- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sỏa Tử
- Chương 3
Sỏa Tử
Chương 3
Đêm đó ta nằm mơ, mơ thấy ta của trước đây.
Nếu dùng vài từ để hình dung, thì chính là bùn nhão không hơn không kém. Năm tuổi ta đã thành đại ca của một khu, dám lấy khăn quàng đỏ buộc đầu tỏ vẻ lục lâm hảo hán, chặn đường bọn con nít yếu ớt cùng tuổi – ta chỉ chặn bọn đi từ quầy quà vặt đi ra, trên tay chúng nó cầm rất nhiều món ngon, là cha mẹ cho chúng nó tiền để đi mua.
Bởi vì gia đình chúng ta rất nghèo, nên mẹ ta chưa bao giờ cho ta kể cả vài đồng tiền lẻ.
Mẹ ta là công nhân trong một nhà máy dệt, còn có thời gian làm nghề đan lưới đánh cá. Ban đầu nàng không quen việc, hai tuần mới làm được một cái lưới, chỉ được trả một trăm khối. Cha ta là công nhân vệ sinh, mỗi ngày đều nhặt nhạnh giấy vụn, một túi hơn trăm cân cũng chỉ có năm mao tiền.
Ta là con cả, phía dưới còn có một em gái. Muội muội ít hơn ta bảy tuổi, cho nên từ việc nhỏ đến lớn cái gì cũng đều do ta làm. Năm tuổi biết nấu mì giặt quần ảo, mười tuổi bắt đầu cõng em đến trường, vừa học vừa trông em. Lão sư không quen nhìn, không muốn ta đem em đến lớp nhưng ta thực sự không có biện pháp nào khác. Nó còn rất thích khóc, mỗi khi khóc tuyệt không nghe ta nói gì. Những lúc này lão sư đều “mời” ta khỏi lớp, sau đó ở phía sau rít gào:
“Đoạn, em ngày mai đừng đến học nữa!”
Nhưng rồi ta vẫn đến.
Ta thực cảm tạ lão sư tiểu học của ta, tuy rằng vô số lần nàng ném ta ra nhưng ngày trước khi ta mới đến trường, phạm không ít sai lầm nàng cũng không thực sự đuổi học.
Cha mẹ ta tính tình đều bạo liệt, một khi không vừa ý sẽ chửi ầm lên, đối tượng bị mắng đương nhiên là ta. Hoặc tình huống tốt hơn là bọn họ mắng chửi nhau, sau đó xông vào đánh đấm. Cha liều mạng giựt tóc mẹ, còn mẹ dùng móng tay dài cào vài vết đằng sau lưng cha.
Cái này thì có gì tốt?
Cũng không có gì nhiều, tốt là lúc đó ta và muội muội có lí do để khóc lớn, dì Tề bên cạnh nhà sẽ nghe được, rồi sẽ sang khuyên can, sau đó đem hai đứa về nhà nàng. Buổi tối sẽ làm cho ta ăn sủi cảo hoặc cơm thịt.
Khi còn nhỏ ta rất thích dì Tề, bởi chỉ cần nàng ôm lấy ta, ta có thể an ổn mà ngủ. Nàng sẽ giúp ta chiếu cố muội muội thích khóc nháo, còn nấu cơm cho ta, ta không cần trèo lên ghế để với đến bình dấm trên chạn thức ăn mà chỉ cần rửa tay ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Dì Tề không có con nên nàng rất thương ta, luôn nói ta làm con nuôi của nàng. Ta nhìn thấy nàng đều kêu mụ mụ, ban đầu mẹ ta cũng không để ý, bất quá sau này càng ngày càng sinh khí, không cho phép ta gọi như vậy nữa.
Rồi đến một ngày, một nam nhân tây trang giày da thẳng thớm ôm một tiểu hài tử tìm đến. Đứa trẻ đó cũng tầm tuổi ta nhưng ăn mặc chỉnh tề hơn, trên mặt cũng không có tro bụi, giống như một quả táo được rửa sạch sẽ. Hắn gắt gao ôm cổ nam nhân, đem mặt giấu sau cổ y không dám nhìn ta.
Sau đó dì Tề khóc chạy đến ôm nam nhân, hơn nữa còn kịch liệt hôn hai má đứa trẻ.
“Đây là con của dì.” Dì Tề nói với ta lúc đấy đã ngây người, “Tiểu Lạc, cháu làm sao vậy?”
