Tối nay gặp, hắn nói.
Cái tối nay gặp của hắn là 10 phút sau. Cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần đang còn rung động khi gặp lại hắn thì nam nhân này liền cả người ướt đẫm, không, phải là đã tắm xong, nhưng tóc ướt đẫm, trên cổ vắt một cái khăn, xuất hiện ở phòng khách.
Khi đó, cô mới lau xong dấu chân hắn để lại, đang đứng ở quầy bar nhỏ trong phòng khách rửa chén, vừa làm vừa ổn định lại trái tim đang đập không theo nhịp của mình.
Sau đó hắn xuất hiện, tản ra hóc môn quyến rũ không gì sánh được, mỉm cười với cô.
“Thật có lỗi, phiền cô lấy cho tôi một chai bia.” Hắn chỉ vào phía sau cô.
Cô khó hiểu quay đầu, phát hiện tủ bát phía sau có ít nhất tám cánh tủ. Tủ đầu tiên là ly chén, thứ hai là các loại cà phê, thứ ba là lá trà.
Nhìn ngăn tủ chất đầy các loại trà kia, cô xấu hổ quay trở lại nhìn hắn, “Bia để ở chỗ nào?”
“Bên trái phía dưới, thôi để tôi lấy thì tốt hơn.” Hắn mỉm cười trả lời cô.
Cô nghiêng người cho hắn đi qua. Bên trong quầy bar vốn nhỏ, mà hắn thì quá mức cường tráng, thê nên tuy không chạm vào cô nhưng mọi tế bào trên người cô khi tiến gần hắn đều giống như bị điện giật.
Ông trời ơi, nhiệt độ trong phòng này vì hắn xuất hiện mà tăng lên vài độ.
Cái áo T-shirt màu trắng hắn mặc trên người dán vào cơ thể cường tráng, hoàn toàn ôm lấy những đường cong rắn chắc. Mà điều càng làm người ta muốn phun máu mũi là hắn chỉ mặc một cái quần đùi rộng thùng thình. Khi hắn khom người mở cánh tủ lạnh nhỏ ở bên dưới thì mỗi bó cơ bắp trên lưng hắn đều dán sát lên chiếc áo kia.
Cô không biết mình bị làm sao nữa. Vài ngày trước cô còn thấy hắn thật an toàn ổn trọng, là người khiến người khác tín nhiệm………… Cô không biết…… giống anh trai nhà bên sao?
Không, cô không thấy hắn giống anh trai nhà bên, cô chỉ cảm thấy hắn không mang đến cảm giác uy hϊếp, cũng là người khiến người khác muốn tín nhiệm dựa vào mà thôi. Nhưng sao mới vài ngày không gặp mà cô đã nổi lên phản ứng mãnh liệt với nam nhân này như thế chứ?
Khi hắn lại đứng dậy đối mặt với cô thì cô tin chắc trong nháy mắt đó, trái tim của cô đập không dưới 200 nhịp.
“Lấy được rồi.” Giọng nói của hắn ngay trên đỉnh đầu của cô. Nhưng cô lại chỉ chú ý đến một giọt nước không biết có phải mồ hôi không, đang chảy chậm theo khuôn mặt hắn xuống.
“Ừ.” Cô nhìn chằm chằm bọt nước kia, yết hầu co rút nhanh, trái tim đập kinh hoàng.
Bọt nước kia chảy qua cái cằm sạch sẽ, lại một đường nhẹ nhàng chảy cổ hắn.
“Mấy ngày nay ở đây cô đã quen chưa?” hắn hỏi.
Giọt nước ngừng chỗ hầu kết một chút, sau đó lúc hắn nói chuyện thì lại tiếp tục lăn xuống, tới chỗ xương quai xanh của hắn, dừng ở đó.
“Ừ.” Cô đáp lời, không tự chủ được hít một hơi thật sâu, mùi xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi cơ thể hắn quyện vào nhau, tràn đầy vào tâm phế của cô, khiến cô càng thêm choáng váng.
“Cô có khỏe không?”
