Chương 17

Ta lăng lăng đứng tại chỗ, mọi âm thanh bên cạnh đều không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy những khuôn mặt kinh ngạc của đồng sự. Ước chừng qua một phút đồng hồ ta vẫn không thể bình tĩnh lại. Trong đầu có rất nhiều thứ ta không kịp xử lí, đại bộ phận ta đều không muốn tin tưởng, chỉ giống như ruồi bọ bay qua bay lại.

Lúc này cừa bên ngoài bị mở ra, người đi vào là Lý Thăng, được xem như đồng sự cùng ta có tình cảm tốt nhất. Thấy văn phòng im phăng phắc y có chút kinh ngạc, lật bản kế hoạch dày cộp trong tay, trừng lớn mắt hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Không cần người khác trả lời y đã phát hiện ra biểu hiện khác thường của ta. Lý Thăng đi tới, kéo cánh tay ra ngồi xuống, huơ huơ tay trước mặt ta nói, “Tiểu Đoạn? Tiểu Đoạn, hồi thần!”

Ta không kiên nhẫn đập rớt tay hắn, nghiêng về phía trước nằm sấp xuống, đem trán đặt lên mu bàn tay giả bộ ngủ, trên thực tế mắt vẫn trợn tròn nhìn chằm chằm vào hư không, đầu óc không biết bay đến chốn nào.

Lý Thăng không chút khách khí gõ đầu ta, “Tôi muốn cùng cậu nói chuyện, cậu liền không phản ứng. Làm cái rắm gì a?”

Tâm tình ta rất xấu, dùng lực cúi đầu xuống không thèm ngẩng lên. Lý Thăng không có biện pháp chỉ có thể buông tay, nói với những nhân viên khác.

“Tối nay có liên hoan, quản lý chủ chi, không đến thì đừng trách tôi. Tiểu Đoạn, Đoạn, cậu mẹ nó đừng hòng giả chết.”

Ta vẫn không ngẩng đầu, chỉ là lấy di động trong túi quần gọi vào số điện thoại nhà, nghe được thanh âm của Tề Mộc Dương yết hầu ta căng lên, cơ hồ không nói nên lời.

Ta nói với hắn buổi tối đi ăn cơm với đồng sự. Tề Mộc Dương có chút thất vọng, “A…” một tiếng, nói, “Nhưng em đã làm thịt kho cho anh.”

Ta cảm giác hắn có chút đáng thương, cùng với hắn trong trí nhớ thực bất đồng, hơn nữa còn phi thường xa lạ.

Buổi tối hơn hai mươi người trong ngành cùng đi ăn cơm, đương nhiên sẽ không thiếu rượu. Sau đó lại có người đề nghị đi karaoke, trong ghế lô có rượu nước miễn phí nên càng không thể bỏ qua. Hơn mười nam nhân trưởng thành say rượu náo thành một đoàn, hồ ngôn loạn ngữ, hơi tí là động thủ động cước đùa giỡn lưu manh. Ta không đành lòng để nữ nhân dìu bọn họ, đành phải một mình khiêng hết tất cả mọi người ra taxi.

Đồng sự Trương Hoành đi phía trước dùng lực ôm lấy gáy ta, đỏ mặt tía tai kêu.

“Tiểu Đoạn! Tôi nhất định phải giới thiệu em gái tôi cho cậu. Ngày mai theo tôi đi gặp mặt, nhớ chưa, có nghe thấy không hả?”

Y uống đến loạn cả lưỡi, ta nghe nửa ngày mới rõ hắn muốn nói cái gì, tùy tiện ứng phó với con sâu rượu xong liền nhét hắn vào ghế phụ đằng trước.

Lúc ta về đến nhà đã hơn mười một giờ, đèn trong nhà vẫn bật, ta người đầy mùi rượu cởi giày vào nhà, liền nhìn thấy Tề Mộc Dương mặc áo bóng rổ rộng rãi của ta nằm trên ghế sopha ngủ. Động tác của ta nhẹ nhàng, nín thở đi đến bên cạnh Tề Mộc Dương. Có lẽ là vì ánh sáng đột nhiên bị che lại, lông mi Tề Mộc Dương khẽ rung lên rồi tỉnh lại.

