Chương 47: Đồng Lân là nữ nhi
Cung Thượng Uyển là một trong những cung điện được trang hoàng và rộng lớn nhất trong Hoàng cung Triệu Quốc, đã vậy không khí trong phòng ngủ của Hoàng đế lại vô cùng mát mẻ vì kiến trúc ngày ấy được làm bằng những loại gỗ quý hiếm. Lại là khí trời buổi sáng vô cùng mát mẻ, không thể nào ngờ được rằng Tuấn Phong lại nóng bừng cả người như vậy, tai anh không nghe rõ ràng những gì tên tiểu tử mà anh cho là hồn của Đồng Lân quay về tìm anh, không… người đó chính là bằng xương bằng thịt.
Trên đôi mắt của Tịnh Yên bắt đâu rơm rớm giọt lệ, cô thật không thể hiểu rõ ràng người đàn ông kia đêm qua còn vô cùng cưng chiều, còn cưng nựng ôm cô vào bờ ngực săn chắc kia như không muốn rời xa, như sợ cô biến mất… vậy mà hiện tại ánh mắt của anh, tại sao chứa đầy sự lạnh lùng khó đoán, thật ra trong lòng Tuấn Phong đang nghĩ điều gì.
- Ngươi nói mình là hôn thê của Tứ vương gia… nghĩa là ngươi là nữ nhân ư? - Tuyết Sương cảm thấy có chút húng thú, cô đi một vòng Tịnh Yên mà dò xét, lại nói tiếp. - Đồng Lân là Tịnh Yên, Tịnh Yên lại là nữ nhân… chẳng lẽ Đồng Lân cũng là nữ nhân ư?
Từng lời của Tuyết Sương khiến Tuấn Phong suy nghĩ… dung mạo của Tịnh Yên này giả thái giám hệt như Đồng Lân ngày xưa. Nhưng Đồng Lân chẳng phải đã chết rồi ư, vậy người đang đứng trước mặt anh là thế nào?
- Cung phi, tôi nhắc lại tôi là Tịnh Yên… không phải là Đồng Lân nào đó mà cung phi nhắc đến. - Tịnh Yên nhìn về phía Tuấn Phong. - Hoàng thượng, người hãy trả lời câu hỏi của thϊếp.
- Ngươi… mất đi trí nhớ, tại sao biết mình không phải Đồng Lân. - Tuấn Phong dò xét thái độ của Tịnh Yên mà nói.
- Từ khi tỉnh lại, Tứ vương gia đã nói rằng tôi là Tịnh Yên, là hôn thê của huynh ấy… cả phủ vương gia đều nói như vậy, đều gọi là Tịnh Yên cô nương. - Cô ấm ức nói, phủ nhận cái tên Đồng Lân. - Còn Hoàng thượng, người huynh yêu là Tịnh Yên này, hay một cô nương nào khác tên Đồng Lân mà cung phi nhầm lẫn.
Nhìn thái độ của Tuấn Phong, Tịnh Yên thầm nghĩ có phải anh cũng giống cung phi Tuyết Sương mà nhầm lẫn.
- Vô lễ. - Tuyết Sương nói. - Đồng Lân là nam nhân, làm sao có thể giống như ngươi nói.
Mọi chuyện đang trở nên vô cùng rắc rối, thật không thể phân biệt được trắng đen nữa, Tuấn Phong chưa biết phải xữ lý cô nương này ra sao thì từ bên ngoài Tiểu Lộ Tử đã chạy vào mà nói:” Hoàng Thượng, đã đến giờ thượng triều, các bá quan văn võ đang chờ đợi Hoàng thượng.”
Tuấn Phong khoát lên người long bào, đội lên đầu vương miệng Hoàng thất sau đó nhìn về phía Tịnh Yên mà nói:” Ngươi… ở lại nơi này cho trẫm… trẫm sẽ thẩm phấn ngươi sau.”
Tuyết Sương nhìn thấy Tuấn Phong rời đi thì nhìn về phía Tịnh Yên mà dò xét, người trước mắt cô thật sự là y hệt như tiểu tử Đồng Lân kia. Hoàng thượng có nói hắn ta bị mất trí nhớ, liệu có phải chính là hắn ta giờ trò gì không?
- Ngươi nói mình là hôn thê của Tứ vương gia, vậy thì sao lại mặc y phục của thái giám và có mặt ở cung Thượng Uyển của Hoàng thượng. - Tuyết Sương hất mặt hỏi.