“Ừ……” Cô nhanh chóng túm lấy bệ bếp ở phía sau, trong nháy mắt cô đã muốn kiễng mũi chân, vươn lưỡi ra liếʍ chỗ bọt nước đó, sau đó một đường liếʍ lên những chỗ nó vừa đi qua —
“Học tỉ, chị có thể đến văn phòng một chút không?”
Điện thoại trên quầy bar vang lên, tiếng Khả Phỉ đột nhiên vang lên, lay tỉnh xúc động và ảo tưởng đáng xấu hổ của cô. Tĩnh Hà cuống quít đỏ mặt vội đưa tay ra lấy ống nghe, “Chị lập tức qua ngay.”
“Thật có lỗi, Khả Phỉ tìm tôi rồi. Tôi phải đi xuống xem chút đã.” Cô không dám nhìn mặt hắn mà bỏ lại câu này rồi chạy như bay đi.
“Học tỉ, chị có khỏe không?” nghe được tiếng mở cửa, Khả Phỉ thò đầu ra khỏi cái bàn chất đầy tài liệu cao như núi để hỏi thăm. “Sao mặt chị đỏ thế? Có phải phơi nắng bị cảm rồi không?”
“Không, chị không sao, chỉ là có chút hơi nóng mà thôi.” Cô vội vàng đi lên, đỡ lấy chỗ tài liệu bị Khả Phỉ không cẩn thận đυ.ng tới, ngăn chặn cả núi tài liệu rơi xuống. Vừa sắp xếp lại cô vừa nói sang chuyện khác, “Em tìm chị có việc gì?”
“Ách, em nhớ rõ toán học của chị không tệ lắm, chị có thể giúp em một chút được không?” Khả Phỉ luống cuống tay chân ngồi xổm xuống để lục tìm mấy bảng biểu vừa rơi xuống.
“Những cái này là gì?”
Khả Phỉ đem đống bảng biểu loạn thành một đoàn để lên bàn, thở hổn hển nói: “Vụ án công ty mới tiếp nhận có liên quan đến thiếu thiếu hụt công khoản, em phải đem những báo cáo tài vụ này sửa sang lại.”
“Chỗ này không phải công ty điều tra việc ngoài ý muốn sao?” Tĩnh Hà giúp cô nàng đem đống tài liệu xếp lại ổn thỏa rồi mới đi tới bên cạnh nhìn, tò mò hỏi: “Sao lại điều tra thiếu hụt công khoản?”
“Đúng là điều tra việc ngoài ý muốn, bởi vì lão bản của công ty đó ngoài ý muốn bị đâm xe chết.” Khả Phỉ làm một cái mặt quỷ, “Đáng tiếc sau khi ông chủ bọn em nhìn qua thì nói xe bị người ta động tay động chân, cho nên anh ấy mới đem đống bảng biểu tài vụ này về đây.”
“Chị tưởng các công ty hiện nay đều điện tử hóa số liệu rồi, sao không lấy số liệu đó về là được?”
Tĩnh Hà tò mò nhìn những bảng biểu có chút cũ này.
“Ông chủ cảm thấy con số trên máy tính có thể làm giả, vì thế anh ấy vừa lấy số liệu điện tử vừa cho người mang những báo cáo vài năm trở lại về đây.”
“Công ty vận tải đường thủy Hải Thiên hả?” nhìn thấy tên công ty trên tư liệu, cô hoảng sợ. Hải Thiên là công ty vận tải đường thủy đứng thứ ba thế giới đó. Cô cuống quít nhìn về phía Khả Phỉ,
“đối phương cứ để anh ta lấy số liệu như thế sao?”
“Đương nhiên không phải, tuy người mời chúng ta là bà vợ góa của Hải đổng nhưng quyền khống chế công ty cũng không ở trên tay bà ta, vì thế hôm nay chúng ta phải soát xong đống này rồi còn phải trả về nữa.”
“Phải trả về sao?”
“Đúng vậy, phải trả về. Có vay có trả thì mới mượn tiếp được.”
