Chương 45: Phong
Hoa viên của phủ vương gia, ngàn hoa đua sắc, từng đàm bướm bay rập rềnh bông đùa trên những nụ hoa mới nở, một cặp bướm uyên ương đang nô đùa cùng nhau… hết bay lên cao rồi lại bay thấp xuống, xem ra bọn chúng đang rất vui vẻ.
- Phong ca, muội muốn bắt cặp bướm đó… - Cô gái kia cùng Tuấn Phong nấp sau những chậu hoa, đưa mắt nhìn cặp bướm đang đùa giỡn mà nói.
Cặp bướm trắng kia chẳng phải là đang rất hạnh phúc bên nhau sao, chúng tự do tự tại mà yêu thương nhau trên không gian bao la đầy hoa thơm cỏ lạ. Anh làm sao có thể phá hại tình cảm chân chính đó, còn cô nương này nữa… lại lịch không rõ ràng, chắc chắn không phải là người trong cung, không nhận ra anh lại gọi anh là Phong ca một cách thân mật.
- Cô nương, vì sao lại gọi ta là Phong ca. - Tuấn Phong hỏi.
Cô gái kia ngơ ngác quay lại, cũng không biết tại sao mình là quen miệng gọi như vậy…
- Tôi… tôi không biết. - Cô đáp.
- Mau nói, ngươi là ai, vì sao lại ở trong phủ cùa Tứ vương gia… có phải ai sai ngươi đến đây có âm mưu hãm hại hoàng đệ.
Các cung nữ từ phía sau nhìn thấy Tuấn Phong lớn tiếng, còn cô nương chuẩn bị là Tứ vương phi nữa đang co người lại sợ hãi… định bước đến giải thích thì Tứ vương phi kia đã ôm đầu ngồi xuống, gương mặt xanh xao.
- Tôi là ai, vì sao tôi lại ở đây… - Cô ôm đầu ngồi xuống khẽ hỏi.
- Hoàng thượng, cô nương ấy không thể nhớ được những chuyện trước đây. - Cung nữ đứng phía sau quỳ xuống nói. - Hoàng thượng đừng khiến cô nương ấy kích động, đầu cô nương ấy sẽ rất đau đớn.
Tuấn Phong cuối đầu xuống nhìn cô nương kia đang ôm đầu liền cảm thấy có chút đáng thương… nhưng cô nương ta từ đâu đến việc này có lẽ phải hỏi Tứ đệ.
- Cô tên gì? - Tuấn Phong cuối người xuống nói.
- Tôi không biết… nhưng Tuấn Quốc gọi tôi là Tịnh Yên.
- Tịnh Yên… một cái tên thật bình an… - Tuấn Phong nói, có lẽ Tuấn Quốc muốn cuộc đời cô gái này từ nay về sau sẽ được bình yên thanh thản.
Bàn tay Tuấn Phong định chạm vào vai Tịnh Yên đỡ cô đứng dậy nhưng khẽ rút lại vì từ phía sau là giọng nói của Tuấn Quốc… Đệ ấy đến cũng thật đúng lúc, anh muốn biết là Tứ đệ của mình nhặt được cô nương này từ đâu.
- Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách tội vì người cùa vương phủ đã làm kinh động người. - Tuấn Quốc nói.
- Tứ đệ không cần khách khí như vậy. - Tuấn Phong xua tay. - Nhưng cô nương này nói là hôn thê của đệ, thật như vậy ư?
- Tuấn Quốc xin Hoàng thượng tha tội, đệ biết rằng hôn nhân đại sự của đệ là do Hoàng gia quyết định, nhưng lại mạn phép mạo muội xin với Hoàng thượng cho Tuấn Quốc cùng Tịnh Yên thành thân. - Tuấn Quốc nói.
Tịnh Yên nhìn về phía Tuấn Quốc… ai ấy đều gọi người đàn ông trước mặt là Hoàng thượng, cả vương gia như Tuấn Quốc cũng phải cuối chào… Xem như lần này cô tiêu đời, khi nãy còn sai khiến Hoàng thượng bắt bướm giúp.