Hắn mơ màng giống như nói mớ, “Đã về rồi?”

Ta không nói chuyện, chỉ là dùng bàn tay giữ lấy gáy hắn, ý định muốn đem hắn ôm đến bên người. Trời chậm rãi trở lạnh, giữa trưa vẫn còn nóng như vậy nhưng buổi tối gió lại không phải đùa, hắn mặc phong phanh như vậy cánh tay thực lạnh.

Tề Mộc Dương lúc ấy mới phản ứng lại, đấu tranh một chút rồi nghiêng người tránh ra đứng lên, “Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Để em đi hâm nóng sữa, anh uống xong rồi ngủ.”

Nói xong hắn xoay người đi vào phòng bếp, ta trầm mặc đi theo sau hắn, nhìn hắn lấy từ tủ lạnh ra sữa tươi đảm bảo chất lượng hạn dùng trong ba ngày, đổ ra bát, dùng lò vi sóng đun nóng. Trong nhà ta vốn không có lò vi sóng, ta cũng không biết hắn mua từ lúc nào. Ta luôn luôn không mua những đồ điện tử này, bởi vì, rất đắt.

Chỉ đun nóng mười lăm giây, Tề Mộc Dương liền chuẩn bị lấy sữa ra. Lúc hắn lướt qua trước mặt ta, nháy mắt ta từ phía sau ôm lấy eo hắn, hấp hấp ngửi vào hương vị trên người hắn, hôn lên vành tai.

Tai là nơi mẫn cảm nhất của Tề Mộc Dương, thực ra là chỉ cần ta đυ.ng chạm vào nơi nào trên người hắn đều trở nên mẫn cảm. Tề Mộc Dương run lên một chút, lỗ tai đỏ ửng, thậm chí còn lan đến cả mặt và cổ.

Tề Mộc Dương xoay người, lấy tay đẩy ta ra. Ta cho rằng hắn sẽ nói “Đừng nháo” nhưng không, hắn chỉ ôm lấy mặt ta, thành kính hôn lên môi. Hắn chưa bao giờ cự tuyệt ta, chỉ cần ta biểu lộ ý định muốn hắn sẽ không cự tuyệt.

Thanh âm ta khàn khàn, phía dưới cũng cứng rắn, cách lớp quần áo đỉnh vào mặt sau của Tề Mộc Dương. Ta hỏi hắn, “Tề Mộc Dương, cậu vì cái gì lại nguyện ý đi theo tôi?”

So với hắn, ta chỉ là một người nghèo không tiền không thế, bằng cấp cũng không cao. Ta không hy vọng hắn chỉ vì nguyên nhân ta suy đoán ra kia mà ở cùng ta, cho nên thực muốn hỏi rõ ràng.

Nhưng Tề Mộc Dương chỉ không ngừng hôn ta, một lần lại một lần nói, “Bởi vì em thích anh. Đoạn, em yêu anh…” khiến ta vô cùng phiền chán.

Cuối tuần lại đến phiên ta trực ban, Tề Mộc Dương quấn ta muốn cùng đến công ty, tuy rằng ngày này ít người tới văn phòng nhưng cũng không đảm bảo không có người tới lấy này nọ. Thẳng đến buổi tối chín giờ ta mới nhẹ nhàng thở ra, khóa trái cửa phòng ngủ, ngồi ở bên giường cởi giày. Hôm qua trời mưa, có câu nói sau mưa trời sẽ lạnh quả thật không sai, hiện tại đắp chăn mỏng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Ta cầm chiếc chăn mùa đông trong tủ lưu trữ mấy ngày trước mới phơi qua ra, Tề Mộc Dương đã sớm nằm trên giường, vùi mình trong chăn bông xem như đã ngủ.

