Chương 16: Điểm yếu của cô
Ngọc Hân không thèm nhìn cua tập hồ sơ của Minh Minh, cô đã xem nó nhiều lần và cũng chẳng có gì đáng xem nữa. Ánh mắt cô nhìn về phía Uy Vũ, lấy tay hất bàn tay anh ta đang đưa tập hồ sơ trước mặt mình… thái độ vô cùng lạnh nhạt như vẻ không hề quan tâm.
- Ý cậu nghĩ, cậu muốn mang tôi ra làm vật thế mạng của cô gái xấu số kia ư. - Ngọc Hân bước tới gần Uy Vũ, ánh mắt khá sắc lạnh. - Cậu đang nằm mơ à, đồ trơ trẽn.
Uy Vũ không đáp ép sát Ngọc Hân về phía tường sau bật cười lớn:” Tôi chỉ e không phải một mình tôi xem cô là vật thế thân.”
- Ầm. - Tiếng động lớn vang lên ở phía cánh cửa, cô đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động
Tiếng cửa phòng bật ra, Uy Phong nhìn thấy cảnh Uy Vũ đang uy hϊếp cô… bàn tay Uy Vũ đang nắm chặt lấy tay Ngọc Hân ép vào tường. Nhanh như cắt, anh đẩy Uy Vũ ra khỏi người cô, bàn tay nắm chặt lấy tay Ngọc Hân mà kéo đi.
- Anh đang lo sợ ư, anh trai - Uy Vũ nhếch môi nói.
Uy Phong nắm chặt bàn tay cô kéo đi nghe lời Uy Vũ liền quay đầu lại, ánh mắt anh tia lên sự tức giận không thể nào khống chế:” Mày mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc.”
Anh nắm tay cô lôi cô đi, Ngọc Hân lần này chỉ nhìn về phía Uy Vũ, xem ra anh ta hiện tại rất tức giận đây. Ba từ “kẻ thua cuộc” kia của Uy Phong là đang muốn nói điều gì, có phải ý nhắc đến chuyện giữa hai người họ và cô gái tên Minh Minh kia. Điều đó cũng không đúng, rõ ràng cả Vân Du và Uy Vũ đều nói, cậu ấy đã cướp bạn gái từ trong tay anh ta.
- Uy Phong, buông tay tôi ra. - Ngọc Hân bị anh kéo đi một đoạn, trong lòng có nhiều thắc mắc liền khựng người lại.
Uy Phong không hề có chút phản ứng, vẫn nắm chặt tạy cô mà kéo đi… bàn tay anh siết chặt tay cô tạo thành một vòng tròn màu đỏ màu tấy đỏ. Anh vừa bước đi vừa lấy từ trong túi chiếc điện thoại màu đen,nhanh chóng bấm nút gọi:” Mang xe đến trước cổng trường.” Sau đó thì kéo cô ra phía cổng trường.
- Anh làm gì vậy, tôi muốn về lớp. - Ngọc Hân phàn kháng.
- Cô… tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi. - Anh kéo cô sát về phía mình mà nói. - Còn không, cả trường sẽ nhìn thấy.
Kéo cô ra đến trước cổng trường thì chiếc xe hơi màu đen quen thuộc của anh cũng vừa đến nơi, người tài xế nhanh chóng chạy đến đưa chìa khóa về phía anh sau đó nhanh chóng lùi đi. Chỉ còn anh và cô đứng đó, dưới cái nắng nóng của bầu trời trưa gay gắt.
- Lên xe. - Anh nói.
- Vì sao tôi phải nghe lời anh. - Cô không nghe.
Uy Phong không nói nhiều lời, mở cửa xe đẩy cô vào bên trong không cần sự đồng ý của Ngọc Hân.
Anh cho xe chạy vụt đi, Ngọc Hân thật sự không thể nhìn ra anh ta đang suy nghĩ điều gì.
- Anh đưa tôi đi đâu chứ. - Ngọc Hân nhìn đoạn đường xa lạ liền nói.
Anh không đáp, tốc độ trên chiếc xe ngày một nhanh hơn….
Chiếc xe dừng lại ở một bến cảng, anh mua hai vé và đưa cô lên một con tàu. Ngọc Hân lần đầu tiên được đi tàu cũng tỏ ra có chút thú vị, nhưng lại suy nghĩ về việc anh ta đưa cô đi đến nơi nào. Hai con người mặc hai bộ đồng phục học sinh trường Đại Uy bước lên chiếc tàu với ánh mắt nhìn của mọi người.
- Bọn trẻ thời nay yêu đương thật không tốt, đáng ra chúng phải ở trường vào giờ này chứ.
- Chắc lại là cùng rủ nhau cúp học đi chơi đây, đúng là không ra thể thống gì.