- Tứ đệ, lai lịch của cô ta không rõ ràng… chỉ e Hoàng thái hậu sẽ ngăn cản việc này. - Tuấn Phong nhìn Tịnh Yên mà nói. - Cô nương ta chưa từng nghe đệ nhắc qua, vì sao lại gấp rút thành thân như vậy?
Tuấn Quốc không biết phải trà lời Hoàng huynh thế nào… việc của Tịnh Yên nhất định không thể nói ra… nếu sự thật bại lộ thì cả phủ vương gia sẽ rơi đầu.
- Tuấn Quốc, muội đã từng nói rằng khi muội nhớ ra hết mọi chuyện chúng ta thành thân không muộn mà… huynh vội gì chứ. - Tịnh Yên xen ngang lời. - Hoàng Thượng, ngài đừng quá lo lắng… vẫn chưa đến lúc ngài phải suy xét.
Tuấn Phong nhếch môi nhìn cô nương Tịnh Yên này, lời nói không hề có chút nể sợ uy quyền của anh… cái kiểu cách này thật quá quen thuộc. Anh lại nhớ đến Đồng Lân, cậu ta cũng từng không hề nể sợ anh, cũng không hề nói ra những câu sủng nịnh như những kẻ khác.
Hoàng thượng hồi cung, Tuấn Quốc đứng cùng Tịnh Yên bên cạnh cuối đầu tiễn Tuấn Phong… Sau khi Tuấn Phong đi, anh nhìn sang phía Tịnh Yên mà nói:” Muội không thể nào để tất cả chuyện trong quá khứ trôi đi, bắt đầu một cuộc sống mới là một Vương phi của ta ư?”
- Tứ vương gia, chẳng phải huynh nói rằng trước kia chúng ta rất yêu thương nhau sao… Muội là muốn tìm lại cái cảm giác đó, nếu kí ức đó đẹp như vậy tại sao phải để nó trôi đi. - Tịnh Yên khẽ cười. - Thành thân với huynh khi muội hiện tại xem huynh như một người xa lạ, thật sự muội không thể.
Tuấn Quốc không thể ép Tịnh Yên… nhưng đợi cô ấy nhớ lại mọi việc, cô ấy liệu sẽ đồng ý thành thân với anh ư?
*********************
Lần này Hán Thức đưa con trai là Hán Thành vào cung để thỉnh an Hoàng Thái Hậu và muốn nhắc lại chuyện hôn ước giữa con trai ông và Thanh Vân công chúa. Nếu như là trước đây thì sống chết Hán Thành cũng không muốn đi nhưng hiện tại thì lại vô cùng háo hứng… cô công chúa kia gặp anh chắc sẽ vô cùng tức giận mà tự ý đòi hủy bỏ cái hôn ước chết tiệt này… Anh là ghét nhất loại nữ nhân thích giả nam nhân… à không, trừ Đồng Hân ra…
- Hán Thức và tiểu điệp Hán Thành tham kiến Hoàng thái hậu. - Hán Thức cúi đầu nói.
- Khanh bình thân, ai da đã cho người đi mời Thanh Vân công chúa đến… chuyện tốt đẹp lần này xem ra phải thực hiện từ rất lâu… xem ra đã khiến khanh chờ đợi.
- Hoàng Thái Hậu, xin người đừng nghĩ sai ý hạ thần… Hán Thành cũng đã lớn, vì chuyện hôn sự mà Tiên hoàng ban xuống… hạ thần mạn phép để bọn trẻ gặp nhau để một khi thành thân không còn bỡ ngỡ.
- Hán Thức, khanh nói cũng phải… Người đâu, đã gọi công chúa đến chưa?
- Hoàng Thái Hậu, công chúa đang trên đường đến.
Hán Thành ngước khẽ nhìn vị Hoàng Thái Hậu này, xem ra tuy đã có tuổi nhưng dung nhan vẫn còn son sắc mặn mà… xem ra phi tầng của Tiên đế đều là những người quốc sắc thiên hương… vậy mà lại sinh ra một công chúa không chút điểm đáng chú ý.
