Chương 54: Tịnh Yên chính là Đồng Lân ư?
Cả lớp học trong một giấy đứng hình trước câu trả lời bá đạo của chàng trai mơ ước của ngôi trường Đại Uy. Cô nàng kia vừa mới chuyển trường đến đây, lại vô cùng lập dị khi đi đến đâu cũng kè kè theo hai người đàn ông bặm trợn. Ấy vậy, cô ta còn dám công khai chuyện có con với Uy Vũ… thật là làm tất cả nữ nhân trong trường phẫn uất.
Còn Bích Trân, cô bỗng dưng bật cười lớn trước câu trả lời hài hước của Uy Vũ… Cô quay lưng vừa đi vừa cười khiến cho cả lớp 12B và những kẻ hiếu kì đứng bên ngoài trố mắt nhìn.
- Cô ta làm sao vậy, có phải quá sock nên bị thần kinh rồi không? - Mọi người bắt đầu bàn tán.
- Cho đáng đi, dám dụ dỗ Vũ của chúng ta. - Một cô nàng chải chuốt nói.
- Nhưng… bọn họ thật sự có con ư… cô gái đó hình như học khối 11 đó… - Một cô nàng ôm mặt mà nói. - Ôi… bọn họ đã làm nên chuyện xấu hổ gì.
Mọi ánh mắt hiện tại tập trung nhìn về phía Uy Vũ đang dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra… Anh đưa cuốn sách úp lên mặt tựa lưng vào ghế như thể không hề quan tâm xung quanh.
Lúc này, tại tập đoàn Phong Vũ và Tập đoàn Hoàn Cầu nhận được những cuộc điện thoại liên tục từ phóng viên để hỏi về vụ việc vừa rồi. Nếu hai tập đoàn này kết thông gia, quả là trai tài gái sắc, nhưng trước khi bọn họ kết thông gia chỉ e Uy Vũ khó lòng thoát khỏi bàn tay luật pháp.
Quay về lại lớp học, Bích Trân nhận được ánh mắt nhìn chứa đầy sự ganh ghét từ các bạn học nữ. Cô đoán có lẽ tin đồn lan nhanh còn hơn bước chân của mình, Bích Trân chỉ buồn cười… sau đó điện thoại cầm tay liền rung lên.
- Ba. - Cô đáp.
- Con đã gây ra chuyện gì hả, vì sao lại có chuyện có con với cháu trai của Uy gia chứ. - Cha cô tức giận, chuyện này dù tôt đến đâu cũng là xấu mặt cả họ.
- Không phải ba sau này cũng muốn gả con cho một giám đốc, hay một cậu ấm nào đó sao… con chọn nhầm đối tượng rồi sao thưa ba? - Bích Trân chán nản nói.
- Nhưng… vì sao lại có thể tát tệ như vậy… con muốn ta phải nhìn mặt mọi người thế nào đây? - Ông tức giận nói. - Con vừa từ MỸ quay về, có phải tên Uy Vũ đó dự dỗ con không… cứ nói đi, ta sẽ làm chủ cho con… ta sẽ nói chuyện phải quấy với lão Uy đó…
- Ba à, không phải vậy đâu… ba đừng làm vậy? - Cô không muốn giải thích nhiều, nơi này thật không tiện.
Không may mảy lời con gái nói, tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu đích thân ghé thăm biệt thự của Uy gia… Lần này cũng chỉ muốn làm dữ với bọn họ, mau chong cho bọn trẻ tiến đến hôn nhân không thì con gái ông sẽ làm thế nào?
Uy Vũ ngồi trong lớp học, nhận được cuộc điện thoại từ Uy gia nói rằng tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu cùng Uy lão gia đang tranh cãi quyết liệt, hy vọng anh co thể quay về giải quyết… chỉ e hai người họ không giữ được bình tĩnh mà lao vào dần nhau…
Nghe tin, anh nhanh chóng xách balo đi ra khỏi lớp khi giáo viên vẫn còn đang giảng bài, tính cách của anh không ai không biết… nơi này tồn tại khi còn Phong Vũ, Uy Vũ lại là tổng tài Phong Vũ, ai dám động vào cậu ấy. Anh đi đến bàn học đầu tiên, nắm áo tên ngồi đầu bàn - người vừa nãy trêu chọc Bích Trân mà hỏi:” Cô nhóc khi nãy, học lớp nào?”
- Mình… mình không biết… chỉ biết cô ta học khối 11.
