Chương 2

Hắn sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đẩy cửa vào. Dù sao hắn tới nơi này cũng đâu có được chủ nhà đồng ý thế nên cũng không muốn để hàng xóm thấy, sẽ càng thêm phức tạp.

Cho nên hắn nhanh chóng vào cửa, đóng cửa lại, nhưng sau khi quay đầu bật đèn thì hắn liền sửng sốt một chút.

Gian phòng trọ này hắn đã xem qua bản đồ trước khi tới. Căn phòng rộng 19 m2, trừ hao những phần tường và các chỗ khác thì trên thực tế chỉ còn 13 m2. Trong không gian nho nhỏ đó có hai gian phòng, trong đó có một phòng ngủ, một phòng bếp một nhà vệ sinh, cùng một cái ban công.

Loại thiết kế này nếu nói là chuồng bồ câu thì cũng là khách khí rồi, vì thế lúc tiến vào, hắn thật sự không đoán được sẽ nhìn thấy một không gian rộng màu xanh đậm.

Chủ nhân căn phòng này đem bức tường ngăn giữa hai gian phòng phá đi, phòng khách và phòng ngủ chính được ngăn cách bởi một cách giá sách màu trắng, còn chỗ vốn là ban công thì lại có một bức tường.

Mỗi chỗ trên mặt tường đều được sơn màu biển xanh, sóng biển nối tiếp tới tận gần phòng tắm, có cả bờ cát cùng vỏ sò, mọi gia cụ trong phòng đều là màu trắng, gần giường là một cái gương lớn giúp kéo không gian rộng ra, làm cho nơi này rộng hơn so với thực tế.

Cô ta đã sáng tạo ra một đại dương cho riêng mình trong lòng đô thị bận rộn này.

Căn cứ theo tư liệu, chủ nhà là Giang tiểu thư, là một người cực kỳ nghiêm cẩn tự chế, nhưng mọi thứ trước mắt lại cho thấy cô ta là một người tự do cởi mở.

Cái bàn màu trắng, khung ảnh màu xanh, trong đó không phải ảnh người mà là cảnh biển.

Cô ta thu thập căn phòng vô cùng sạch sẽ, trên bàn đã có một quyển sổ để mở, trên đó cô ta dùng bút máy để viết, mà cái bút này hiện tại để trên laptop, đuôi bút có dấu răng cắn, nhưng chữ viết trên sổ ghi chép đơn giản mà tú lệ.

Trên cuốn sổ đó có ghi lại sự việc theo ngày tháng, ngày gần nhất có ghi chép là ngày 23, sau đó không có thêm một chữ nào nữa. Hoặc đúng hơn là những trang viết ngày sau đó đã bị người ta xé đi rồi, trên cuốn sổ còn dấu vết sổ rách vì bị người xé, có chút giấy còn dính trên gáy sổ.

Ngày 23 tháng 5 chính là ngày cô ta gặp chuyện không may. Hắn xoay người rời khỏi bàn học, đi qua giá sách dựa vào tường, trên đó có đủ loại sách, từ truyện tranh đến tiểu thuyết, thậm chí cả tạp chí kinh tế và luận văn khoa học cũng có.

Sau giá sách là đến phòng tắm hắn cũng đi vào.

Trong phòng tắm được sơn màu vàng, có cái gương hình vuông, đối diện với cửa, xung quanh gương có một vòng vỏ sò và cát biển được gắn thủ công lên. Trước bồn cầu để một đôi dép lông hình con thỏ mềm mại, bồn tắm không lớn nhưng sâu, một bên để đầy đồ mỹ phẩm của phụ nữ, bông tắm và dụng cụ cọ rửa, bên trên còn một cái tủ, bên trong để khăn trắng mềm mại. Có thể thấy người này rất coi trọng chuyện tắm rửa.

Hắn lùi lại quan sát mọi thứ.

Trong phòng tắm rất sạch sẽ, nhưng ngay cả thùng rác cũng không có gì thì cũng quá kỳ quái. Hiển nhiên đã có người lau dọn chỗ này.