- Tại sao tôi phải nói cho cung phi biết. - Tịnh Yên dửng dưng ngồi vào chiếc ghế gần đó, không quan tâm vị trí đó là vị trí nào.
- Ngươi… ngươi không được ngồi lên Long sàn, nơi đó chỉ một mình Hoàng thượng được an tọa.
- Cung phi thật biết lo chuyện bao đồng, chỗ ngồi này không phải của Hoàng thượng sao… vậy liên quan gì đến cung phi, Hoàng thượng không trách phạt người có quyền gì chứ. - Tịnh Yên chóng cằm nói, muốn trêu chọc cho cô ta tức đến chết.
- Ta sẽ… ta sẽ… tâu lại với Hoàng thượng. - Tuyết Sương đuối lý.
- Giường của Hoàng thượng ta cũng nằm rồi, ngực của Hoàng thượng ta cũng tựa rồi, môi của Hoàng thượng ta cũng hôn rồi… nay chỉ là một chiếc ghế, cung phi nghĩ Hoàng thượng sẽ phạt ta. - Tịnh Yên đắc ý.
- Ngươi… ngươi thật không biết xấu hổ. - Tuyết Sương đỏ mặt như gấc, ở đâu lại có một cô nương ăn nói không ngượng ngùng như vậy chứ. - Ta không tin Hoàng thượng lại sủng ái một nự nhân xấu xí như ngươi.
An nhàn dùng tay mài mực trên bàn, Tịnh Yên bị chê xấu xí liền liếc nhìn Tuyết Sương mà nói:” Chúng ta đổi y phục, xem cung phi và tôi ai đẹp hơn ai.”
Cung phi Tuyết Sương nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thời bấy giờ, khi Tuyết Sương đi qua thì mọi người đều phải liếc nhìn. Mắt phượng mày ngài, làn da trắng trẻo hồng hào, gương mặt đường nét đầy quyến rũ lại thông thạo múa hát đàn ca… làm say đắm lòng người. Nay một nữ nhân vô cùng bình thường thách thức, cớ gì cô lại từ chối.
Tuyết Sương tức giận đưa Tịnh Yên về cung của mình, cô ta muốn mặc y phục nữ nhân để đấu với cô ư… thật là không biết lượng sức mà.
Tịnh Yên mặc trên người y phục của Tuyết Sương, quả nhiên là một cung phi nên y phục của cô ta cũng lộng lẫy quá mức… Tịnh Yên cảm thấy rất thích thú những bộ y phục dành cho phi tầng này, cô mặc vào rất hợp nha. Tịnh Yên bước ra với sự ngở ngàng của các nô tỳ, từ một tên tiểu thái giám biến thành một mỹ nhân tuyệt thế.
Tuy nhiên, Tuyết Sương cũng không có chút thua kém… vẫn là một giai nhân khiến Hoàng thượng đắm chìm một thời…
- Các người mau nói, bổn cung và cô nương ta là ai đẹp hơn. - Tuyết Sương tập hợp các nô tài lại mà hỏi.
Tịnh Yên nhếch môi cười khẩy khoanh tay nhìn bọn họ mà nói:” Họ là người của cô nương, chẳng lẽ lại dám khen ta.”
- Vậy chúng ta phải tìm ai phân định.
Tịnh Yên nhúng vai nói:” Nhờ Hoàng Thượng vậy.”
Tuấn Phong sau khi thượng triều, tâm trí cũng không thể tập trung được nữa… buổi thượng triều lại vắng mặt Tuấn Quốc nên mọi chuyện càng khiến anh rối trí hơn. Người đêm qua anh ôm vào lòng, nằm bên cạnh anh cả đêm không phải là Đồng Lân ư… là Tịnh Yên - hôn thê của Tuấn Quốc.
Tâm trí đang rối bời suy nghĩ, Tiểu Lộ Tử liền chạy đến thông báo:” Hoàng thượng, tiểu thái giám của cung phi Tuyết Sương đến mời ngài đến cung của Cung phi để phân xữ giúp.”
- Phân xữ. - Tuấn Phong có chút ngạc nhiên. - Còn tiểu thái giám trong cung Thượng Uyển, còn ở đó không?
- Bọn nô tài nói, đã đi theo cung phi Tuyết Sương rồi ạ… Họ nghĩ là thái giám của cung phi nên không để ý.