Ta cởϊ qυầи áo chuẩn bị lên giường, Tề Mộc Dương vốn đang nhắm mắt chợt bừng tỉnh, vươn cánh tay thon dài hữu lực ra sau gáy ta. Ta bị hắn kéo mất thăng bằng ngã về phía trước, chỉ có thể chống tay ai bên sườn hắn, dừng một chút, cúi xuống ôm lấy eo người bên dưới.

Tề Mộc Dương ngừng thở, chờ đến khi ta nằm hẳn xuống mới nghiêng qua hôn ta. Ta tránh nụ hôn của hắn, tay phải mò xuống bên dưới sờ chân hắn, phát hiện hắn chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ.

“Sao lại cởi hết toàn bộ quần áo ra? Không sợ bẩn sao.”

Trong kí túc xá chỉ có một chiếc giường, đều là đến phiên ai trực sẽ ngủ lại, trước kia ta luôn mặc cả quần áo nằm lên trên. Nhưng hôm nay có Tề Mộc Dương đến nên ta đã thay bằng chăn đệm từ nhà mang đi, kì thật cũng không bẩn. Ta chỉ là theo thói quen thuyết giáo Tề Mộc Dương, là di chứng từ lúc ta vẫn nghĩ hắn là ngốc tử, hiện tại biết hắn giả ngu nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể bỏ được.

Tề Mộc Dương cũng hiểu rõ nên hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ mở chân kẹp lấy eo ta. Ta dừng một chút, một tay giữ cánh tay hắn, một tay lần mò xuống phía dưới cách qυầи ɭóŧ sờ hắn.

Tề Mộc Dương theo bản năng khép chân lại, run lên một chút rồi lại tách ra. Ta lấy tay xoa nhẹ hai ba cái hắn liền cứng lên, ta liếʍ ngực hắn, hắn liền kẹp chặt hai chân. Vật giữa hai chân cứng rắn theo tần suất của ta mà đung đưa, hắn nâng cả eo lên, truy đuổi tay ta ve vuốt.

Tề Mộc Dương phi thường hưng phấn, mặt sau rất nhanh đã có thể dung nạp hai ngón tay, hơn nữa còn không ngừng co rút, hô hấp dồn dập, l*иg ngực phập phồng kịch liệt. Trong chăn rất ấm, những nơi hai người tương liên đều đẫm mồ hôi.

“A… Cáp a, Đoạn…” Khóe mắt Tề Mộc Dương phiếm hồng, ướŧ áŧ nhìn ta, hắn điều chỉnh tư thế một chút, nói, “Anh mau tiến vào… Ô…”

Trạng thái của hắn hôm nay rất dễ dàng kích động, lúc cắm vào ta có thể cảm nhận được xúc cảm của hắn. Ta dùng lực đỉnh vào, phía trước hắn liền tràn ra chất lỏng trong suốt giống như bắn ra. Ta lại sáp mạnh vài cái vào nơi sâu nhất, hắn liền ngửa cổ nghẹn ngào phát ra tiếng rêи ɾỉ. Theo động tác của ta dương v*t hắn càng chảy ra nhiều chất lỏng, có dấu hiệu sớm tiết. Ta thầm nghĩ hắn như vậy thật sự may mắn là thích ta, nếu không có bạn gái khẳng định sẽ bị nàng chia tay sớm.

Được một lúc ta thực sự nóng muốn chết, dứt khoát rút ra đỡ eo Tề Mộc Dương đem hắn áp lên tường, từ phía sau đĩnh nhập huyệt khẩu ướŧ áŧ không ngừng mấp máy. Ta thò một tay từ phía sau đυ.ng đến đầu v* sưng đỏ của hắn, nặng nề xoa nắn khiến hắn càng co rút lợi hại.