Buông cổ áo của người đối diện ra, Uy Vũ bước về dãy lớp của khối 11. Vì không học lớp 11 ở Đại Uy nên anh không nhận ra đồng phục của Bích Trân là dành cho lớp 11., hiện tại bước vào nơi này cũng cảm thấy xa lạ.
Không nhìn thấy Bích Trân nhưng nhìn thấy hai tên ngố ngố ra vẻ mặt bặm trợn đứng ở cuối lớp, còn cô gái lười biếng kia đang bị giáo viên phạt quỳ gối ở góc lớp. Uy Vũ bông nhiển cảm thấy cô gái kia trông thật buồn cười với gương mặt bí xị, vừa quỳ gối vừa mếu như muốn khóc.
- Này. - Anh khẽ gọi nhỏ.
Bích Trân nhìn ra phía cửa, thấy Uy Vũ hướng về mình mà gọi.
Anh vẫy tay gọi cô….
- Tôi đang bị phạt. - Cô nói nhỏ như không, vơ tay múa chân cho anh hiểu.
- Ra đây mau lên. - Uy Vũ không quan tâm mà gọi tiếp.
Bích Trân nhìn lên phía bảng, thấy cô giao đang quay đầu vào bàng mà giải bài tập cho cả lớp… cô cuối người xuống bò nhè nhẹ ra phìa cửa sau. Bọn cận vệ thấy vậy liền lúng túng… tố cô chủ cũng không được, nhưng đi theo cũng chẳng khác nào lật tây cô chủ.
Cô bò ngang qua bọn chúng mà nói:” Tôi sẽ không bỏ hai chú, hai chú đợi tôi thoát ra thì ra ngoài sau nhé.” - Căn dặn trước.
Bọn họ tin tưởng cô chủ, nhưng không hề hay biết Bich Trân kia gian xảo thế nao.
Bo ra đến cửa lớp, Bích Trân vừa đứng lên trước mặt Uy Vũ thì liền nghe tiêng hét của giào viên:” Bích Trân, ai cho phép em ra khỏi lớp hả?”
- Chạy thôi. - Uy Vũ kéo lấy tay cô mà bỏ chạy xa.
Họ chạy về phía cổng trường mặc cho tiếng hét của giáo viên cộng thêm tiếng gọi của hai tên vệ sĩ… Chiếc xe hơi màu xanh chuối của Uy Vũ đang dừng sẵn ở trước cổng trường., một phần sợ quay lại bị cô phạt, một phần vì có cơ hôi thoát được hai chú nghiêm túc kia nên Bích Trân quyết định đánh liều chạy theo Uy Vũ.
- Cảm ơn anh, dù sao anh cũng đã tách bọn họ ra khỏi tôi. - Bích Trân thoải mái hét lên. - Tự do rồi, ôi… tôi yêu tự do. - Cô vô cùng sung sướиɠ.
- Tôi sẽ không nhận lời cảm ơn của cô. - Uy Vũ nhún vai lắc đầu.
- Ôi… không cần khách khí… tôi biết ơn anh là đủ rồi. - Bích Trân cười cười nhìn Uy Vũ mà nói. - Nhưng… chúng ta đang đi đâu vậy?
- Về nhà tôi. - Uy Vũ thờ ơ nói.
- y… chuyện khi sáng tôi nói là đùa thôi… không cần anh mang tôi về nhà đâu. - Bích Trân nghĩ rằng Uy Vũ đang đùa.
Uy Vũ nhếch môi cười… chẳng lẽ có hay không anh không biết ư… trên đời sao lại có cô nhóc ngốc nghếch như cô ta… Ôi,... ôi nhìn cái kẹp tóc hình con mèo đáng chết kia, thật sự chỉ muốn đạp cô ta xuống xe… Nữ nhân bước lên xe anh, tất nhiên phải xinh đẹp… không xinh đẹp thì cũng phải thông mình. Đằng này cô nàng ta… ôi nghĩ tới anh chỉ cảm thấy đang tự sỉ nhục mình.
Thấy Uy Vũ không đáp, Bích Trân cũng không hỏi gì thêm tự ý bật tung mui xe ra mà đứng lên đón gió… hôm nay được tự do nên cô rất vui và định sẵn một chuyến đi phía trước vô cùng thú vị.
- Đây là đâu? - Chiếc xe dừng trước một căn biệt sự sang trọng.
- Nhà tôi. - Uy Vũ xuống xe đáp.
- Mang tôi đến nhà anh để làm gì chứ? - Bích Trân liền ngây người hỏi.
- Vào thôi. - Không muốn giải thích nhiều, anh nắm lấy cổ tay cô như lôi vào nhà.
