- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Soái Ca Ngọt Ngào
- Chương 17
Soái Ca Ngọt Ngào
Chương 17
Vết thương trên đầu Đồ Cần sau một tuần đã được cắt chỉ, nhưng vết sẹo vẫn còn đó khiến mỗi lần cô nhìn thấy lại có chút đau lòng. Nhưng hắn lại chẳng để ý đến nó, thậm chí sắp quên rồi.
Cô giúp hắn gội đầu, bởi vì sợ hắn làm bị thương chính mình. Hắn thì ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, ngửa đầu, nửa khép mắt, giống một con gấu lười biếng đang thoải mái nằm nghỉ.
Bồn tắm đặc chế kia là thứ xa xỉ duy nhất trong phòng hắn.
Cả thân thể trần trụi ngăm đen của hắn nằm trong bồn tắm trắng tinh này thoạt nhìn thật là đẹp mắt.
Rõ ràng vừa rồi hai người mới…… Cô thật không biết vì sao chính mình đối với hắn lại có phản ứng lớn như vậy, đại khái cả đời này chắc cô không chống cự lại nam nhân này được rồi.
Mặc áo T-shirt rộng thùng thình của hắn, cô ngồi ở bên cạnh bồn tắm, cẩn thận giúp hắn dội ướt mái tóc ngắn.
Tóc hắn thật sự ngắn, so với lúc cô mới quen hắn thì có dài hơn chút rồi, lúc sờ lên có chút cảm giác mềm mại. Vì tóc ngắn nên khi gội cũng tiện, dầu gội thì chỉ cần dùng bằng 1/5 của cô.
Sau gáy hắn có một vết sẹo khác rất nông, cô nhẹ nhàng vỗ về rồi hỏi hắn vì sao có vết sẹo đó.
Hắn nói đó là do trước đây đánh nhau mà có, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Lúc cô thay hắn xả bọt trên tóc thì thấy trên ngực trần của hắn, phía bên sườn cũng có một vết thương cũ. Dĩ vãng lúc hai người cùng nhau thì đều ở trong cảnh thiếu ánh sáng, cô biết trên người hắn có sẹo nhưng không nghĩ được lại nhiều thế.
Cô biết công việc của hắn nguy hiểm nhưng ……
Cảm nhận được cảm xúc của cô, Đồ Cần mở mắt ra, thấy cô đang nhìn chăm chú vào vết thương trên người mình. Hắn cầm lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay.
“Vài năm nay anh kiếm tiền cũng đủ để chúng ta sống thoải mái cả nửa đời sau, nhưng anh vẫn còn công việc ở Hồng Nhãn, công việc này cho anh cảm giác bản thân……” Hắn dừng một chút, không biết nên giải thích như thế nào.
Cô cầm lấy bàn tay to của hắn, nói hộ phần còn lại: “Cho anh cảm thấy mình bình thường, được người khác cần đến đúng không?”
“Ừ.”
Lòng hắn bị sự săn sóc ôn nhu và bi thương này làm cho ấm vừa đau lòng.
Tay hắn cũng có vết thương, ở trong lòng bàn tay. Cô vỗ về lòng bàn tay hắn, cổ họng nghẹn lại.
Vết thương rất nông, nhưng làn da vẫn gồ lên, cô có thể tưởng tượng ra lúc bị thương hắn đau đến thế nào.
Hắn có thể cảm giác được cảm xúc phức tạp của cô, sự giãy dụa, luyến tiếc, bi thương, trìu mến, cùng với ôn nhu vây quanh hắn.
Mắt cô hơi phiếm ánh nước, khiến tình cảm hắn dành cho cô như muốn tràn ra.
“Em không yêu cầu anh phải bỏ việc.” Cô vỗ về mặt hắn, cúi người hôn môi hắn, ôn nhu nói: “Nhưng xin anh phải bảo trọng chính mình.” Nước mắt của cô rơi xuống làm ẩm ướt khuôn mặt hắn nhưng không hiểu sao lại an ủi hắn.
Hắn vươn tay, lấy ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô, ngửa đầu hôn môi cô.
Đôi môi của cô rất ấm, cũng như tấm lòng của cô vậy.
Nước mắt, tràn ra.
Hắn hôn lên nước mắt của cô, một lần lại một lần. Hắn đem cả người cô ôm vào trong lòng. Bồn tắm lớn có cô bước vào nên tràn đầy, nước ấm áp rất nhanh thấm ướt áo T-shirt trên người cô nhưng cô lại chẳng có cơ hội mà chú ý.