Ta hưng phấn đến mức không thể khống chế cường độ nặng nhẹ, nói không chừng còn lộng đau Tề Mộc Dương. Bất quá hắn cái gì cũng chưa nói. Hắn muốn né tránh ngón tay ta, vô lực dựa về phía sau sát vào l*иg ngực ta, nhẹ nhàng run rẩy. Qυầи ɭóŧ của hắn còn kẹt ở trên đùi, bị xả đến thất linh bát lạc, thẳng đến cuối cùng trở lại giường mới bị lột xuống. Tư thế đứng có chút mỏi, Tề Mộc Dương đáng thương cầu xin ta “Eo đau” ta mới ấn hắn lên giường, lại về tư thế ban đầu. Từ tư thế này ta có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể hắn trần trụi, ta nâng một chân hắn lên, nhìn thấy nơi hai người tương liên, thập phần hưng phấn. Hắn đến cả mông cũng đỏ, không kịp thở xin tha, nước mắt sinh lý chảy ra, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Ta bắn trong cơ thể hắn một lần, rút ra vẫn còn cứng rắn liền cong lưng cùng hạ thế hắn ma sát, bắt chước tư thế tình ái mà trừu động, đè ép chất lỏng chảy ra. Tề Mộc Dương luống cuống, gắt gao che miệng nhưng vẫn để lọt ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Qua cao trào, ta ghé vào tai hắn, nheo mắt nói.

“Tề Mộc Dương, cậu xem, không cần kê thuốc tôi vẫn như trước thao cậu rất thích đúng không?”

Tề Mộc Dương trừng lớn mắt, ngón tay run rẩy, mở miệng như muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể “A… A…” vô nghĩa.

Ta hàm trụ hầu kết hắn, như muốn trả thù cắn chặt bả vai, lưu lại dấu răng rỉ máu. Tề Mộc Dương run rẩy, chờ thêm trận cao trào kia rồi mới dùng lực nắm lấy cổ tay, phức tạp nhìn ta.

Một lát sau, hắn khàn khàn nói.

“… Anh đều biết?”

“Ân.”

“Từ lúc nào?”

“Khoảng vài ngày trước.”

“Em…”

Ta ngắt lời hắn, quay người xuống giường, lấy khăn lau sạch sẽ địa phương kia, nói, “Cậu không cần giải thích. Kì thật tôi cũng có thể hiểu được.”

Ánh mắt ta lạnh xuống, “Hừ” một tiếng.

“Nhưng cậu không nên gạt tôi. Tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt, có đôi khi tôi thật sự muốn…”

Đại khái là ngữ khí của ta quá mức hung ác nên Tề Mộc Dương không dám nói chuyện, chờ ta thu thập sạch sẽ xong mới từ phía sau ôm chặt eo ta.

Ta lạnh lùng nói, “Buông tay!” Nhưng hắn không nghe, ngược lại lại càng ôm chặt hơn. Ta hơi tức giận vỗ vỗ tay hắn, “Tôi bảo cậu buông tay!”

“Không…” Tề Mộc Dương mơ hồ như sắp khóc, “Đoạn, em không phải cố ý lừa gạt anh. Em chỉ không biết nên làm thế nào, em là nam nhân, em sợ anh sẽ không nhận em…”

Ta cười lạnh, “Tôi làm sao lại không nhận được, cậu có tiền như vậy tôi nịnh bợ còn không kịp. Không phải chỉ cần tôi thao cậu thôi sao, được rồi được rồi, tôi khiến cậu thoải mái chứ?”

“Không phải vậy, em…”

“Bất quá tôi cũng là nam nhân, không cần cậu ‘bố thí’ tiền. Những gì cậu đã mua về sau tôi sẽ tích góp đủ tiền để trả lại. Còn có, thể lực tôi rất tốt, về sau cậu mẹ nó không cần kê đơn cho tôi làm gì.”