Không quay về cung Thượng Uyển, Tuấn Phong nhanh chân bước đến cung của Tuyết Sương…
Có thể nói đâu là lần đầu tiên Tuấn Phong bước vào bên trong cung của Tuyết Sương, bởi vì anh không muốn nghĩ rằng cô đã là biểu tẩu của mình… Dù sự thật là không thể thay đổi nhưng anh thật khó mà đối diện. Nhưng hôm nay, anh không chút ngần ngại bước vào bởi chính là có Tịnh Yên- người có dung mạo của Đồng Lân.
- Hoàng thượng giá đáo. - Tiếng hô ta của tiểu thái giám.
Anh bước vào bên trong, nhìn thấy hai mỹ nhân đang đứng trước mặt mình thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra… Đồng Lân… không… Tịnh Yên kia đã thay đổi về hình dáng nữ nhân rồi ư.
- Hoàng thượng, người đến thật đúng lúc… người hãy phân xữ giúp Tuyết Sương.
- Chuyện gì đã xảy ra, cô nương ta vì sao đã thay đổi y phục. - Tuấn Phong nhìn về phía Tịnh Yên.
- Hoàng thượng, người thấy Tuyết Sương và cô nương kia… nhan sắc của ai vượt trội hơn. - Tuyết Sương thao thao không dứt.
Ánh mắt Tuấn Phong không nhìn qua Tuyết Sương một chút, chỉ nhìn về phía Tịnh Yên rồi đáp:” Tất nhiên là nhan sắc của cung phi Tuyết Sương không ai sánh bằng.”
Tịnh Yên khoanh tay bĩu môi nhìn Tuấn Phong, chạm phải ánh mắt anh nhìn cô.
Tuyết Sương vui mừng đến không còn để ý đến xung quanh.
Anh bước đến gần phía Tịnh Yên, cô vẫn không hiểu anh đang muốn làm gì chỉ đứng yên chờ đợi…
- Cung phi Tuyết Sương, Trẫm còn có việc cần giải quyết… Trẩm mang nàng ta đi trước, sẽ trò truyện cùng muội sau. - Tuấn Phong nhìn chăm chăm về phía Tịnh Yên mà nói, bàn tay nắm lấy cổ tay Tịnh Yên mà siết.
Tịnh Yên hơi nhíu mày, ở cổ tay rất đau… Cô nhắm mắt lại, hình ảnh một người đàn ông mặt một chiếc áo vest màu đen, gương mặt rất quen thuộc… người đàn ông đó cũng siết chặt cổ tay cô như hiện tại… rất đau… không phải một nơi… chính là rất đau ở đầu… Tịnh Yên ngất đi trên tay Tuấn Phong.
- Tịnh Yên, cô sao vậy… Tịnh Yên. - Tuấn Phong kinh ngạc nói. - Người đâu, mau gọi đại phu… nhanh lên.
Tịnh Yên sau cơn đau đầu đến mờ mắt thì ngất lịm đi trong mê man, cô lại nhìn thấy người đàn ông kia… anh ta đúng chính là mang gương mặt của Tuấn Phong nhưng trang phục lại rất kì lạ… Nhưng lần này anh ta không nắm chặt tay cô khiến cô đau nữa… chính là anh ta và cô đang đứng trên một bãi cỏ xanh ngát và anh đã rất nhẹ nhàng mà hôn cô… Tim cô đập nhanh liên hồi, cô không phản kháng anh mà đạp lại nụ hôn đó rất hạnh phúc.”
- Đại phu, cô nương ta bị bệnh gì? - Tuấn Phong lo lắng hỏi.
- Hoàng Thượng, người đã biết Đồng Lân là nữ nhi ư?- Đồng đại phu nói. - Người luôn không cho hạ quan gặp lại Đồng Lân, là giấu ở nơi này ư?
- Ngươi vừa nói gì? - Tuấn Phong kinh ngạc, hỏi lại một lần nữa.
- Người nằm trong kia chính là Đồng Lân. - Đồng đại phu nhắc lại một lần nữa.
Tuấn Phong đưa mắt nhìn về phía cô nương đang nằm trên giường, Đồng Lân ngày xưa nói rằng Đồng đại phu là người thân của hắn ta… Vậy nên Đồng đại phu không thể nào nhìn nhầm được… Nếu người đó quả thật là Đồng Lân, thật là quá quắc dám qua mặt cả Hoàng thượng.