Bên trong, cha cô và Uy lão gia như hai nước đang chiến đấu trong cuộc chiến tranh thế giới, gương mặt cả hai căng thẳng không ai chịu nhường ai. Chỉ khi nhìn thấy hai trẻ nắm tay nhau chạy vào, khiến hai bật tiền bối đều kinh ngạc.
- Ông còn chối cãi, còn dám nắm tay con gái tôi. - Cha cô nói như rít lên.
Uy Vũ kéo được cô vào nhà, liền buông ra.
- Vũ, chuyện này là thế nào? - Uy lão gia hỏi.
Anh nhúng vai:” Cũng không có gì to tát.”
- Ba, sao ba lại có mặt ở đây? - Cô xoa xoa cổ tay mình, nhìn về phía hai người bọn họ.
- Con còn hỏi nữa ư, là ta đến đây đòi lại công bằng cho con. - Ông nói.
Cô nhanh chóng chạy về phía cha mình như muốn kéo ông ra khỏi nơi này, chỉ vì một cậu đùa giỡn mà khiến cha cô phải mất mặt như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng.
- Ba, chúng ta về thôi ạ, chỉ là con đùa thôi, con làm sao có thể có thai với tên bán nam bán nữ ấy được. - Cô vừa nói vừa chửi xéo. - Con rễ của ba, phải là một người đàn ông lý tưởng.
Uy Vũ bỏ hai tay vào túi quần, cũng không bận tâm đến lời của Bích Trân mà đi lên lầu.
*************************************
Triệu Quốc…
Ra khỏi cổng thành, đi một đoạn đường dài liền gặp một thị trấn nhỏ. Nơi này về đêm thanh vắng không một bóng người, họ ghé vào một khách điếm có lẽ là duy nhất tại nơi này. Tuấn Quôc gọi tiểu nhị, từ bên trong hắn ta chạy ra niềm nổ đón khách.
- Khách quan, mời vào mời vào. - Hắn ta nhanh tay lau dọn chiếc bàn cũ kĩ. Đôi mắt liếc nhìn Tuấn Phong.
- Cho ta năm phòng thượng hạng. - Tuấn Quốc nói.
- Không cần năm phòng đâu, chỉ cần bốn thôi. - Thanh Vân cản lại.
- Chúng ta đi năm người, vì sao lại lấy bốn. - Tuấn Quốc nhíu mày nói. - Muội chưa thành thân, không thể ở cùng một phòng với phò mã được.
Thanh Vân lắc đầu nói:” Ai nói muội muốn ở cùng phòng với hắn ta, là muội muốn cùng với Tịnh Yên ở một phòng. Từ ngày muội ấy gặp nạn, muội và muội ấy chưa có cơ hội trò truyện... Chẳng phải trước kia rất thân thiết ư?”
Đồng ý ở cùng một phòng với Thanh Vân, bọn họ lấy bốn phòng.
- Khách quan, mời dùng trà. - Tiểu nhị mang trà ra nói.
Tuấn Quốc dùng thanh bạc thử độc trước khi uống, bên ngoài thảo khấu rất nhiều… lại nhìn tên tiểu nhị kia ánh mắt lém lỉnh trong lòng không an tâm.
- Không có độc, mọi người có thể uống. - Tuấn Quốc nói.
- Tuấn Quốc, huynh có quá đa nghi không? - Tinh Yên khẽ hỏi.
- Nơi này vắng vẻ, khách điếm này cũng vắng người… chúng ta ngủ lại đây một đêm ngày mai sẽ đi sớm. - Tuấn Phong đáp. - Tuấn Quốc làm vậy lo lắng cho sự an toàn của mọi người.
Bên trong, tên tiểu nhị đang đứng cùng một cặp vợ chồng trong vai chủ quán… hắn ta khẽ nói:” Đúng như tin từ trong cung nhận được, chính là Triệu Tuấn Phong. Ngoài ra còn có Triệu Tuấn Quốc, hắn ta là một người khó mà đối phó bằng độc dược… chỉ là chung trà cũng khiến hắn nghi ngờ.”
- Võ công của ba chúng ta, e là không đấu lại bọn chúng. - Người đàn bà kia nói.
- Quyết tâm phải gϊếŧ chết Triệu Tuấn Quốc, Hồng Môn Hội chúng ta sẽ lấy được giang sơn. - Người đàn ông nói.
- Bọn chúng có mang theo hai nữ nhân… xem ra cũng không có võ công. Chúng ta có nên lấy điểm yếu mà uy hϊếp chúng.
Cả bọn cùng nhau bàn bạc kế hoạch… cơ hội lần này không thể bỏ qua.