Hắn thở dài đi ra khỏi phòng tắm, đi tới một chỗ khác có khả năng giúp tìm ra manh mối của cô ta, đó là tủ quần áo.

Đứng ở trước tủ áo, hắn vươn tay, cố ý không đυ.ng vào then cửa, rồi đẩy cửa tủ ra.

Cửa tủ quần áo trượt mở ra, trừ bỏ chủ nhà và hắn, hiển nhiên đã có người khác nhìn qua tủ quần áo này. Đối phương cầm quần áo đổ sang hai bên, và cũng không thèm để lại chỗ cũ.

Hắn có thể cảm giác được người nọ bình tĩnh chuyên chú tìm, một loại lãnh khốc khiến người ta dựng thẳng lông tơ.

Lúc vào cửa hắn đã biết trước người cuối cùng vào căn nhà này trước hắn là ai. Đó là một nam nhân khác, mang theo ác ý mà tìm kiếm khắp căn phòng, đồ dùng cá nhân, xé đi nhật ký của cô, lưu lại dấu vết xấu xí trong căn phòng xinh đẹp này.

Người kia đã tỉ mỉ tìm trong đống đồ đạc của cô, hắn cơ hồ có thể mường tượng ra cảnh người nọ mở khóa, đem mỗi ngăn kéo trong phòng và tủ quần áo mở ra. Người nọ hiển nhiên đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hắn tìm kiếm căn phòng này một cách có hệ thống, chứ không lung tung phá hư đồ.

Hắn không quá thích việc bản thân làm giống tên kia, xâm phạm riêng tư của người khác, nhưng hắn biết, nếu muốn tìm được cô thì phải xem xét mỗi manh mối có được.

Cho nên hắn cẩn thận xem xét quần áo trong tủ, bên trong đa số là áo sơ mi thanh lịch đơn giản, váy và các trang phục nhẹ nhàng khác. Bên trong ngăn kéo phía dưới tủ quần áo bày đầy quần áo chỉ của riêng phụ nữ.

Tầng thứ nhất là đồ ngủ ren, tầng thứ hai là đủ loại nội y nhiều kiểu dáng. Ngoài dự liệu của hắn là nội y của cô không ngắn gọn thanh lịch như quần áo bên ngoài mà ngược lại, vô cùng gợi cảm.

Hắn thật sự không phải cố ý, nhưng lúc nhìn thấy một cái qυầи ɭóŧ ren nho nhỏ gần như trong suốt ở trong đống quần áo đó thì hắn vẫn nhịn không được liên tưởng đến một màn hương diễm không hợp với không khí. Lúc nhìn thấy một bộ nội y màu hồng có con bướm bên trên vô cùng đáng yêu thì hắn lại nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng.

Xem ra, vị Giang tiểu thư này cũng không bảo thủ câu nệ như bọn họ nghĩ.

Nhưng trọng điểm là nơi này cũng không có manh mối gì có thể nói cho hắn biết chỗ cô có thể trốn.

Hắn đứng lên, một lần nữa nhìn chung quanh phòng ở, mỗi một chỗ ở đây đều đã bị người ta cẩn thận tìm qua, cho dù cô có để lại manh mối thì cũng bị xóa sạch từ lâu rồi.

Chẳng còn cách nào khác. Lúc trước cử hắn đến cũng là vì nguyên nhân này.

Thở sâu, hắn đưa tay đυ.ng vào cửa tủ quần áo của cô, bởi vì tuy rằng chỗ này đã có người khác đυ.ng vào nhưng đây cũng là chỗ có khả năng lớn cô ấy đã chạm vào.

Ý thức tà ác lạnh như băng bỗng nhiên đánh úp lại, biến ảo thành hình ảnh vặn vẹo.

Bộ sách, vết máu, lửa đỏ —

Ý niệm lãnh khốc kia giống như băng châm đâm vào người khiến hắn muốn rụt tay về. Nhưng trong ý nghĩ lạnh lẽo đó còn có lẫn một cỗ ấm áp.