Cô ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn, cảm giác nhiệt độ cơ thể hắn, trong lòng vẫn gắt gao siết chặt như cũ.
Mới ngắn ngủn vài ngày, nam nhân này cũng đã trở thành một bộ phận của cô. Cô hít thở bầu không khí của hắn, cảm giác được cảm giác của hắn, quãng thời gian tịch mịch cô đơn ngày xưa xa xối giống như cả đời.
Cô không thể tưởng tượng được việc quay trở lại quá khứ tịch liêu trước kia, cũng không thể tưởng tượng được không có hắn ở bên người……
Nha, có lẽ vẫn có thể, nhưng thế giới như thế thật cằn cỗi, lạnh băng, u ám và hư không khiến cho cô nghĩ đến đã nhịn không được phát run.
Khát vọng của cô với hắn là cuồng nhiệt mà chân thật, lực chú ý của cô dồn hết trên người hắn.
Hắn nhiệt tình như thế khiến cô không thể muốn thứ gì khác.
Hắn cách quần áo hàm trụ nhũ tiêm đứng thẳng của cô khiến cô rêи ɾỉ. Hắn nhận cơ hội cởϊ qυầи lót của cô, cầm lấy mông cô, để cô ngồi lên người mình.
Thân thể của cô sớm đã chuẩn bị để tiếp nhận hắn. Cô cảm nhận được hắn tiến vào, cảm nhận thân thể mình vi hắn mà rộng mở, tiếp nhận nóng bỏng của hắn.
Hắn giúp cô tiếp nhận mình, còn cô thì bám lên vai hắn, mặt đỏ bừng như nụ hoa đào, trong đôi mắt đều là sương mù, phấn môi khẽ nhếch thở gấp.
“Cần……”
“Đừng sợ……” Hắn hôn lên môi cô, rồi hôn lên cả giọt nước mắt cô.
Nước ấm vây quanh hai người, da hắn lại càng thêm nóng hơn. Hắn nâng mông cô lên, giúp cô luật động. Cô thẹn thùng lại sợ hãi, nhưng du͙© vọиɠ đối với sự nhiệt tình của hắn lại bao trùm lên hết thảy.
“Anh yêu em.” Hắn nói, hai mắt nhiệt tình mà chuyên chú.
Ngực cô nóng quá, nóng quá, không cách nào trả lời hắn được, chỉ có thể như tan ra, nhiệt tình mà luật động, một lần lại một lần cùng hắn đạt đến cao trào.
“Anh yêu em …..”
Trong nháy mắt đó cô biết hắn đã thành một bộ phận của cô, vĩnh viễn không thể xóa đi……
Hôn ước của hai người sau ngày đó được hắn thông báo với mọi người, khiến bọn họ rất cao hứng, nhưng rõ ràng cũng ngoài ý muốn. Đồ Ưng thậm chí chỉ nhướng mày một chút, rồi rốt cuộc cũng mở miệng nói với cô.
“Chúc mừng.”
Cô hoảng sợ nhưng lại thấy hắn đang cười nói với cô, nụ cười nhạt nhưng vẫn thật tình.
“Cám ơn.” Cô trả lời như thế, mặc dù trong nháy mắt cô kỳ thật rất muốn lấy máy điện thoại ra ghi âm lại lời hắn. Tên nam nhân này đúng là tích trữ như vàng, mỗi một lời của hắn đều thật là trân quý.
Người vui sướиɠ nhất chính là Khả Phỉ, cô nàng ôm lấy cô vừa cười vừa vui. Võ ca lại lộ ra hàm răng trắng noãn, khen ngợi Đồ Cần, “Làm tốt lắm”, sau đó lấy ra hợp đồng làm việc, hy vọng cô có thể chính thức làm việc cho bọn họ, giúp công ty xử lý đống hồ sơ.
Nhưng Đồ Chấn cùng Phong Thanh Lam thì có phản ứng đặc biệt chút.
Hai người bọn họ trước sau từng người tìm gặp cô ở trên sân thượng, lúc cô đang phơi quần áo, ý của Đồ Chấn chính là — Tôi thật cao hứng khi Đồ Cần tìm được lão bà, nhưng nếu cô cố ý làm tổn thương hắn, tôi sẽ để cô chết rất khó coi.
