Điều gì đến sẽ phải đến, Sở Minh đang tham lam cái cảm giác này thì Mục An Nhiên đẩy hắn ra "Nóng, ngộp muốn chết"
"Vâng, đỡ hẳn luôn chị ơi, lần sau em mà khó chịu ôm nữa được không chị?" Thật tiếc quá mà, ài.
"Có thể" Cô trả lời như đó là điều đương nhiên, cũng bình thường mà.
"Chị cần gì nữa không, em lấy cho"
"Khỏi tao buồn ngủ rồi, cho mượn cái đùi coi" Mục An Nhiên thô lỗ ngáp, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sở Minh cảm thấy mọi chuyện hôm nay thật kì lạ, sao vậy nhỉ?
Hắn theo cô cũng 3 năm rồi, từ khi gia đình gặp biến cố, trở thành kẻ đầu đường xó chợ thì một con nhóc không quen biết tình cờ gặp hỏi hắn có muốn sống tốt hơn không, lúc đấy hắn chỉ nghĩ đơn giản có lẽ, theo cô mình có thể sống tốt hơn.
Hắn không ngờ sự lựa chọn ấy đã làm thay đổi cả cuộc đời hắn. Không những còn được trở lại trường mà còn có nơi ở.
Sở dĩ hắn gọi cô là chị là vì sự tôn trọng của hắn dành cho cô chứ thật ra hắn còn lớn hơn cô 2 tuổi. Cùng lớp cũng là vì muốn ở cạnh cô. Hắn tự hứa với mình, cô là sinh mệnh của hắn dù thế nào, hắn cũng phải bảo vệ cô đến cùng.
Mà không biết tại sao cô lại coi trọng hắn nhỉ? Ưa nhìn đi? Sở Minh cũng biết, cô thích nhất là cái đẹp, thứ hai là những thứ đáng yêu, cái thứ ba, có lẽ là xe đi?
Hắn cứ vậy nhìn trời cho đến khi hết giờ, chắc là cô ngủ đủ rồi.
"Chị, dậy đi, tan học rồi" Sở Minh lay nhẹ cô. Đôi môi kia của cô làm hắn thật muốn chạm vào, nghĩ là làm, Sở Minh cúi người chạm nhẹ vào nó. Một nụ hôn như chuồn chuồn đáp, rất nhẹ.
Thình thịch.
Trái tim hắn lại rộn lên nữa. Lại một hành động kì lạ, hôm nay bị sao vậy trời?