Mờ sáng, ngoài trời sương mù dày đặc khó mà nhìn thấy được ở phía xa. Không hiểu vì lí do gì nhưng cô vẫn duy trì thói quen ngủ dậy từ rất sớm, nằm trên giường cũng không thể chợp mắt được. Tịnh Yên bước xuống giường, nhìn thấy Thanh Vân vẫn còn ngủ say… cô bước ra khỏi phòng vẫn nhìn thấy sự yên tĩnh nơi này, xem ra chỉ có bọn họ là khách của nơi này.
- Muội vẫn không có gì thay đổi nhỉ, vẫn dậy từ khi trời chưa kịp sáng. - Hán Thành bước đến nơi Tịnh Yên đang đứng, anh đoán biết cô sẽ thức dậy từ rất sớm nên cố tình thức giấc để trò chuyện cùng cô… Lúc tối vì Hoang thượng luôn bên cạnh mà chưa có cơ hội.
- Trước đây, tôi và công tử có quen biêt ư? - Tịnh Yên đáp.
- Đúng là muội đã quên hết mọi chuyện thật. - Hán Thành khẽ cười. - Nhưng không sao, nhìn muội vẫn bình an ta cũng an lòng.
Cô không đáp, lặng lẽ đứng bên cạnh Hán Thành, họ cùng nhìn về một hướng ngắm những hạt sương ban sớm li ti trắng trong, cô khẽ đưa tay ra đón lấy đôi môi khẽ nở một nụ cười tươi như hoa mùa xuân chớm nở.
- Nhưng cũng phải nói, trước đây muội toàn mặc y phục nam nhân huynh thật không thích nay nhìn muội chỉ y phục của nữ nhân hằng ngày... cảm thấy muội thật xinh đẹp..
- Nếu thật sự công tử và tôi có quen biết… công tử có thể nói cho Tịnh Yên biết… trước đây Tịnh Yên là người như thế nào?
- Cô nương là một nữ nhân có thể vì người khác mà hy sinh bản thân, lại thích cải nam trang khiến một chút nữa làm Hán Thành tôi nhầm tưởng. - Hán thành nhớ lại chuyện xưa bổng mỉm cười. - Nếu không phải vì cha huynh quay về đúng lúc, có lẽ chúng ta đã bái đương thành thân.
- Bái đường thành thân? - Cô kinh ngạc.
- Chỉ là chuyện đã qua, hiện tại muội là người của Hoàng thượng rồi, muội xứng đáng có được những điều tốt đẹp. - Hán Thanh đáp. - Tịnh Yên, cái tên rất có ý nghĩa… huynh hy vọng cuộc đời của muội cũng sẽ như cái tên này.
- Vậy trước kia, muội mang tên gì?
- Mọi người gọi muội là Đồng Lân vì họ nghĩ muội là nam nhân, còn ta gọi muội là Đồng Hân vì ta biết muội là nữ nhân ngay từ khi vừa gặp gỡ. Nhưng sau đó ngay cả Thanh Vân và Tứ vương gia cũng biết muội là nữ nhân… họ không kể cho muội nghe ư?
- Vậy ý của huynh nói, muôi chính là Đồng Lân đó ư?
- Không phải là như vậy sao? - Hán Thành hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ cô ấy không biết điều gì?
Tịnh Yên hơi xoay người về phia Hán Thành mà nói:” Đây là một việc quan trọng, huynh chắc chắn chứ?”
Hàn Thành một lần nữa khẳng định:” Huynh chắc chắn, dù muội có tan thành tro ta cũng có thể nhận ra muội chính là Đồng Lân - một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu.”
Tịnh Yên không nói gì, chỉ xoay người chạy vào bên trong… cô bước đến gần phòng của Tuấn Phong liền nhìn thấy tên tiểu nhị khi tối đang lảng vảng bên ngoài.
- Ngươi làm gì ở đây? - Cô cất giọng hỏi.
Tên tiểu nhị không lên tiếng, cúi đầu đi về phía cô. Tịnh Yên không đề phòng, bị hắn ta chụp thuốc mê nhanh như cắt… ngay lập tức bế cô vào một căn phòng khác… Ngay lúc đó, vợ chồng tên chủ quán cũng đột nhập phòng Thanh Vân mà bắt công chúa đi không một tiếng động.
Nghe giọng của Tịnh Yên, Tuấn Phong thức giấc đi ra ngoài nhưng bên ngoài vắng lặng không có ai… cứ ngỡ tự minh mơ màng nghe nhầm quay đầu vào lại trong phòng.