Tĩnh Hà trừng mắt nhìn Đinh Khả Phỉ đang cười rất khả nghi, đột nhiên hiểu ra, “Đây là do ông chủ em trộm được hả?”
“Không.” Khả Phỉ cười gượng hai tiếng, cường điệu nói: “Không phải trộm, là mượn.”
Tĩnh Hà há hốc mồm nhìn cô nàng, sau một lúc lâu mới bật cười, “được rồi, em nói mượn thì là mượn. Chúng ta hiện tại phải làm gì?”
“Đi theo tiền đi!”
“Đi theo tiền?”
“Chính là tra trướng mục.” Đinh Khả Phỉ mở một ngăn tủ màu xám lật nửa ngày, cuối cùng tìm một cái máy tính tay rất to, quăng cho học tỉ, cười nói: “Lão bản nhà em luôn nói, nếu gặp phải một vụ án mưu sát thì đi theo tiền là chuẩn nhất!”
Tĩnh Hà tiếp được cái máy tính, chỉ nghe Khả Phỉ chắp tay nói lời đáng thương: “Làm ơn đi học tỉ, chị cũng biết em vừa nhìn thấy số mà thì đầu liền to ra. Em phụ trách sao chụp, còn tính toán con số thì để chị làm nhé. Phiền chị cùng em tra xem nếu chỗ nào con số có vấn đề, có khoản tiền hoặc chuyển đổi tiền tệ nào không ổn thì khoanh lại là được. Chờ xong việc rồi em sẽ thỉnh chị ăn một bữa thịnh soạn. Van cầu chị, làm ơn, làm ơn.”
Thấy bộ dạng đó của cô thì Tĩnh Hà không khỏi bật cười, “Em muốn chị hỗ trợ thì đương nhiên không thành vấn đề, chị còn sợ em không cho chị giúp ấy chứ.”
“Làm sao có thể, chị chịu giúp em thì em chính là cầu còn không được. Chị yên tâm, em nhất định sẽ bảo lão bản keo kiệt nhà em tính tiền công cho chị, sẽ không để chị làm không công.”
“Keo kiệt?” Cô sửng sốt.
“Đúng vậy, chị không biết đấy thôi, anh ấy là chúa keo kiệt, muốn tiền của anh ấy giống như cướp cơm của anh ấy vậy, lần trước……”
Nghe Khả Phỉ lải nhải về tiểu sử keo kiệt của ông chủ mình, Tĩnh Hà cầm lấy máy tính, ngồi xuống bàn ở bên cạnh. Hai người tán gẫu, cười nói và làm việc, cứ thế thời gian cũng trôi qua.
Trong lúc nói chuyện phiếm và bận rộn làm việc, cô cũng hiểu thêm về tính chất công ty này. Nhưng kỳ quái là cô vẫn cảm thấy mình như Alice lạc xứ sở thần tiên. Tuy biết sự tình còn chưa hoàn toàn được giải quyết, nguy hiểm vẫn tồn tại như cũ nhưng trên thực tế, phiền toái của công ty này so với cô sợ là còn nhiều hơn.
Nhưng khi ngồi trong khu nhà trọ cũ kỹ này, tính toán báo cáo tài vụ trộm được thì rốt cuộc côc cũng không cảm thấy tương lai mờ mịt không xác định nữa. Cuối cùng cô cũng có cảm giác hai chân chạm đất.
Cảm giác ổn định mà vững chắc.
Tí tách.
Vòi nước vẫn nhỏ nước.
Tí tách.
Cô đi quá vội nên không đóng vòi nước kỹ.
Tí tách.
Có lẽ là hắn nhìn nhầm nhưng cô tựa hồ đang trốn hắn. Đồ Cần vươn tay tắt vòi nước ở bồn rửa, giọt nước đang rỉ ra lập tức dừng lại.
Làm loại sự tình này không khỏi có chút ti bỉ, nhưng đây là thiên phú của hắn, hắn cũng chỉ chạm vào cái vòi để tắt nó đi thôi. Hắn sớm học được cách khống chế để không đọc trộm tàn niệm người khác lưu lại trên đồ vật.
