Sau khi trở lại đất liền, Khả Khả cũng chẳng còn hứng thú đâu mà đi du lịch nữa vì thế cô cùng Gia Uy một đường thẳng về nhà.
Mẹ mẹ đại tướng thấy cô về dĩ nhiên là vui vẻ suốt mấy ngày rồi, ba ba đại tướng mấy bữa liền cũng không trở lại quân đội cho nên cả nhà ba người liền được ấm áp bên nhau, chỉ là trong nhà có thêm cái bóng đèn mang tên Gia Uy mà thôi.
Nói thật ra mẹ mẹ đại tướng cũng là rất ưng cậu bé này, từ nhỏ đã thể hiện rất tốt lớn lên lại cũng là một thân lính mà ra, nhưng mà nhìn đến con gái của bà nữa điểm cũng không để người ta vào mắt thì làm sao có thể súc tiến được đây.
Chuyện cô nghỉ ở bên viện ba ba đại tướng cũng biết, đương nhiên một trận lôi đình đã gián xuống viện trưởng rồi. Khả Khả cũng ngăn cản không ít, viện trưởng cũng là không thể không nghe lệnh cho nên không trách ông được.
Còn về vị cán bộ cấp cao kia ba ba đại tướng của cô trước giờ chỉ lo quân đội, mấy người chính trị gia ông không quan tâm cho lắm mặc dù là có qua lại không ít lần nhưng chủ yếu là chuyện về quốc phòng còn những chuyện riêng tư thế này ông ít khi nào đυ.ng đến.
Nhưng hôm nay vì bảo bối tâm can của mình bị người ta đàn ép, lại còn bị nói xấu một cách không chấp nhận được, với lại là con gái của đại tướng nữa thì làm sao có thể cho qua như vậy, Ông là phải lấy lại công bằng cho cô mới được.
Mà nhắc đến cái chuyện thị phi kia thì ông lại càng tức, chuyện này chẳng phải là do cái tên nhóc kia gây ra sao? Ở đâu nhảy ra một cô ả Mỹ Na danh xưng là hôn thê cũ của hắn ta, ông là cảm thấy không được đường nào cũng không được. Ông không thể chấp nhận có một con rể có quan hệ không rõ ràng như vậy được.
Chuyến này điều hắn đi như vậy cũng là vì muốn chỉnh hắn dám sau lưng đi cướp con gái của ông, giờ thì tội này càng không thể tha nhiệm vụ kia kết thúc ông liền kiếm chuyện chỉnh hắn cho chết thì thôi.
Qua thêm mấy ngày, lúc ngồi coi ti vi cùng mẹ mẹ đại tướng thì tin trên đài nói rằng vị lãnh đạo cấp cao của thành phố T ăn hối lộ bị điều tra, nay sẽ bị đem ra sử tội danh không chỉnh cắt chức mà ngồi tù cũng không ít năm đi.
Khả Khả liếc một cái liền biết việc này do ba ba thân yêu của cô làm rồi, cô là không có ý kiến đâu nha người có tội liền bị xử là chính xác.
Hôm nay tâm trạng Khả Khả cũng tốt hơn nhiều, lúc này cô lại nhớ đến anh cô không biết anh làm nhiệm vụ đến đâu rồi, có hoàn thành hay chưa, thuận lợi hay không.
Nghĩ đến ngây ngốc cả người thì điện thoại kế bên reng lên.
Là anh.
Khả Khả tâm trạng phấn khích nhận điện thoại với giọng nói vô cùng vui vẻ.
_ Nhớ anh không?
Đầu dây bên kia giọng nói trầm ấm, mang hơi thở của phái nam mạnh mẽ vô cùng, lúc này đây Khả Khả mới biết được cô nhớ anh biết bao nhiêu nhưng mà cô làm sao có thể nói thẳng ra như vậy được chứ.
_ Ai thèm nhớ anh.
Trả lời không nhưng mặt lại đỏ đến lợi hại, cả ngừng nhúng nhúng đây là hành động yêu thích của cô đó nha. Cái hành động này cô chỉ thể hiện khi ở nhà mà thôi, ở ngoài thì Khả Khả kềm chế rất tốt.
