Chương 69: Hiểu Linh Hy

Tôi là Hiểu Linh Hy, một người luôn được nhắc tên nhưng chưa từng xuất hiện. Tò mò không?

Quay trở về cái ngày tôi gặp được Mạc Quân Thần trong bữa tiệc của bố tôi- Hiểu Phú Đằng.

Hôm đó, Hiểu Thị cùng kí kết hợp đồng thành công với Mạc Thị, cả hai quan hệ khá tốt. Bố tôi nói Mạc Quân Thần rất sảo quyệt, là người tình lý tưởng của rất nhiều phụ nữ, muốn tôi tránh xa anh ta ra.

Nhưng điều tôi chú ý hơn cả chính là anh là cậu của Lục Khải Chính, nếu lên giường với anh, không biết Lục Khải Chính sẽ thế nào?

Bước đến bên Mạc Quân Thần, tôi vô ý làm đổ ly rượu lên áo, tay tôi nới cổ áo thêm rộng để lộ ra nửa bộ ngực. Có lẽ anh cũng biết, bên môi hơi nhếch lên nhưng không khí xung quanh anh vẫn rất lạnh, lại mang đến cho người ta cảm giác xa vời, rất khó nắm bắt được.

Đi vào nhà vệ sinh, tôi liền dặn dò phục vụ bỏ thuốc vào trong ly rượu của anh, đêm nay nhất định tôi phải lên giường với anh,đơn giản chỉ muốn nhục mặt Lục Khải Chính.

Mạc Quân Thần dính thuốc, khi nhìn thấy tôi liền không tự chủ ôm lấy, một chút tỉnh táo liền gọi cho lái xe của anh đưa về nhà của anh. Tôi thành công rồi, thật dễ dàng.

Nhưng tôi không biết rằng, Mạc Quân Thần biết hết ý định của tôi, chẳng qua anh ta muốn chơi tôi mà thôi. Không sao, chơi cũng được, tôi không quan tâm.

Những tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng, đêm đầu tiên của con gái có thể lướt qua nhanh như thế, nhưng không, tôi lại rơi nước mắt, trong đầu tràn ngập hình ảnh của Lục Khải Chính, muốn quên lại không thể quên.

Mạc Quân Thần như con dã thú, hung hãn dày vò tôi, sự đau đớn như đổ ấp xuống cơ thể, hóa ra là như vậy, tôi mãi mãi không thể quên Lục Khải Chính tên cặn bã đó.

Lục Khải Chính đính hôn với vị hôn phu của anh ta, vậy thì tôi sẽ lên giường với cậu của anh ta, tôi xem anh ta sẽ ngạc nhiên thế nào.

Mặc cho Mạc Quân Thần muốn làm gì mình thì làm, nhưng bản thân lại cảm thấy sợ hãi cùng nhục nhã, tôi đã làm ra loại chuyện gì? Chỉ vì trả thù mà dày vò bản thân, có đáng không?

Đến khi Mạc Quân Thần đi tắm, tôi vẫn không thể chợp mắt, dù mệt mỏi cũng không chợp mắt được.

Lục Khải Chính, hóa ra tôi vẫn còn yêu anh ấy rất nhiều, rất rất nhiều, ba năm trước hai chúng tôi nồng nàn như vậy. Những tưởng tình yêu khi còn là học sinh dễ quên dễ bỏ, nhưng sao tôi lại không thể xóa đi hình bóng của anh ấy. Lại từ dày vò mình suốt hai năm.

Ngu ngốc, quá ngu ngốc.

Đoàng.

Tiếng sét xé ngang trời, mưa rơi tầm tã bên ngoài cửa sổ, chớp rạch ngang qua cửa kính như đâm vào da thịt tôi, tôi lại chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Ý thức cứ như vậy bay đi, đi mãi chẳng có điểm dừng. Tôi đã chết rồi sao?

Đến lúc tỉnh dậy, tôi mơ hồ phát hiện, bản thân đau đơn kinh khủng, cơ thể yếu đến không thể cử động, ha, hóa ra tôi nhập hồn vào một cơ thể sắp từ dã cõi đời này. Lờ mờ mở mắt, lại thấy mình đang ngồi trên xe lăn, xe lăn? Chuyện quái gì đang xảy ra với tôi?

Một tháng trôi qua, cũng là thời gian tôi chấp nhận thân xác mới này. Không có đau khổ, không có cạm bẫy, không có giả tạo, tất cả đều đẹp như mong muốn của tôi. Người thân của thân thể này luôn yêu thương tôi, chỉ là linh hồn của thân xác này quá tuyệt vọng mà chết đi, cũng như tôi đã từng, cũng từng tuyệt vọng mà nghĩ đến cái chết. Không sao, coi như tôi may mắn, sẽ làm lại từ đầu, mọi thứ mong là sẽ tốt đẹp hơn.

Mở ti vi, thấy bản thân đang ở đó, nụ cười trên môi tôi như đông cứng, tôi làm gì đây? Cuộc sống đó đã có người thay thế tôi, chỉ sợ rằng tôi đến đó mọi chuyện chỉ thêm rối mà thôi. Có lẽ, cô gái đó sống ở nơi đó sẽ tốt hơn tôi. Tôi ở noi này rất tốt, chỉ mong cô gái đó đối xử tốt với bố mẹ cô là đủ.

Lại nói, người yêu của thân thế này- Mặc Ngôn rất tốt, cô lại không muốn rời xa anh ấy.

---------

Nhưng Hiểu Linh Hy cùng tất cả mọi người đều không biết rằng, hơn một năm sau, một người đàn ông đỡ súng mà chết lại lần nữa trọng sinh, lại vô tình mà hữu ý nhập vào thân xác Mặc Ngôn.

Cuộc sống có đôi lúc chiều lòng người như vậy, hạnh phúc phải không?