- Thanh Vân công chúa đến. - Tiểu thái dám bên ngoài vọng vào.
Thanh Vân bước vào không nhìn hai kẻ đang đứng trong cung Hoàng Thái Hậu, chỉ lo cuối đầu chào Hoàng Thái Hậu kia… Mới sáng bà ta đã gọi cô đến, chắc chắn là một ngày xui xẻo… lúc cho người đến cầu cứu Hoàng huynh thì người báo rằng Hoàng thượng không có trong ngự thư phòng… đã rời đi từ sáng sớm… Thật là cuộc đời không mỉm cười với cô, một mình cô đối phó với bà ta là không thể mà.
- Thanh Vân thỉnh an Hoàng Thái Hậu. - Thanh Vân cuối đầu chào.
- Hôm nay ai da gọi con đến, chính là muốn con và Hán công tử đây là con trai của Hán Thức đại nhân… người có hôn ước do Tiên hoàng ban cho cùng con.
Thanh Vân đưa mắt nhìn qua tên nam nhân đang hiện diện trong cung Hoàng Thái phi này… cô giật mình nhận ra hắn, cái tên chết bằm đã bắt cô chịu oan ức ngồi trong nhà lao và bị đánh… Cả cuộc đời công chúa vương triều của cô, nhục nhã nhất chính là do hắn gây nên… nhưng chuyện này là không thể nói ra, là cô lén ra ngoài chơi nếu Hoàng Thái Hậu biết được là xem như xong…
- Tham kiến công chúa. - Hán Thành nhếch môi cười nói.
- Hán Thành công tử, trông ngài thật quen mặt. - Thanh Vân bước tới về phía Hán Thành mà nói. - Hình như khi bổn công chúa xuất cung đã từng gặp qua ngài… nhưng… quả thật không thể nhớ.
- Công chúa, chuyện gì không thể nhớ hãy xem như là đã quên đi… Vả lại đó cũng không phải là kỉ niệm tốt đẹp.
- Sao Hán công tử biết đó không phải là kỉ niệm đẹp nhỉ, tôi thiết nghĩ nó là một kỉ niệm không nên quên đi. - Thanh Vân trừng mắt nhìn Hán Thành mà nói.
- Hai con nói gì ta đều không hiểu.
- Hoàng thái hậu, xin người để Hán Thành đưa Thanh Vân ra ngoài ngự hoa viên đàm đạo để hiểu nhau hơn… - Hán Thức nhìn thấy ánh mắt Thanh Vân và cách nói liền ảm thấy có chút bất ổn.
Hoàng thái hậu phê chuẩn, Hán Thành và Thanh Vân cùng nhau rời khỏi cung Hoàng Thái hậu mà đi đến ngự hoa viên, Thanh Vân nhìn thấy thị vệ đi ngang qua liền rút gươm đeo trên người của một tên thị vệ mà đưa vào cổ Hán Thành mà nói:” Ngươi còn dám bén mảng đến đây, có phải là chán sống rồi.”
- Một chút nữa đã không thể nhận ra công chúa, công chúa biết khi cô giả nam trang trong rất là xấu xí hay không? - Hán Thành trêu chọc,
- Ngươi… ngươi chán sống rồi. - Thanh Vân vung kiếm…
Hán Thành né được nhát gươm của Thanh Vân… Võ công của cô làm sao có thể hạ được anh, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Thanh Vấn tức giận vì Hán Thành né được đường gươm của mình, nhanh chóng lao về phía Hán Thành mà chém thêm một nhát tới… nào ngờ bị Hán Thành xoay một vòng quanh cô rồi đặt bàn tay ngang bụng Thanh Vân mà ôm cô vào lòng, khẽ cười nói:” Công chúa, đừng nghịch dao nữa… kẻo đứt tay.”