_ Anh nhớ em.
Anh đã làm xong nhiệm vụ rồi, tuy là bị phát hiện trước một bước nhưng mà cũng may anh nắm bắt tốt thời điểm nên mới hoàn thành tốt, chứ không là mọi việc đã đỗ bể rồi.
Anh vừa về đến doanh trại liền mở điện thoại lên gọi cho cô ngay.
_ Em đang ở đâu?
Anh muốn gặp cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô.
_ Ở... Ở nhà ba mẹ!.
Khả Khả nghe câu hỏi của anh không hiểu vì sao tâm trạng lại có phần kích động, lúc này cô lại cảm thấy nếu như mình ở nhà của anh có phải liền có thể gặp anh ngay không?
_ Ngày mai anh đến.
Ánh mắt của anh sáng lên anh thừa biết là chuyến đi nhiệm vụ này là bản thân bị ba vợ chỉnh, nhưng mà tổ chức chỉ thị làm sao có thể lắc đầu. Còn chuyện bị chỉnh ha, được rồi anh cũng là muốn vui vẻ với ba vợ đại tướng một chút.
Khả Khả nghe xong thì nhảy dựng lên, chuyện, chuyện gì chứ? Cô còn chưa nói cho ba mẹ đâu, ngày mai anh đến có phải là sẽ dọa ba mẹ hay không?.
_ Không, không được đâu, ba mẹ em chưa chuẩn bị gì hết!.
Kéo dài, phải kéo dài, đúng rồi phải kéo dài. Đó là những gì trong đầu cô nghĩ lúc này.
_ Khả Khả, ba của em, ông ấy đã biết chuyện của chúng ta.
Anh nghe cô gái nhỏ này lại muốn xách dép chạy, thật sự anh không thể chờ được nữa.
_ Anh.... Anh nói gì chứ? Hồi nào?.
Không phải chứ, ba ba đại tướng vậy mà một chữ cũng không nói, ông có phải là quá nham hiểm rồi không?.
_ Sau khi em đi diện trợ.
Thảm rồi, cuộc đời cô coi như là kết thúc rồi.
A, còn mẹ mẹ đại tướng.... Đúng đúng nha, còn mẹ mẹ đại tướng. Thoạt nhìn ai cũng nghĩ mẹ mẹ sợ ba ba nhưng thật ra ba ba mới là người phải xách dép đuổi theo mỗi khi làm mẹ mẹ giận đó nha.
Mà nghĩ lại mẹ mẹ là mỗi ngày, mỗi giờ đều muốn con rễ nha, vậy thì nếu cô nói về anh cho mẹ biết có phải là một chuyện kinh thiên động địa hay không?.
Nhớ hồi đó lúc được lên chức, mẹ mẹ cũng là biết anh không ít cho nên lần này nếu nói con rể tương lai là người địa vị như vậy, thì mẹ mẹ sẽ gật đầu đến rớt ra mất.
Được rồi quyết định vậy đi, Khả Khả nói với anh vài câu rồi cúp máy sau đó cô rón rén đến thư phòng xem ba ba có ở đó không... A thật tốt ông đang ở trong thư phòng vậy có nghĩa là mẹ mẹ chỉ ở một mình, như vậy rất dễ nói chuyện nha.
Cô đến phòng ba mẹ không cần mở cửa trực tiếp đẩy vào, đúng là bà đang ngồi trên giường đọc sách nha, ha ha cơ hội tốt.
_ Mẹ! Đang đọc sách sao?.
Cô đi đến xà xuống giường nằm nghiên người tay chống đầu nhìn nhìn cuốn sách của bà.
Mẹ mẹ đại tướng của cô là nhan sắc vạn người mê, tuy tuổi cũng hơn tứ tuần rồi nhưng mà nữa điểm cũng nhìn không ra đâu.
Bà thấy bảo bối dáng vẻ như vậy đặc cuốn sách sang một bên, cái dáng vẻ này của cô thường là đã gây ra chuyện gì rồi mới tìm bà như vậy.
_ Sao nào? Con gây chuyện gì sao?
Bà cười tươi dùng một tay nhéo lấy cái má bên phải mềm tréo dẻo nhẹo của cô.