“Chuyên chú vào thứ mình muốn biết và xem nhẹ thứ không liên quan.” Lời nhắc nhở nhiều năm trước của Hiểu Dạ hiện rõ ràng trong óc hắn.

Hắn chịu đựng cảm giác khó chịu kia, thử đem nó đẩy ra, tiếp tục hướng chỗ sâu thăm dò, tìm kiếm tàn niệm ấm áp yên ổn kia.

Việc này kỳ thật không khó, vì tủ quần áo này rốt cuộc là của cô, lưu lại dấu vết cô đã sử dụng qua tháng năm.

Chúng nó giống như thủy triều ấm áp mà rộng lớn bao trùm lên hắn. Hắn dùng sức, không chỉ xuyên qua tầng dấu vết trên cùng mà còn xuyên qua tàn niệm trước đó.

Từng hình ảnh như thước phim vọt tới, mỗi một cảnh đều xuất hiện một đôi tay trắng nõn thanh tú. Đôi tay kia từ tủ quần áo lần lượt lấy ra áo ngủ, đồ lót, tất chân, quần áo linh tinh hoặc lại đem chúng bỏ vào.

Hắn thở sâu, để chính mình dừng lại.

Sau đó, hắn thấy cô.

Hình ảnh cô phản chiếu trong gương, lấy ra quần áo, xoay người đối mặt với tấm gương lớn kia, cầm quần áo mặc vào.

Hắn ngẩn ra, rút tay về, hình ảnh liền biến mất.

Trong gương chỉ có hắn, hình ảnh của cô đã biến đã biến mất vô tung, nhưng hắn vẫn có thể mường tượng ra được hình ảnh cô chỉ đang đứng trước mắt và mặc quần áo.

Hắn đã xuyên thấu qua ý niệm cô lưu lại mà thấy cô.

ok, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ thấy cô trong bộ dạng đó, vì dù sao trước đây hắn ít khi gặp được căn phòng có gương chiếu lớn như vậy, cho nên cũng ít khi thấy vật chủ, cho dù có thì cũng không có người nào rơi vào tình trạng lộ trọn vẹn thế này.

Nhưng nói gì thì nói, hắn đứng trước tủ quần áo thì còn muốn thấy trạng thái gì nữa chứ?

Cúi đầu nhìn bàn tay to của chính mình, lại nhìn cái gương thật to kia, hắn nhíu mày suy nghĩ một chút.

Nếu chạm vào gương hắn sẽ xuyên qua đó mà thấy được tàn niệm của vật chủ. Nếu cô không soi gương thì hắn sẽ không thấy cô, nhưng cô nhất định từng soi gương, dù sao cô đứng trước tủ quần áo, đa phần đều là vì thay quần áo.

Lại nói, nếu cô từng trở về đây thì nhất định sẽ thu thập quần áo trước tủ, cho nen đây cũng vẫn là chỗ có khả năng lưu lại manh mối. Hắn vẫn phải tìm xem cuối cùng cô đã thu dọn những loại quần áo nào.

Bởi vậy đây là hắn không thể không làm, cũng không phải hắn cố ý rình coi, hay xâm phạm riêng tư của cô. Vì thế hắn lại rời tay khỏi tủ quần áo.

Cô lại xuất hiện, lần lượt mặc vào từng kiện áo quần có vẻ cũ kỹ, che khuất dáng người thon dài mà xinh đẹp của mình, còn có đám nội y tĩnh mỹ liêu nhân.

Những hình ảnh này không phải thứ hắn muốn tìm nhưng hắn không sao rời tầm mắt mà chỉ có thể nhìn.

Dù sao hắn cũng là nam nhân thôi mà.

Mà nam nhân thì đều thích xem phụ nữ mặc cởϊ qυầи áo, huống chi dáng người của cô tốt thế này, diện mạo cũng không kém.

Cô có một đôi mắt rất đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, có chút giống mắt phượng, nhưng cũng phải rất rõ ràng. Mũi của cô không quá cao nhưng khéo léo, cũng không chướng mắt. Đôi môi hồng nhạt, giống viên kẹo hoa quả mềm mại, khiến người ta muốn cắn một ngụm.