- Thanh Vân công chúa đến. - Giọng thái giám lại vang lên.
Tuyết Sương không được vào trong, vì Tuấn Phong đang nói chuyện riêng cùng đại phu về bệnh tình của Tịnh Yên. Cô cứ ra ra vào vào thăm dò, cuối cùng cũng có lí do đi vào bên trong.
- Hoàng thượng, Thanh Vân đến tìm người. - Tuyết Sương vừa nói, nhìn thấy Tuấn Phong đang ngồi trên thành giường mà Tịnh Yên đang nằm, anh nhìn cô ta rất trìu mến, ánh mắt đó trước đây là hướng về phía cô.
Tuấn Phong quay đầu lại nhìn Tuyết Sương khẽ nói:” Cho Hoàng muội vào đi, đã làm phiền cung phi Tuyết Sương rồi… khi nào nàng ta tỉnh lại, sẽ nhanh chóng rời đi.”
- Hoàng thượng, không sao cả… cô nương ấy bị bệnh, cần được nghĩ ngơi.
Thanh Vân là đến Hoàng cung tìm Hoàng thượng về việc hôn sự của mình và Hán Thành, là cô muốn nhanh chong cùng tên đó thành thân rồi sau đó cậy quyền làm công chúa mà ức hϊếp hắn đến sống không an chết không được. Lại nghe nói Hoàng thượng đến chỗ của Tuyết Sương mà cảm thấy kì lạ, chẳng phải trước nay đều không hề bước đến.
- Hoàng Thượng, là ai đang nằm trên giường vậy ạ? - Thanh Vân tò mò hỏi.
- Muội lại xem, có nhìn quen mặt không? - Tuấn Phong nói.
Thanh Vân nhanh chóng bước gần về phía Tuấn Phong… cô thật sự không nhận ra người đó là ai?
- Thanh Vân không biết người này. - Lục công chúa lắc đầu.
- Đến cả muội cũng không thể nhận ra ư? - Tuấn Phong nói. - Có lẽ ngay cả bản thân cô nương ta, cũng không thể nhớ mình là ai?
Thanh Vân không thể hiểu câu nói của Tuấn Phong, cô ngơ ngác nhìn vị cô nương trên giường đang nhắm mắt… cũng có chút quen mắt nhưng quả thật không thể nhận ra.
- Muội tìm trẫm có việc gì sao?
- Hoàng huynh, muội đồng ý thành thân với công tử nhà họ Hán kia… - Thanh Vân nói.
- Không phải trước kia một mực không chịu ư, nữ nhân các người thật khó đoán. - Tuấn Phong lắc đầu nhìn về phía Tịnh Yên đang nằm. - Và cũng thật lớn gan.
- Hoàng huynh, cô nương ấy là ai vậy? - Thanh Vân lại tò mò.
- Điều này có lẽ, phải tìm câu trả lời ở phủ Tứ ca của muội rồi.
Tuấn Phong hiện tại đang nóng lòng muốn gặp Tuấn Quốc để hỏi rõ ngọn ngành… nhưng người trong phủ vương gia nói rằng anh đã rời phủ từ sáng sớm mà chưa thấy quay về… có lẽ là đi tìm cô nương này rồi.
Tuấn Quốc từ sáng tỉnh dậy đã không thấy Tịnh Yên… đoán biết cô gái này đã rời đi… Anh nhanh chóng chia người đi tìm kiếm nhưng không hề có một chút tin tức nào. Tuấn Quốc tự mình ra khỏi thành tìm kiếm, cô gái này rất thông minh… có lẽ đã ra khỏi cung nên binh lính của anh như lật cả Hoàng cung đều không tìm ra.
Một người một ngựa ra khỏi Hoàng cung, tìm kiếm khắp kinh thành cũng không tìm ra được người cần tìm… Nhìn thấy đám đông người tập trung thành những hàng người đông đúc… Tuấn Quốc tò mò nhìn qua lẫn tìm kiếm bóng dáng Đồng Lân. Anh nhìn thấy Trân Trân cô nương đang phát gạo cho dân nghèo, trên trán cô chảy xuống những giọt mồ hôi nhưng vẫn mỉm cười với những người nghèo trong thành… Một tiểu thư đài cát, lại có tấm lòng nhân ái thật khiến người khác nể phục.