_ Sao mẹ luôn nghĩ xấu con như thế cơ chứ, con là mang tin tốt cho mẹ nha.
Cô có chút bất mãn nha cô là lúc nào cũng ngoan ngoãn kia mà, lúc nào gây chuyện cơ chứ... Hứ.
_ Con không gây chuyện sao? Có cần mẹ kể chuyện ngày xưa không hả? Con cũng có chuyện tốt để nói ư?.
Nói đến đây bà lại hung hăng nhéo cô thêm một cái, bảo bối của bà đúng là đυ.ng đến liền thích không thể rời tay mà.
_ A, đau, mẹ chuyện tốt thật mà.
Cô hét lên bất mãn, sao lại nhéo đau như vậy cơ chứ.
_ Vậy mau nói đi.
Bà không nhéo cô nữa mà sóc chăn lên đắp lên người cô, buổi tối mùa tiết trời khá lạnh.
_ Mẹ, nếu con nói ngày mai con rể tương lai mẹ ngày đêm chờ mong đến ra mắt thì thế nào?
_ Con.... Con không đùa chứ.
Đúng là chuyện kinh thiên động địa mà, không thể tin được.
Nhìn vẻ mặt của mẹ cô liền đoán đúng rồi, chuyện này đối với mẹ là kinh ngạc nha còn là kinh ngạc vui.
_ Ai nha, con gái ngốc này sao không nói sớm, chết rồi ta chưa chuẩn bị gì làm sao đây? Ba ba con lão già kia thì sao, ai nha, con hại chết ta rồi.
Bà nghe tin gấp đến độ trên dưới lẫn lộn, sắp rớt xuống giường rồi.
_ Mẹ, ba biết anh ấy.
Đúng rồi cô đánh phủ đầu ba mới được, nghe đến việc ba biết chuyện mà không nói chính xác là lòng toan tính rất nhiều, ông thương cô như vậy chắc chắn không thể để cô dễ gả đi như vậy.
Lại nói cô và anh dấu ông như vậy, mà ông tự điều tra ra vậy phải nói là lúc đó ông có bao nhiêu tức giận.
Nghĩ đến đây cô cũng đã hiểu ra anh cũng không ít lần bị ông chỉnh rồi nha.
Đúng là dấu ghê thật, nếu nói vậy anh là tự mình gánh chịu hay sao? càng nghĩ đến thì cô lại càng mềm lòng.
Bên này mẹ mẹ đại tướng của cô miệng không ngừng lẫm bẫm chết rồi chết rồi, rối tung cả mọi thứ lên.
_ Mẹ người bình tĩnh, trước là đi báo với ba một tiếng anh ấy cũng là người đơn giản một bữa cơm là tốt rồi.
Cô ngồi dậy lây lây mẹ mình nha, có phải không đó cô phải là người rối lên mới đúng vậy mà giờ đây mẹ lại là người rối nhất.
_ Đúng đúng đi nói với ba con để chuẩn bị, mà con nói lão già kia đã biết sao? Không chừng lão ta đã chỉnh người ta không ra gì rồi, được rồi con ở đây mẹ đi gặp lão xem.
Được rồi, chiến thuật thành công nha mẹ mẹ mà ra tay thì ba ba chỉ có thể nghe theo thôi.
Không mấy phút sau đúng thật là trong thư phòng rộng lớn của nhà họ Lâm xảy ra một trận lôi đình.
_ Bà à! Tên đó lừa gạt tôi dáng lén lút sau lưng dụ dỗ con gái chúng ta.
Ba ba đại tướng nghe tin ngày mai anh đến liền một mực nói không, thế là làm mẹ mẹ đại tướng giận đến đỏ hết cả mặt.
Vậy là lão đại tướng chính xác là xách dép đi theo sau vợ rồi nha, hết lời giải thích cho bà hiểu tên kia xấu xa cơ nào vậy mà bà nữa chữ cũng không nghe còn lại giận ông nữa chứ.
Hừ, mối thù này liền sẽ tính hết lên đầu tên kia mới được.