Tí tách
Nhưng cô giống như đang chạy trốn hắn. Mà hắn thì chưa từng muốn biết ý tưởng của người khác đến thế!
Tí tách
Hắn cũng chưa bao giờ biết bản thân lại có thể ti bỉ thế.
Đáng chết, hắn tốt nhất là nên nhanh chóng lên lầu đi ngủ bù, miễn cho mất đi lý trí rồi làm ra cái chuyện rình xem người khác!
Đồ Cần rủa thầm một tiếng, nắm chặt cái khăn trên cổ, nhanh chóng đi lên lầu, vùi đầu đi ngủ.
Cốc cốc —
Tiếng đập cửa rất nhẹ, nhưng cơ hồ lúc cửa mở thì Đồ Cần liền tỉnh lại. Từ nhỏ hắn đã ngủ rất nông, với hắn mà nói, cảm giác ngủ ngon luôn là hy vọng xa vời. Hắn có thể ngủ nhưng lại không thể ngủ say, luôn sẽ có những cơn ác mộng khác nhau chờ quấy nhiễu hắn.
Từ trên giường ngồi dậy, hắn đi đến bên cánh cửa mở, ngoài cửa là chính là Phong Thanh Lam. Cả người cô mặc trang phục màu đen, bộ dáng như sắp ra ngoài.
“Ầm ỹ đến cậu hả?”
“Không em tỉnh rồi. Có việc gì à?” Có trở về phòng ngủ thì với hắn cũng không có tác dụng gì mấy, hắn vẫn luôn nghĩ đến cô gái kia.
“Võ ca của cậu hỏi cậu có rảnh thì tìm một khẩu súng cho Giang Tĩnh Hà, dạy cô ấy bắn để ngừa vạn nhất.”
Dạy cô bắn súng?
Tình hình hiện tại của cô thì đúng là cần làm điều này nhưng sao lại muốn hắn dạy cô? Hắn không xác định được khi mình đối mặt với cô thì có biện pháp khống chế bản thân không đi nhìn trộm suy nghĩ của cô không.
Mới chỉ nằm ngủ chút mà đến cả trong mơ hắn cũng thấy cô.
“Võ ca đâu?” Hắn giãy dụa đề nghị.
“Đang làm việc.”
“Chị thì sao?”
“Tôi phải hỗ trợ chứ.” Cô vừa đeo một cái bao tay đặc chế, vừa nhìn hắn, “Sao thế, cậu không thích cô ấy à?”
“Không phải.”
Người này không khỏi cũng trả lời nhanh quá đi, Phong Thanh Lam nhíu mày hỏi: “Cậu xác định không? Tôi có thể nhờ A Ưng dạy cô ấy. Mấy ngày nữa cậu ấy sẽ xong việc trở về. Nhưng cậu cũng biết cái đức hạnh kia của cậu ta rồi, muốn cậu ta mở miệng nói chuyện thì chỉ có nước đem tua vít mà vặn mở miệng cậu ta ra, chả khác gì con trai nước. Khả năng bắn súng của A Chấn tuy tốt nhưng thằng nhóc đó lại âm dương quái khí, người ta là tới làm khách, nếu không có việc gì sao bắt con gái nhà người ta chịu đựng tính khí của thằng nhãi đó, đúng không?”
“Để em làm.” Hắn nhấc tay đầu hàng, “Để em làm là được.”
“Ok, tôi phải ra ngoài, việc của cô ấy liền nhờ cậu, bye!” Cô vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của cô, hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng gọi cô lại.
“Chị Lam”
“Ừ?” cô quay đầu.
Hắn hắng giọng, mở miệng nói: “Em không thích cô ấy.”
“Tôi biết.” Ý cười xuất hiện trong mắt cô, thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện vừa rồi cô trêu chọc mình.
“Tôi tự có mắt nhìn, cậu thích hay không thì ghi ngay trên trán cậu rồi.” Cô cười trêu chọc hắn, hướng hắn phất tay rồi không quay đầu mà đi xuống lầu.
“Rõ như vậy sao?”