Linh tinh.
Đương nhiên, Lam tỉ nói không trực tiếp như Đồ Chấn nhưng ý tứ cũng không khác mấy.
“Tôi rất thích cô, cho nên đừng để tôi phải làm tổn thương cô.”
“Chị không nghĩ rằng so về hình thể thì tôi mới là người có khả năng bị anh ấy tổn thương sao?” cô trêu ghẹo hỏi.
“Không hề.” Phong Thanh Lam trả lời không chút do dự. Cô ấy xoa thắt lưng, nhướng mày nói, “Nhà của chúng tôi không cho phép đánh vợ.”
“Vì thế anh ấy không được phép đánh tôi nên chị sẽ đối phó tôi sao?” Tĩnh Hà buồn cười hỏi.
“Đúng vậy.” Phong Thanh Lam bật cười.
“Chị có biết mới vừa rồi em trai anh ấy cũng mới nói với tôi lời tương tự không?”
“A Chấn hả?”
“Đúng.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Cô nàng cười cười, “Tôi hẳn là phải thay hắn xin lỗi nhưng nếu cô gả vào đây thì phải học cách thích ứng với hắn và với tôi.”
“Tôi thích cậu ta.”
“A Chấn hả?” Thanh Lam hoảng sợ.
“Tôi cũng thích chị.” Tĩnh Hà cười nói: “Tôi thích những người nói chuyện thẳng thắn, tôi nghĩ mình sẽ thích ứng được nhanh thôi.”
“Nếu chúng ta đã có nhận thức chung thì,” Phong Thanh Lam cười vươn tay, “hoan nghênh gia nhập với chúng tôi.”
Cô vui vẻ bắt tay cô gái kia, rồi cả hai đều bật cười.
Lam tỉ rời đi không đến hai giây thì Đồ Cần liền xuất hiện. Trên nóc nhà này đại khái chưa từng có buổi sáng này náo nhiệt thế này.
“A Chấn cùng Lam tỉ đi lên tìm em hả?”
“Vâng.” Cô rũ mở một kiện quần áo, là qυầи ɭóŧ của nam.
“Em cầm cái gì trên tay thế?” Hắn kinh hoảng đến quên mất vấn đề đang muốn hỏi là gì.
“Qυầи ɭóŧ của anh.” cô thần sắc tự nhiên mà trả lời.
“Nó hẳn là ở phòng tắm của anh chứ?” Hắn khϊếp sợ trừng mắt nhìn cái qυầи ɭóŧ kia.
“Em không thích nhìn thấy qυầи ɭóŧ bẩn để trong phòng tắm.” Cô nhìn hắn nói: “Vì thế em đã giặt nó, phiền anh đưa cái giá kia cho em được không?”
Hắn không giúp cô lấy giá áo, mà chỉ vươn tay giật lấy cái qυầи ɭóŧ kia, rất nhanh đã phơi nó lên giá áo.
Cô buồn cười nhìn hắn, nhắc nhở nói: “Cũng không phải em chưa từng thấy qυầи ɭóŧ của anh, huống hồ chúng ta đã đính hôn rồi.”
Những lời này kỳ quái thay lại trấn an hắn. Hắn nhìn cô, lại nhìn cái qυầи ɭóŧ được phơi dưới nắng kia, rồi lại nhìn cô, sau đó mới nói giọng khàn khàn: “Chưa từng ai giúp anh giặt qυầи ɭóŧ hết.”
“Hoa Đào thì sao?”
“Hải Dương và Hoa Đào thu dưỡng anh thì anh đã 11 tuổi.” Hắn xấu hổ nói: “Hải Dương nói anh đã đủ lớn rồi, hẳn phải tự biết cách giặt qυầи ɭóŧ của mình.”
“Vì thế anh vẫn tự mình giặt sao?” Cô tò mò hỏi.
“Ừ.”
“Bạn gái trước kia của anh thì sao?”
Hắn cẩn thận nhìn nàng, lắc đầu, “Không có.”
Cô nở nụ cười, nghiêng đầu nói: “Em khó mà tưởng tượng được bộ dáng anh tự mình giặt qυầи ɭóŧ.”
“Loại chuyện này thì có gì hay mà tưởng tượng chứ?” khuôn mặt đen của hắn đỏ ửng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Soái Ca Ngọt Ngào
- Chương 17