_ Thiếu Tướng Lôi có gì không tốt, chúng nó lén lút như vậy cũng chẳng phải tại ông hay sao? Ông đó, khó khăn lắm con gái mình mới ưng một người kì này ông mà làm con rể tương lai của tôi chạy mất thì xem xem đoạn đời còn lại của ông ngủ ở thư phòng đi.
Rồi, đây là một cú chí mạng ba ba đại tướng hùng hổ hơn người, không ai có thể đánh đại ông nhưng đâu ai biết được ông chỉ có duy nhất một nhược điểm.
Chính là sợ bị vợ cho ngủ ở thư phòng đó nha, nếu như vậy là lấy của ông một mạng rồi còn gì nữa
Vì vậy, ngậm ngùi mà nhìn cả nhà này chạy tới chạy lui chờ ngày mai đón khách quý. Tâm tình một chút cũng không vui lên nổi, tên tiểu tử kia chờ đó thù này không trả sẽ ông sẽ không là đại tướng nữa.
Đến sáng ngày hôm sau, anh đáp chuyến bay xuống đến thành phố là 11 giờ trưa, Khả Khả một thân đầm xòe ren màu trắng đứng tại sân bay đón anh.
Vừa thấy người trong lòng thì xung quanh coi như là vô hình hết, cô mặc kệ mọi thứ chạy đến ôm anh thật chặc.
Ha, cô nhớ anh đến phát điên rồi, chuyện ở trên đảo kia cô cũng đã ném qua một bên rồi giờ thì cô chỉ muốn vui vẻ cùng anh thôi.
Anh viết đơn xin nghỉ phép 1 tuần nào ngờ được duyệt thêm 3 ngày tổng cộng là được 10 ngày phép.
Cái này chắc chắn có người nhúng tay vào rồi nha.
Cô cùng anh từ trong sân bay đi ra liền thu hút ánh mắt của tất mọi người, một đôi trai tài gái sắc cực phẩm đến gϊếŧ chết người ta.
Đi đến chiếc xe riêng của cô anh mới khựng lại.
Nó là xe phiên bản giới hạn?
Dù là anh không lạ cho lắm về việc nhà của đại tướng nhưng mà vẫn chưa thích ứng được cho lắm, gia đình cô như thế này mà cô còn muốn ra ngoài làm thêm, thêu căn nhà trọ nhỏ để sống thật làm anh phải có cái nhìn khác về cô đó nha.
Từ sân bay chạy về nhà cô cũng là hơn 2 tiếng, một tòa dinh thự màu trắng sang trọng đến kinh người.
Dù là cái này đối với anh là bình thường nhưng vẫn là khiến cho anh có chút kinh ngạc kèm nể phục.
Xuống xe liền thấy hai vị phụ huynh đứng trước cửa, một người tươi cười miệng không ngậm được tất nhiên là mẹ cô rồi, còn người kia mặt đen như than biểu cảm là muốn gϊếŧ chết đối phương đương nhiên là ba cô rồi.
Anh bước đến thẳng lưng nghiêm người chào kiểu quân nhân.
_ Ba vợ, mẹ vợ xin lỗi hôm nay con mới ra mắt mọi người được.
Anh nghiêm túc hô, giọng nói không nhỏ mà cũng không quá to rất chuẩn một người lính.
_ Ba vợ cái rắm.
Mẹ mẹ đại tướng kế bên cười vui vẻ đang mở miệng nói anh khách khí, nào ngờ miệng vừa mở ra là nghe kế bên thả một trái bom tại chỗ.
Mẹ mẹ đại tướng và Khả Khả đều đơ người nhìn ông đi thả xong bom nguyên tử rồi, quay lưng đi vào nhà chỉ có thiếu tướng của chúng ta rất là tự nhiên, anh hình như đã quen với việc này rồi.
_______________
Tui thề, tui thề là wifi nhà tui mạnh nhất vũ trụ vậy là không thể đăng nhập vô đây, lên fb hỏi ad thì bảo vô bình thường, tui là bó tay.
Đến khi mà gặp một bạn, bạn ấy bảo vô bằng 3g -4g mới được thì tui mới lếch lên ra chap liền luôn á.
Có ai bị giống tui hông? 15 ngày không lên được wattap thật sự là gϊếŧ chết một linh hồn...