Trong những tấm ảnh chụp cô luôn buộc mái tóc dài lên nhưng lúc này mái tóc đen tuyền kia lại chậm rãi rũ xuống, theo chuyển động của cô là lay động.

Hắn nhìn cô đi tất chân, mặc vào áo sơ mi cứng nhắc, cài từng cúc áo một, sau đó cúi người cầm lấy một cái váy dài màu cà phê, rồi xỏ đôi chân thon dài vào trong váy.

Thật quá thể, hắn bắt đầu thấy mình giống tên biếи ŧɦái rồi. Hắn đành dừng lại một giây mới có thể đẩy cảnh tượng này ra, tìm kiếm mấy tầng ý niệm trên cùng, nhưng hắn vẫn thấy những hình ảnh khiến người ta chảy máu mũi.

Hắn tận lực chuyên tâm, thối lui đến tầng ý niệm cao nhất. Dưới ý niệm lãnh khốc đầy huyết tinh kia, hắn chạm đến một tầng gần chóp.

Hắn cẩn thận thoát ra khỏi những ý niệm ấm áp này, đi vào một tầng ngay dưới ý niệm lạnh như băng đầy máu tươi. Trong hình ảnh đó, cô đang lấy quần áo, quần bò, tất, hắn cảm giác được cô mặc chúng vào, trong phòng rất tối, cô cũng rất vội vàng, không hề bật đèn, chỉ lấy ba lô, rồi đem một vài thứ này nọ để vào.

Hắn nhận ra hộ chiếu, hộp kính mắt, một con dạo vạn năng, còn có mấy tấm thẻ tín dụng cùng sổ sách linh tinh. Tuy rằng không nhìn thấy rõ lắm nhưng động tác của cô không hề do dự, cô biết mình phải lấy những gì, động tác vô cùng lưu loát nhanh chóng.

Bỗng dưng, giống như là cảm giác được cái gì đó, cô đột nhiên đứng dậy thối lui, nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt. Trái tim cô như đang đập gần bên tai hắn. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được sự khẩn trương của cô.

Ngọn đèn trên hành lang từ cửa hắt ánh sáng vào, một bóng đen biểu hiện cho một người đang chuyển động.

Có người ở bên ngoài, hắn cảm thấy kinh hãi thay cô.

Nhưng bóng đen kia tiếp tục di chuyển, sau đó cửa lại khôi phục ánh sáng như lúc trước. Cô nhẹ nhàng thở ra, lại quay đầu lấy từ trong tủ quần áo một kiện áo khoác thể thao để mặc vào.

Nhưng cô vừa mới mặc vào thì ngoài cửa lại có động tĩnh. Lần này bóng đen kia đứng ở cửa, cô thì đang cõng ba lô, đứng dậy di chuyển ra chỗ ban công, nhưng cái vòng cổ trên gáy cô ở lúc đứng lên lại bị cái móc của tủ quần áo móc vào.

Cô nhìn thấy nó bị đứt, chảy từ cổ xuống, lúc cô muốn tìm thì lại lỡ đá nó vào phía dưới tủ áo. Hắn nhìn thấy cô nằm úp sấp xuống, ý đồ muốn lấy nó ra khỏi tủ quần áo nhưng ngoài cửa lại có động tĩnh. Cô quay đầu lại ,thấy khóa cửa hơi hơi động.

Có người đang mở cửa.

Cô rụt tay về, buông tha cho cái vòng cổ dưới tủ áo, đóng cửa tủ rồi chạy ra ngoài ban công.

Hắn buông tay, căn phòng lại khôi phục vẻ sáng ngời nhưng lạnh lùng.

Trong nháy mắt, hắn có chút choáng váng nên đành thở sâu sau đó đi đến ban công, đẩy ra cánh cửa bên trên có vẽ biển lớn. Ngoài ban công để chút dụng cụ quét tước, giẻ lau, xô đựng nước, máy giặt, cùng với một gốc cây tiên nhân chưởng đơn độc.