Ta cuối cùng cũng cảm giác kì quái. Mỗi lần ở nhà làm cùng Tề Mộc Dương ta giống như đều mất đi lí trí, nói ra rất nhiều câu bình thường ta sẽ không bao giờ nói. Trong phòng còn có vị cay thoang thoảng, tuy ta là nam nhân độc thân, trong nhà không quá chú ý vệ sinh nên đôi khi có mùi hương kì quái cũng đã quen. Thế nên ta mới không biết Tề Mộc Dương ở trong phòng ngủ xịt rush

(một loại thuốc kí©ɧ ɖụ© dạng nước hoa)

Ta càng nghĩ càng cảm giác sinh khí, dứt khoát đứng dậy xuống giường đến ghế sopha ngồi, trong bóng đêm châm một điếu thuốc nhưng cũng không hút, chính là thực sự khó chịu. Ta chưa bao giờ là tình nhân tốt, nhẫn nhịn mấy ngày nay đã đến cực hạn, cho nên mới ở tình huống kì quái như vậy mà ngả bài với Tề Mộc Dương.

Một lát sau Tề Mộc Dương xốc chăn lên, cũng từ trên giường đứng dậy. Hai đùi hắn bị mở ra trong thời gian dài nên chưa thể khép lại, tư thế đi hơn là lạ. Bởi vì đang cùng hắn cãi nhau nên ta cũng không qua dìu hắn, chỉ nhìn hắn từng bước đi tới nơi này. Ta thầm tự mắng mình không tiền đồ, vừa nhìn Tề Mộc Dương như vậy đã muốn tha thứ cho hắn.

Cách ta còn hai bước thân mình Tề Mộc Dương nhoáng lên một cái, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt ta, nghe được “Phanh!” một tiếng, sửng sốt nhanh chóng tiến đến dìu hắn.

Tề Mộc Dương lật tay cầm cổ tay ta, ngón tay có chút run rẩy. Ta cau mày nói với hắn,

“Đứng lên.”

Tề Mộc Dương lắc đầu, trong bóng đêm ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hắn ách ách nói,

“Em không phải cố ý cho anh dùng thuốc. Ngay từ đầu em sợ anh không cứng rắn lên được, nhưng em nghĩ nếu như chúng ta làm không chừng anh có thể tiếp nhận em. Sau này không phải cho anh dùng, Đoạn, chỗ đó của anh quá lớn, lúc đi vào có điểm đau… Em không muốn khiến anh không thoải mái, đó là để cho em. Hơn nữa, em hiện tại không còn xịt nữa.”

Ta khẽ gạt tàn thuốc lá, không nói chuyện.

Tề Mộc Dương quỳ gối trước mặt ta, thanh âm đều rung lên.

“Em đã thích anh từ rất lâu rồi. Năm ấy khi anh tốt nghiệp đại học xong đi tìm việc em hẹn anh đến khách sạn để gặp mặt… Nhưng anh căn bản không để ý, cho là em chỉ nói bâng quơ nên cũng không đi. Em rất nhớ anh, Đoạn, nhưng em không có tư cách ở cùng anh một chỗ. Mấy năm nay em liều mạng công tác, ngăn trở mọi nữ nhân có khả năng tiếp cận anh nhưng lại không có dũng khí tìm tới anh. Em nghĩ chỉ cần như vậy là em mãn nguyện rồi…”

“…”

“Em không phải cố ý lừa gạt anh.” Tề Mộc Dương nghẹn ngào, “Tha thứ cho em…”

Ta đứng dậy, Tề Mộc Dương cho là ta muốn đi vội vàng ôm lấy chân tay. Ta xoay người ôm ngang hắn lên, sau đó phóng lên giường, đắp chăn cho hắn. Tề Mộc Dương giãy giụa ngồi dậy, gắt gao nắm cánh tay ta, lúc ta cởϊ qυầи hắn liền nằm sắp lên lưng, giống như Koala bám chặt lấy thân cây.

Ta không nói chuyện, đem hắn ấn lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh, lấy tay sờ gáy hắn, nghĩ nghĩ, nói,

“Ngủ đi.”

Tề Mộc Dương rất nhanh khóc nấc lên, tựa hồ muốn giải thích rõ ràng với ta. Ta uy hϊếp áp áp gáy hắn, hắn liền im lặng, bất động.

Ta hơi gợi lên khóe miệng, một lát sau mới bổ sung.

“Có chuyện gì ngày mai lại nói.”

.