Lần này là hắn ta chọc cho cô đến tức chết, cô muốn thoát khỏi một tay của hắn nhưng vẫn không thể nào thoát ra được… càng cử động mạnh bàn tay chết tiệt đó càng động vào nhiều vị trí trên người cô mà thôi.
- Hán Thành, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi. - Thanh Vân hét lên.
Anh ta cứ cười cợt mà trêu chọc Thanh Vân… cô công chúa này quả nhiên nghịch ngơm, biết đấu không lại nhưng không hề chịu thua cuộc.
Đến khi cô mệt lả người, không thể nào cầm được thanh gươm nữa thì tức giận hất thanh gươm xuống đất mà ngồi trên chiếc ghế bằng đá được đặt trong ngự hoa viên, cô vừa thở vừa nói:” Ta nhất định sẽ trả thù nhà ngươi,... quân tử trả thù mười năm chưa muộn.”
- Công chúa đã bình tĩnh chưa, chúng ta có chuyện cần bàn bạc.
- BÀn bạc ư?
- Đúng vậy, phải tìm cách hủy bỏ hôn ước lần này… Công chúa ghét tôi như vậy, tôi cũng không muốn thành thân với công chúa… chẳng phải phải cùng nhau tìm cách.
Thanh Vân suy nghĩ một chút liền nhếch môi cười:” Ai nói với ngươi là ta muốn hủy hôn ước này, ngươi càng không muốn thành thân ta sẽ khiến cho ngươi phải thành thân với ta.”
Hán Thành ôm đầu ngán ngẫm… cô ta đúng là trẻ con mà, chuyện đại sự cả đời cũng mang ra đùa giỡm ư...nhưng mang cô ta vế là hiền thê ư… chết còn sướиɠ hơn.
**********************
Tịnh Yên nằm mơ, trong giấc mơ cô nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng hệt như Tuấn Phong nhưng lại ăn mặc rất khác thường… Nơi đó rất kì lạ, một căn phòng màu trắng, mọi thứ đều màu trắng xóa… một nam nhân đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh, trên mặt vẫn còn để dụng cụ hổ trợ thở oxy… nhịp tim của anh ta vẫn còn đang hoạt động… cô bước đến gần bên anh ta, cô nhìn mãi cũng không biết người này là ai, là Tuấn Phong sao? Sao hắn ta ăn mặc kì lạ thế này, nhưng… đây là nơi nào, vì sao quá la xạ với nơi cô ở, những thứ này vì sao là lần đầu nhìn thấy đều biết tên và tác dụng của chúng… Cô đang ở đâu???
Bỗng dưng nhịp thở của người đang nằm trên giường bệnh đột nhiên hạ thấp dần và trở về những con số 0. Cô hoàng hốt chạy ra ngoài gọi bác sĩ nhưng cửa phòng đã bị khóa, mặc cho cô kêu gào cứu anh ta nhưng không một ai nghe thấy… Cô chạy đến bên cạnh người đàn ông kia, bàn tay không tự chủ mà nắm lấy tay anh ta mà khóc hét lên:” Phong, anh đừng bỏ em… không có anh em biết sống sao?”
Cô giật mình tỉnh lại… giấc mơ kia quá kì lạ… Phong? Cô cũng từng gọi Hoàng thượng là Phong ca, người đàn ông trong giấc mơ là Hoàng thượng ư… Vì sao tim cô lại đập mạnh như vậy, vì sao lại đau nhói như vậy… Tại sao cô lại mất hết kí ức như vậy, cô muốn đi tìm lại nó… cô muốn… chắc chắn rằng vì sao cô lại có cảm giác kì lạ như vậy với người đàn ông tên “ Phong” kia….
Tịnh Yên nhìn ra ngoài trời vẫn còn nhá nhem tối… cô lẻn vào phòng của bọn thái giám mà trộm một bộ trang phục mà mặc vào để trốn khỏi vương phủ… Tuấn Quốc đều muốn cô quên đi, nhưng cô lại muốn đi tìm kí ức đó, cô không thể ở lại nơi này được nữa...