Lời xì xầm của mọi người khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt, còn Uy Phong thì dường như không hề để tâm đến lời bọn họ, gương mặt anh không có một chút cảm xúc nào… chỉ đứng đó nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Gió biển thổi mái tóc ngắn ngủn của cô rối tung lên, cô và anh không ai nói với ai lời nào. Thật ra cô có nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng cô cảm nhận tâm trạng anh không tốt. Chiếc thuyền ghé vào một hòn đảo giữa biển, nhưng tuyệt nhiên chỉ có một mình anh và cô bước xuống, sau đó chiếc thuyền kia rời bến.
- Họ sẽ đến đón chúng ta chứ. - Ngọc Hân có chút lo lắng.
- Tôi cũng không muốn sống cả đời với cô ở đây. - Uy Phong hằng giọng nói, sau đó bước đi về phía trước. - Theo tôi.
- Đây là đâu?
- Đây là hòn đảo thuộc quyền sỡ hữu của Uy gia, hòn đảo này trước kia ông nội muốn mở rộng làm khu du lịch nhưng cuối cùng thì không thực hiện nữa.
- Vì sao vậy? - Ngọc Hân đi theo phía sau Uy Phong mà nói, nơi này rất mát mẻ và cây cối xanh tươi, nước biển lại rất trong xanh.
- Ông nội dành tặng nó cho cha mẹ tôi… - Uy Phong đáp.
- Cha mẹ anh sống ở đây ư, vì vậy mà anh mới sống với Uy lão gia để đến trường. - Ngọc Hân lại hỏi.
- Đúng vậy, có lẽ họ ở nơi này rất hạnh phúc. - Uy Phong buồn bã đáp.
Anh đưa cô vào trong một căn nhà được xây dựng giữa hòn đảo này, mọi thứ nơi này khá tiện nghi nhưng hình như đã khá lâu không có người sử dụng. Cô đeo trên vai chiếc balo nhìn xung quanh, đúng là nơi này có giá trị kinh tế khá là cao.
- Đây là nhà của ba mẹ anh. - Ngọc Hân hỏi.
- Có thể xem là vậy. - Uy Phong đáp, sau đó nằm vật xuống chiếc ghế salon màu hơi ngà ngà.
- Vậy họ đâu cả rồi, tôi muốn chào họ một câu. - Ngọc Hân thắc mắc.
- Đừng vội, tôi sẽ đưa cô đi gặp họ sau. - Uy Phong đáp, đôi mắt anh nhắm lại…
- Này, anh đưa tôi đến đây rồi nằm ra đó ngủ à… - Ngọc Hân tức giận, đi về phía Uy Phong.
Anh không đáp, đôi mắt vẫn không mở ra.
Cái tên này thật khó hiểu, đưa cô đến đây để nhìn anh ta ngủ à… cũng không thèm nói lí do vì sao mang cô đến nơi này, cô còn tưởng anh ta mang cô đi bán. Nhưng anh ta mang cô đi bán mà cô cũng đi theo ư, đúng là thật không hiểu trong lòng đang nghĩ cái gì.
Ngọc Hân tiến về phía anh, đưa bàn tay lay lay vai Uy Phong mà nói:” Anh đưa tôi đến đây có mục đích gì chứ.”
Bàn tay Uy Phong đưa về phía vai cô, ép sát cô về phía lòng ngực mình khẽ đáp:” Yên một chút, tôi bị say sóng.”
Cô bật cười nói:” Thì ra anh cũng có điểm yếu đấy nhỉ, vậy mà ai nấy đều nghĩ anh hoàn hảo cả.” - Ngọc Hân muốn đứng lên nhưng bị an kiềm lại.
- Tôi đã nói điểm yếu của mình cho cô biết, để công bằng cô cũng nên nói điểm yếu của cô cho tôi biết nhỉ? - Uy Phong không mở mắt, cảm nhận được Ngọc Hân đã thả lỏng người mà tựa vào anh.
- Này, là anh tự nguyện nói mà. - Ngọc Hân nói.
- Cô không muốn tự nguyện lại muốn bị tôi cưỡng ép sao? - Uy Phong trêu chọc.
- Anh không được làm càn. - Ngọc Hân ngẩng đầu mình lên.
Uy Phong bật cười, đưa bàn tay mình vuốt mái tóc ngắn trên đầu cô… hai mắt anh mở ra nhìn cô mà nói:” Ngọc Hân, điểm yếu của em là gì? Vì sao tôi nhìn mãi không ra… vì sao em cứng rắn như vậy, tôi làm sao có thể che chở em.”
Cô quay mặt sang nhìn anh...tim mình bỗng đập mạnh vì lời Uy Phong vừa nói… gương mặt thoáng đỏ.
