nhiều đến như thế đó….lần sau tôi nhất định sẽ cho cậu một bài học- Nó vừa thở vừa nói.
-Được thôi,tôi sẽ chờ- Nói xong cậu xuống xe và chậm rãi bước vào lớp
Còn nó thì bước những bước chân thật mệt mỏi tới phòng hiệu trưởng