Chương 12

Ngốc tử…”



Ta cùng Tề Mộc Dương trải qua những ngày dài dâʍ ɭσạи. Mỗi ngày buổi tối hắn đều phải cùng ngủ trên giường với ta, cọ cọ trong lòng, nhẵn nhụi mà ướŧ áŧ cùng ta hôn môi.

Có mấy lần ta thậm chí còn dùng caravat trói chặt tay hắn, đem hắn đặt ở dưới thân, tùy ý đùa bỡn. Tề Mộc Dương thường bị ta làm đến khóe mắt hồng nhuận, ầng ậng nước, cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn khóc thành tiếng.

Ban đầu hắn còn cảm giác đau, thời điểm đi vào sẽ không nhịn được rêи ɾỉ, sau này mới dần thích ứng. Ngày hôm qua ta chỉ dùng ngón tay bôi trơn để khuyếch trương hắn cũng có thể bắn ra.

Tề Mộc Dương càng ngày càng mẫn cảm, hơn nữa còn thực thích ta hôn hắn. Đương nhiên đây là mình ta thấy thế, bởi mỗi lần ta hôn hoặc cắn lên ngực hắn, hắn đều run rẩy liều mạng trốn về phía sau, bị ta chặn lại sâu trong cổ họng sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ thật nhỏ, mãnh liệt nuốt nước miếng, hầu kết nhấp nhô rõ rệt. Sau đó ta xoay người, cúi đầu cắn lên đầu v* khiến hắn phản ứng kịch liệt, thoạt nhìn giống như không thích ta làm như vậy nhưng qυầи ɭóŧ liền ướt đẫm, hơn nữa hắn càng đong đưa eo nhiều hơn, hai chân cũng kẹp chặt lấy ta.

Nếu liếʍ cắn càng dài Tề Mộc Dương càng muốn trốn tránh, đầu v* sẽ trở thành màu đỏ. Sở dĩ ta có vài lần trói hắn lại cũng vì hắn tránh né, sau khi chặt chẽ buộc hắn ở tủ đầu giường ta liền tách mở chân hắn ra, tìm đến huyệt khẩu nóng ướt kia hung hăng tiến vào. Bên tai truyền đến thanh âm Tề Mộc Dương như sắp khóc, “Đoạn…” Sáp vài lần hắn cũng chỉ có thể hàm hồ phát ra tiếng “Ân… A…” rêи ɾỉ.

Chuyện giường chiếu của ta và Tề Mộc Dương ngày càng hợp phách, đồng thời ta cũng ngày càng hoảng sợ cuộc điện thoại của dì Tề. Ta không muốn đem hắn trở về, thậm chí còn muốn lưu hắn lại bên cạnh ta cả đời.

May mắn là, ta không gọi, nàng cũng không chủ động liên hệ. Ta cứ như vậy vừa hoang mang vừa hạnh phúc sống qua ngày.

Mỗi buổi tối về nhà đều có người nấu cơm sẵn chờ ta. Hiện tại ta đã có thể yên tâm để hắn ở nhà một mình. Có đôi khi ta cũng hoài nghi Tề Mộc Dương thật sự giả vờ ngốc để lừa gạt ta, cuối cùng đều tự giễu. Nhà hắn tài bạc triệu, chỉ cần trở về liền không đếm được bao nhiêu mĩ nữ vây quanh. Nếu có người thân, đầu óc bình thường khẳng định sẽ không lưu lại nơi này với ta. Hắn có thể có ý đồ gì chứ? Chung quy thì không có nam nhân nào nguyện ý để người đè như vậy.

Ta thời thời khắc khắc đều muốn kéo Tề Mộc Dương lên giường, tuy rằng mỗi tối hơn phân nửa đều là hắn chủ động kỵ trên người ta.

Tề Mộc Dương không thích bật đèn để ta nhìn, tắm rửa xong trèo lên giường đều sẽ tắt đèn. Đại khái là cảm giác bộ dáng đỏ mặt của mình cũng không tốt lắm.