- Không nói với anh nữa. - Cô lùi về phía sau nhanh chóng đứng lên thoát khỏi vòng tay anh. - Anh mệt thì nghĩ đi, tôi ra ngoài thăm thú một chút.
- Em còn chưa trả lời mà. - Uy Phong nói lớn nhưng Ngọc Hân đã đi ra đến cửa…
Cô khẽ nói chỉ đủ một mình cô có thể nghe:” Điểm yếu của tôi, chính là anh.”
Cô đi một vòng quanh căn nhà vẫn không nhìn thấy ba mẹ anh, nhìn thấy những bông hoa hồng nở phía sau căn nhà cảm thấy vô cùng thích thú… khí hậu nơi này khá mát mẻ vì vậy trồng loại hoa này là thích hợp nhất.
- Mẹ tôi rất thích hoa hồng. - Uy Phong từ phía sau bước tới.
- Tôi cũng thích nhất loại hoa hồng đỏ… - Cô mỉm cười quay đầu lại nói.
- Vì nó giống em. - Uy Phong bật cười.
- Giống tôi ư?
- Có rất nhiều gai.
- Vậy nên anh phải cẩn thận một chút. - Ngọc Hân biết anh ta bắt đầu châm chọc cô.
Uy Phong lắc đầu, sau đó khẽ đáp:” Theo tôi, tôi đưa cô đến một nơi.”
Cô thật sự không quen với cái giọng nói dịu dàng của anh, nhưng đã theo anh đến đây thì còn lo sợ gì… cô lặng bươc theo anh đi về phía trước.
- Em thích biển chứ. - Uy Phong đưa cô ra bãi biển rộng, nước biển trong xanh có thể nhìn thấy những hòn sỏi phía dưới đáy.
Ngọc Hân tất nhiên vô cùng thích thú, hiện tại cô ước có thể mang Ngọc Diệp đến nơi này cùng cô, hai chị em cô sẽ thỏa thích nô đùa dưới làn nước biển trong xanh này. Nhưng hiện tại lại đi cùng anh ta, sự hứng thú cũng vơi đi nhiều phần.
Cô xách đôi giày trên tay đi trên làn nước trong xanh, cô chỉ mặc một bộ đồng phục trên người nên không thể làm ướt nước… anh và cô hai người cùng nhau đi dọc theo đường bờ biển… từng cơn sóng đưa nước biển dạt vào bờ đánh tua tóe lên chân họ.
- Ước gì Ngọc Diệp có ở đây nhỉ. - Ngọc Hân nói.
- Tôi hứa sẽ đưa bé con đáng yêu đến đây. - Uy Phong đáp.
- Thật kì lạ. - Ngọc Hân nhìn Uy Phong nói. - Vì sao anh biết tôi bị nhốt ở nhà kho trường, và vì sao tự dưng lại mang tôi đến nơi này…
- Tôi muốn đến một nơi chỉ có tôi và em, một nơi chúng ta đừng nghĩ đến bất cứ điều gì… chỉ hướng về nhau là đủ.
Uy Phong thì đang rất lãng mạng tình cảm như vậy, nhưng cô gái kia thì thật biết cách đánh trống lãng đi… cô dùng chân mình tóe nước lên người anh khiến quần áo anh ướt sũng sau đó nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa cười hả hê.
- Này… là em thách thức đó. - Uy Phong chạy theo cô, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy thanh thản và thoải mái đến như vậy.
Bọn họ đùa giỡn với nhau trên bãi biển cho đến khi cả hai cùng ướt sũng và mệt lả người… anh và cô cùng nhau nằm trên cát mà thở hổn hễn nhưng trong lòng vô cùng thoải mái.
- Tuy không biết anh mang tôi đến đây vì mục đích gì, nhưng tôi cảm thấy thật vui. - Ngọc Hân đáp. - Tuy nhiên cảm ơn anh, nhờ anh mà tôi lại mất một ngày làm việc không phép.
- An tâm đi, đã có người xin giúp em rồi. - Uy Phong bật cười nói. - Trong đầu em lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kiếm tiền ư?
- Chỉ có những kẻ được sinh ra trong hũ vàng như anh mới không phải suy nghĩ đến việc kiếm tiền, tôi không giống anh. - Ngọc Hân nhanh chóng đứng lên. - Tôi đói quá nè, ở đây có gì ăn không?
Uy Phong cũng đứng bật dậy… cả hai cùng nhau ướt sũng quay về lại căn nhà lúc nãy. Cô vừa đi tới cửa đã nghe mùi thơm phức bên trong bay ra, lại suy nghĩ có lẽ mẹ anh ta biết anh ta đến nên chuẩn bị bữa trưa đây.
Tuy nhiên khi đi vào thì chỉ nhìn thấy một bàn ăn được dọn sẵn mà không hề thấy bất kì ai. Chưa kịp thắc mắc thì Uy Phong quăng về phía cô một chiếc áo sơ mi của anh mà nói:” Cô đi tắm rồi thay nó ra đi… kẻo lại bị sốt.”
