"An Nhiên, về khách sạn hay ở đây?"
Cô còn chưa trả lời thì Kì Cảnh đã giành nói. "Ở đây thì mới được mua xe nha!"
"Ở đây " Mục An Nhiên rất dứt khoát, gì chứ xe là phải được ưu tiên.
Kì Cảnh mỉm cười, xoa đầu cô "Vậy mới ngoan" Cô tỏ ra ghét bỏ, lớn rồi, xoa gì nữa. Ta đâu phải con nít!
Mục An Nhiên về phòng, đang định đóng cửa thì Sở Minh nhảy vào. Bên ngoài vẫn còn tiếng gầm của Kì Cảnh "Nhóc thối, cậu vào phòng con gái tôi làm gì!!!"
Cô chỉ nhìn mà không cản. Ừm, thường thôi. Mục An Nhiên tranh thủ hoàn thành công việc ở Mục thị, ngày mai sẽ phải gặp một số người quan trọng, phải chuẩn bị cẩn thận, ngủ sớm nữa. Một lúc sau, cô muốn thay đồ ngủ mới nhớ ra hình như lúc đi không mang quần áo!
"Em có thể mượn tạm sơ mi anh" Như hiểu được suy nghĩ của cô, Sở Minh nháy mắt khêu gợi nói.
Mục An Nhiên "..." Muốn gì??? Cô mở cửa ra ngoài tìm quần áo. Chắc phải có nhỉ?
"Bác quản gia, có sẵn đồ ngủ không?"
"Dạ có thưa tiểu thư, lão gia đã chuẩn bị đấy đủ trong tủ rồi" Quản gia cung kính trả lời. Ông còn chưa kể, tất cả quần áo do chính tay ngài ấy chuẩn bị cho cô đấy!
"Cảm ơn" Chu đáo nha! Cô xoay người vào phòng lấy quần áo ngủ, cũng không suy nghĩ quá nhiều. Đến khi cô thay xong, leo lên giường, Sở Minh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Mục An Nhiên bị nhìn đến nổi da gà, trừng mắt hỏi "Gì?"
"Em đẹp"
"Ừ" Tất nhiên ta phải đẹp, nói thừa.
Anh tiến lên, ôm cô vào lòng, đặt lên môi một nụ hôn sâu. Mục An Nhiên đáp trả nhưng khi anh muốn thêm một bước, cô lập tức dừng lại.
"Bảo bối?"
"Ngủ đi"
Sở Minh bỗng cảm thấy như bị bỏ rơi, sự hụt hẫng dâng trào. Anh cứ ngồi như vậy, ủy khuất nhìn cô. Nước mắt dần trào ra. Cô ghét bỏ mình! Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ như vậy.
Mục An Nhiên cảm thấy có gì không đúng, quay người lại thì thấy mĩ nhân khóc.
"!!!"
Cô làm gì sai?
Mục An Nhiên lập tức ngồi dậy dỗ dành. "Sao khóc?"
"Hức" Không hỏi thì thôi, vừa cất giọng nước mắt Sở Minh trào ra như lũ.
"..."
Ta đã làm gì sai?
Tiểu mĩ nhân, đừng khóc chứ!
Sở Minh ôm đầu gối, vùi mặt vào đấy. Thật ra anh cũng không muốn khóc, khổ nỗi, cảm xúc trước mặt cô anh luôn luôn không thể che dấu.
"Ngoan, đừng khóc, ai làm gì anh?"
"Không... Hức... Sao"
"Thôi" Cô ôm Sở Minh vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng anh. Cuộc đời cô là những chuỗi ngày đi dỗ người khác nín khóc!
Sau một hồi bình tĩnh, Sở Minh mới khàn khàn lên tiếng ''Em ghét bỏ anh?"
"Không có"
"Thật không?"
"Thật"
"Sao em không cho anh đυ.ng vào người?"
"Mệt, mai bận"
"Em có người khác rồi đúng không?"
Mục An Nhiên lấy tay vuốt tâm mi. Thì ra... "Nghe này, anh là duy nhất, ngoài anh ra, không có ai có thể chung giường với em"
Sở Minh sững sờ một lúc rồi đỏ mặt. Đây có gọi là tỏ tình không? Anh hạnh phúc mỉm cười, nói khẽ vào tai cô "Anh yêu em"
"Ồ" Mục An Nhiên hững hờ đáp lại, không quan tâm. Yêu thì yêu, nói làm gì?
- -----