Hôm nay cũng vậy, tắt đèn xong hắn nhanh chóng nằm lên giường, hôn hôn cằm ta.

Giữa hè trời đặc biệt nóng, ta lại không thể mở điều hòa. Dù ta và Tề Mộc Dương đều vừa tắm qua nhưng mồ hôi vân đầm đìa. Không biết vì cái gì Tề Mộc Dương hôm nay đặc biệt chủ động, còn chưa động vào phía dưới của hắn đã liền cứng rắn.

Ta chế trụ gáy hắn lại, kịch liệt hôn môi. Nước bọt từ khóe miệng hai người sắc tình chảy ra. Ta nâng đầu gối hắn lên, đỉnh vào địa phương yếu ớt giữa hai chân, nghe được tiếng nức nở của hắn rất nhỏ, rốt cuộc không nhịn được mà lột qυầи ɭóŧ hắn xuống, ngón tay chen vào kẽ mông ẩm ướt.

Một lát sau ta phát hiện có cái gì đó không đúng, ta miễn cưỡng nâng thân mình lên, Tề Mộc Dương cho là ta đi lấy bao liền ôm cổ ta, khàn khàn nói,

“Không cần, ngươi… trực tiếp vào được rồi.”

Ta hơi gạt tay hắn ra, cũng không nói chuyện. Thực ra ta không phải đi lấy bαo ©αo sυ mà là ấn xuống công tắc đèn ngủ.

Tề Mộc Dương bị ánh sáng bất thình lình dọa sợ, sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, trở mình muốn bò xuống giường.

Ta cũng sợ ngây người, Tề Mộc Dương cư nhiên lại mặc qυầи ɭóŧ nữ.

Cái loại màu hồng phấn có đường viền hoa kia, hẳn là thiết kế dành cho nữ đi?

Ta chỉ biết, trong nhà tuyệt đối không có loại qυầи ɭóŧ này.

Ta lập tức phản ứng lại, đè sau lưng Tề Mộc Dương khiến hắn nằm sấp xuống giường, lớn tiếng hỏi,

“Cậu trộm ở nơi nào?”

“Không phải…” Thanh âm Tề Mộc Dương đều rung lên, “Không phải trộm…”

“Đây là qυầи ɭóŧ a!” Ta cả giận nói, “Cậu không chê bẩn sao? Vạn nhất chủ nhân qυầи ɭóŧ này có bệnh truyền nhiễm thì làm sao? Con mẹ nó, mau cởi ra cho ta.”

Kì thật qυầи ɭóŧ kia đã bị ta kéo ra đến tận đầu gối, cơ bản xem như cởi ra rồi. Nhưng ta đại não xung huyết, dùng lực xả qυầи ɭóŧ kia xuống, cơ hồ muốn xé rách. Ta cũng không biết vì cái gì lại kinh hoảng như vậy, khi đó trong lòng chỉ nghĩ: Xong, Tề Mộc Dương sẽ không sinh bệnh đi? Trăm ngàn lần đừng…

Tề Mộc Dương ngoan ngoãn để ta cởϊ qυầи lót ra, sau đó lập tức nói,

“Đoạn, kia không phải trộm, là em mua từ siêu thị.”

Ta sửng sốt hỏi lại, “Cậu mua?”

“Ân. Em còn đi siêu thị mua đồ ăn, là anh cho em tiền.”

Ta quả thật có để hắn đi siêu thị mua đồ ăn, bất quá vật dụng bình thường hằng ngày vẫn là ta mua.

Ta thở dài nói, “Tề Mộc Dương, đây là qυầи ɭóŧ nữ, cậu không nên…”

Nói đến đây ta mới ngớ người.

Cùng ngốc tử nói chuyện thì được cái gì a? Hắn thích mặc thì kệ cho hắn mặc vậy.