- Này… còn… quần thì sao? - Ngọc Hân đỏ mặt nói.
- Em nghĩ với đôi chân đó, em mặc vừa quần của tôi ư. - Uy Phong nhìn xuống đôi chân của cô mà khích bát. - Yên tâm đi… cây nấm như em mặc chiếc áo của tôi cũng giống như mặc váy rồi.
- Này… chỉ là anh cao quá chỉ định chứ không phải tôi thấp nhé. - Ngọc Hân bị chọc quê liền to mắt lên hung hăn đáp.
Khi cô tắm xong thì ngại ngùng đứng trước gương nhìn mình mặc chiếc áo sơ mi của anh ta, xem ra cũng giống như anh ta nói thật… nó có khác nào cái váy đâu chứ. Cô bước ra thì đã nhìn thấy Uy Phong đang ngồi trên bàn ăn, hắn ta mặc chiếc áo thun ba lỗ màu đen, chiếc quần thể thao dài màu đen… tại sao nhìn thấy cơ bắp kia cô lại đỏ mặt lên như thế.
- Mau lại đây ăn thôi, không phải em bảo đói. - Uy Phong nói.
- Ba mẹ anh đâu, họ không ăn cùng sao? - Ngọc Hân bước đến ngồi xuống ghế, trên bàn chỉ dọn hai cái chén.
- Không, ăn thôi. - Anh khẽ cười buồn rồi lắc đầu.
Thật sự đùa giỡn cả buổi sáng nên cô rất là đói nên không suy nghĩ nhiều mà tập trung chuyên môn một chút. Hai người ăn no xong thì cô nhanh chóng thu dọn, còn anh thì đi về phía chiếc ghế salon mà ngồi xuống, lau lau lại nhìn về phía cô mỉm cười… tưởng tượng về một gia đình sau mỗi bữa ăn cô sẽ là người vợ đảm đang.
- Anh cười gì vậy? - Ngọc Hân nhìn về phía Uy Phong, nhìn thấy anh ta cười một mình như một kẻ thần kinh.
- Không, chỉ thấy em buồn cười thôi. - Uy Phong quay mặt đi.
- Đồ điên. - Cô mắng.
Thu dọn xong, cô tiến về phía Uy Phong đang nằm nhắm mắt. Anh ta dễ ngủ như vậy ư, cô ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt Uy Phong… anh ta bên ngoài tất nhiên là đẹp trai phong độ, con người có chút xấu xa lại vô cùng khó ưa nhưng nếu nhìn xa một chút thì con người anh ta cũng không đến nỗi nào, dạo gần đây cô và anh cũng có một vài kỉ niệm tốt đẹp. Chìm trong suy nghĩ, cô gục đầu xuống chiếc nệm trên ghế ngủ lúc nào không hay không biết…
Uy Phong giật mình tỉnh giấc nhìn thấy Ngọc Hân đang ngồi gục bên cạnh mình liền bế về phòng ngủ… anh cũng khá là thấm mệt vì chuyến đi tàu buổi sáng nên vừa đặt cô xuống giường cũng tiện thể mà nằm bên cạnh…
Ngọc Hân ngủ say như chết, cứ nghĩ người bên cạnh là Ngọc Diệp mà ôm chặt như gối ôm…
Đến khi cả hai người tỉnh lại thì mặt trời đã lặn xuống núi, màn đêm đã chiếm lấy ánh nắng chói chang ban sáng. Ngọc Hân hé mắt tỉnh giấc thì giật mình khi cô đang gối đầu trên vai anh, còn cô thì đang trong trạng thái ôm anh ta như ôm gối.
Cô giật mình buông anh ra cũng khiến Uy Phong tỉnh giấc… anh nhìn qua đồng hồ liền giật mình nói:” Chết rồi, trễ tàu rồi.”
- Hả, cái gì. - Ngọc Hân giật mình cuống cuồng nhảy ra khỏi giường.
Cả hai đứng trước bến cảng thì bóng đèn của con tàu kia đã khi khá xa… dù cô có kêu gào đến mức nào thì cũng chỉ có cây là nơi này nghe thấy.
- Phải làm sao đây? - Ngọc Hân lo lắng nói.
- Đành vậy, chúng ta quay về ngủ lại một đêm vậy.
- Nhà họ Uy anh không phải giàu có lắm ư, anh gọi họ đến đón đi. - Ngọc Hân nói.
- Thưa cô nương, ở nơi này làm gì có sóng điện thoại chứ. - Uy Phong nói, đôi môi hơi cười nữa miệng nhìn cô nói - Em sợ sao, khi nãy không phải ôm tôi rất chặt ư?”