Giống các nhà trọ kiểu cũ khác, ban công nhà cô cũng có song sắt xấu xí giống l*иg giam, còn có một cửa thoát hiểm. Nhưng khác là cửa thoát hiểm không khóa, mà bên dưới có thang dùng cho phòng cháy chữa cháy.

Để xác định, hắn đưa tay chạm vào thang chữa cháy kia để xem hình ảnh. Lúc đó cô cõng ba lô, chạy theo lối này, theo cầu thang đi xuống. Trừ bỏ cô ra thì không có người khác đi theo, cũng không có ai đuổi theo cô. Mặc kệ người đang muốn vào phòng cô là ai thì hắn cũng không phát hiện ra lúc đó cô ở trong phòng.

Hắn không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra.

Hắn thu lại cầu thang chữa cháy, khóa cửa thoát hiểm lại, sau đó xoay người đi vào trong phòng, chạm đến mỗi một chỗ có khả năng lưu lại ý niệm của cô.

Tuy rằng mấy trang của cuốn nhật ký đã bị người khác xé đi, rác trong phòng tắm lại là cô dọn. Mỗi ngày cô đều mang rác đi đổ trước khi ra khỏi cửa.

Bởi vì có cái gương nên khi cô ở trong phòng, hắn thường nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô, cô cười, đọc sách, ngáp dài, vừa tỉnh ngủ. Cô trở nên sinh động, rõ ràng, không giống bức ảnh chụp trên tư liệu.

Hắn luôn luôn không thích điểm ấy, bởi vì càng quan tâm đương sự, hắn càng khó mà không đếm xỉa đến, mà việc này đối với hắn là một gánh nặng.

Hắn hẳn là nên chuyên tâm tìm kiếm trọng điểm, nhưng hắn không thể không nhìn cô.

Trước khi đến đây, hắn vẫn chưa đoán trước được điểm này. Hắn không biết cô lại ôn nhu, đơn thuần như thế. Trước khi sự tình phát sinh, ý niệm tà ác nhất trong đầu cô cũng chỉ là đem gối đầu mà đánh tên thủ trưởng đáng giận thôi.

Ngay cả em gái út của hắn cũng có thể nghĩ ra những hành vi bạo lực hơn chuyện này nhiều. năm trước con bé còn liều mạng mang cũng tiễn đến trường, bắn rơi mũ của giáo viên chủ nhiệm.

Nữ nhân này khiến tầm mắt hắn bị hấp dẫn thật sâu. Hắn nhịn không được nhìn cô, mãi cho đến khi di động truyền đến tin nhắn của đồng bọn thì hắn mới đột nhiên tỉnh lại, nhận ra mình đã dành gấp đôi thời gian để tìm cô.

Hắn chưa từng bị mất khống chế thế này. Nhưng mệt mỏi mãnh liệt lại như cũ xâm nhập vào cơ thể hắn. Hắn nhìn chằm chằm tay mình, có chút mê mang.

Thân ảnh của cô vẫn lưu trong đầu hắn.

Lúc này di động lại rung, nhắc nhở và thúc giục hắn. Hắn không nghĩ nhiều nữ mà sau khi xác định không có thông tin nào có ích nữa thì hắn lại đi ra ngoài cửa.

Trước khi đi, hắn chần chờ một chút rồi trở lại ban công, cầm lấy cây tiên nhân chưởng kia, rồi quay trở lại tủ áo, dễ dàng di chuyển cái tủ nặng nề, nhặt lên cái vòng cổ rơi dưới đó.

Đó là mặt dây chuyền hình trái tim màu phấn hồng, lúc có ánh sáng thì sẽ phản chiếu ra ánh sáng màu trắng sáu cánh.

Mặt dây chuyền có sự ấm áp của cô. Đó là di vật của mẹ cô, cô vẫn luôn đeo bên người.

Hắn đem dây chuyền kia bỏ vào túi, lại di chuyển tủ áo về chỗ cũ, rồi mới cầm lấy cây tiên nhân chưởng kia, đóng cửa rồi xuống lầu.