Chương 14

Thẩm Ngô Phong cũng lần đầu tiên trải qua việc có người trực tiếp xin nghỉ việc với mình, Tập đoàn Thẩm thị là nơi mà biết bao người mơ ước được vào, dù cho Phó Sầm thực chất là do hắn tuyển dụng riêng.

Thiếu niên trước mắt rũ bỏ lớp trang điểm đậm, tươi trẻ như mầm non đón sương sớm, trong ánh mắt bối rối trốn tránh ánh nhìn của hắn, có lẽ ngay cả chính mình cũng không nhận ra, đôi môi mềm hồng khẽ chu lên, biểu cảm chống cự sự tiếp xúc gần gũi, ngược lại khiến người ta muốn tiến lại gần hơn.

Thấy Phó Sầm kháng cự công việc này như vậy, ánh mắt Thẩm Ngô Phong tối sầm lại: "Có thể tăng lương."

Hiện tại hắn vẫn cần Phó Sầm để ứng phó với bên nhà cũ.

Phó Sầm tưởng rằng mình đã làm hỏng chuyện: "Hả?"

Thẩm Ngô Phong đứng thẳng người, kéo thẳng cà vạt, khôi phục khoảng cách xã giao với Phó Sầm: “Bao gồm cả các chi phí hợp lý hàng ngày của cậu đều có thể báo cáo."

Đối với tổng tài bá đạo mà nói, không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được.

Nếu có, thì ném thêm một tấm thẻ đen nữa.

Vì vậy hắn ném tấm thẻ đen cho Phó Sầm, nhưng đối phương không có biểu cảm vui mừng như dự đoán, ngược lại nhíu mày, ánh mắt nhìn thẻ đen lộ ra vẻ...

Khinh thường?

Phó Sầm lấy hết can đảm nhỏ giọng nói: "Có thể chuyển một phần tiền dự phòng vào tài khoản của tôi không?"

Người dân bình thường chỉ muốn chuyển khoản đơn giản, thẻ đen chỉ sử dụng được ở các cửa hàng cao cấp, không tiện lợi bằng số dư tài khoản.

Trán Thẩm Ngô Phong nổi gân xanh, lấy điện thoại ra mở app chuyển khoản định chuyển hai trăm nghìn trước, nhưng phát hiện giao dịch thất bại...

Hiển thị số dư không đủ.

Phó Sầm giơ mã QR, nhìn tổng tài với vẻ mặt đầy mong đợi.

Thẩm Ngô Phong cất điện thoại, duy trì thái độ lạnh lùng nói: "Chuyện nhỏ này thì cứ gọi thư ký Thái chuyển thẳng cho cậu."

Nói xong, hắn không dừng lại lâu, quay người vào phòng và đóng cửa lại.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là hắn lên lầu để bắt gián điệp.

Sao lại thành ra mình rơi vào cảnh ngộ khó xử rồi.

Đối với việc có thể báo cáo chi phí, hình tượng của Thẩm Ngô Phong trong mắt Phó Sầm có chút cải thiện.

Ông chủ trả tiền là người cha tốt!

Nhận tấm thẻ đen, Phó Sầm không dám làm phiền thư ký Thái nữa, gõ cửa nói cảm ơn với ông chủ, bên trong tất nhiên không có phản hồi, Phó Sầm quay người định về phòng mình, giữa chừng ngừng lại, chân bước sang phòng trẻ em.

Cậu nhớ đến cục cưng tối nay đã tiêm thuốc, lại ra ngoài chơi lâu như vậy, không biết có bị sốt vào nửa đêm hay không.

Bật đèn ấm áp, Phó Sầm đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay chạm vào trán của cục cưng, xác định cục cưng không bị sốt, lập tức nhét hai cánh tay nhỏ bé như búp sen bị lộ ra ngoài vào chăn, nhẹ nhàng nói với cục cưng đang ngủ: "Bây giờ có tiền rồi, sau này chúng ta đi ăn tiệc lớn nhé!"

Ép chặt góc chăn, đứng dậy rời đi, nghe thấy cục cưng lẩm bẩm trong giấc mơ.

Hiếu kỳ cục cưng đang nói gì, Phó Sầm ghé tai lại gần.

"Con muốn...thu thập chứng cứ, tố cáo người cha kế xấu xa!" Nắm tay nhỏ còn huơ huơ trong chăn.

Phó Sầm: "....”

Bận rộn cả ngày, Phó Sầm lén về vườn hoa lấy vali hành lý giấu trở về phòng, khi cánh cửa đóng lại, mới cảm thấy thoải mái từ tâm đến thân, không có gì khiến người sợ giao tiếp xã hội an tâm hơn là một không gian kín đáo riêng tư cả.

Lúc này cuối cùng cậu cũng có thời gian để sắp xếp lại những ký ức trong đầu.

Kiếp trước với cậu đã không còn gì lưu luyến, giờ đã đến thế giới trong sách, thay thế nguyên chủ bất ngờ qua đời, Phó Sầm tất nhiên phải sống thật tốt.

Việc cấp bách trước mắt là kiếm tiền thật nhanh, có nền tảng sinh tồn rồi thì sẽ xin nghỉ việc, cắt đứt liên hệ với Thẩm Ngô Phong.

Nói là làm, Phó Sầm mở Weibo, định đăng ký một tài khoản nhỏ để tiện nhận việc, kết quả là một loạt thông báo hiện ra, khiến điện thoại của cậu bị đơ suốt ba phút.

Hả?

Đợi giao diện trở lại bình thường, Phó Sầm mở tin nhắn bình luận, thấy đủ loại lời chửi bới, cảm thán rằng danh tiếng của nguyên chủ thật sự không tốt lắm, sau khi thông báo rời khỏi giới, không có một fan nào cảm thấy buồn, ngược lại toàn bộ internet đều ăn mừng.