Nam nhân nọ là chồng của dì Tề. Thời còn trẻ làm ăn thất bại, đến một ngày tất cả tiền đều mất trắng liền lưu lại phong thư cho dì, nói nàng chờ mình, sớm muộn gì cũng có ngày y trở về cùng tiền tài và danh vọng.
“Kỳ thật chỉ cần anh ấy trở về là tốt rồi.” Dì Tề cúi đầu, ôn nhuận cười, “Nhiều năm như vậy… Ngày đầu cũng hận muốn đi tìm người, nhưng nam nhân của dì lòng tự trọng lớn đến mức nào, so với những người khác dì càng biết rõ. Cũng không dám rời đi, chỉ có thể ở nơi này chờ, chờ ngày anh ấy trở về.”
Dì Tề không thể có con nên chồng nàng đã nhận nuôi một tiểu nam hài, đặt tên là Tề Mộc Dương, hi vọng hắn tính cách sáng sủa giống dương quang. Chuyện này trong thư y đã nói qua với dì Tề, nàng cũng tỏ vẻ tán đồng.
Buổi tối ngày hôm đó Tề Mộc Dương ba ba bảo dì Tề thu thập này nọ, ý tứ muốn đem nàng rời đi. Nhưng dì Tế cố ý muốn mời nhà chúng ta ăn cơm, ngày mai đi cũng chưa muộn.
Đối phương tự nhiên đồng ý, đã lâu không được ăn đồ ăn vợ nấu, y ở trên bàn ăn khóc lóc một trận, có lẽ mấy năm nay cũng chịu nhiều khổ sở.
Nam nhân uống quá nhiều, cuối cũng vẫn là dì Tề đỡ y về phòng. Hai người lâu ngày mới gặp nhau, có trẻ con xen giữa có vẻ không tiện nên Tề Mộc Dương liền đến ở nhà ta một tối.
Ta thực sự chán ghét Tề Mộc Dương. Hắn không phải con đẻ của dì Tề nhưng lại có thể hưởng thụ sự sủng ái của nàng. Sự ghen tị đối với một đứa trẻ là một thứ tình cảm phức tạp, ta chỉ biết mình mạc danh kì diệu hận Tề Mộc Dương, rồi kéo đến đột nhiên thích khi dễ hắn.
Bề ngoài Tề Mộc Dương rất dễ nhìn, thời điểm bị mẹ ta ôm trở về hai mắt mở to nhìn ta, ánh mắt ngập nước, làn da cũng thực trắng.
Hắn lớn lên cũng chỉ giống ta với muội muội nhưng vẻ ngoài dễ gây chú ý của hắn khiến ta càng thêm chán ghét, ta xoay người nằm quay lưng về phía hắn.
Hắn tính tình hiền lành, bị ta nộ trừng cũng không sinh khí, chỉ ngoan ngoãn ghé vào phía sau, đem đầu dán lên lưng ta ngủ.
Ta tức giận vung tay đẩy hắn ra, nhưng thẳng đến khi ngủ say hắn cũng không hề rời khỏi.
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, ta phát hiện Tề Mộc Dương vẫn duy trì tư thế đó, hơn nữa ngủ thật sự trầm.
Tên nhóc đáng ghét.
Vừa nghĩ đến người này sau này sẽ độc chiếm tình cảm của dì Tề, trong lòng ta không khỏi khó chịu, nhìn Tề Mộc Dương đang ngủ say, trong lòng nảy lên ý định đen tối.
Ta đương nhiên không dám làm thịt hắn, tuy rằng ta xấu tính từ nhỏ nhưng mạng người không phải chuyện đùa. Ta chỉ muốn làm hắn trở nên ngốc nghếch hoặc làm bẩn bẩn đi, sẽ không có người thích hắn nữa.
Nhớ rõ lúc mẹ sinh em gái, nàng từng nhiều lần nói với ta không được thổi hơi vào muội muội, nếu đầu trẻ sơ sinh trúng gió sẽ biến thành kẻ ngốc, lúc còn nhỏ ta đều tin sái cổ. Nghĩ vậy liền đứng thẳng dậy, phun khí phì phì vào Tề Mộc Dương đang ngủ, bởi vì dùng lực quá mức mà nước bọt nước mũi đều phun đầy lên đầu hắn.
Hắn tỉnh lại, lăng lăng nhìn ta, hỏi.
“Ca ca, anh đang làm cái gì a?”
Sau đó thì ta khóc, bởi vì hắn không những không ngốc đi mà còn sờ sờ nước mũi của ta dính trên đầu cũng không sinh khí, cười đến sáng lạn gọi ta ca ca.
Ta cảm giác thực có lỗi với hắn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sỏa Tử
- Chương 3